#tien161099

Máy bay cất cánh trễ nữa tiếng, lúc Lộ Chỉ đến thành phố L đã hơn 8 giờ tối, ảnh chụp ở đại sảnh sân bay chính là nữ diễn viên đang hot gần đây Chu An An, ngoài đường lâu lâu còn có gió thổi đến.

Đã là đầu thu, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, vì phỏng vấn, Lộ Chỉ với Khương Thời Ngạn hôm nay đều mặc rất chỉnh tề, tóc trên đầu cậu cũng được Khương Thời Ngạn dùng keo cố định lại.

Cậu rất ít khi ăn mặc nghiêm túc như thế này, đương nhiên cậu cũng không biết mình có bao nhiêu thu hút người khác.

Cậu một thân quần áo chỉnh tề, như một quý công tử Châu Âu thời Trung cổ, cả người có chút lười biếng, có chút mệt mỏi, phong độ bất phàm, thoạt nhìn không giống như người làm việc lớn.

Hai loại tương phản tạo một cảm giác đánh mạnh vào mắt người khác, nhiều người đi đường nhìn qua cậu cũng không để ý, rũ mắt bấm điện thoại.

Lộ Chỉ lấy điện thoại từ trong balo, khởi động máy, tắt chế độ máy bay, gọi điện thoại cho Kiều Định hỏi Tần Tư Hoán đang ở đâu, giơ tay chặn lại một chiếc taxi.

Cậu ngồi ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa xe. Không biết cậu đã xem qua bao nhiêu lần cảnh đêm, không biết bao nhiêu lần cậu bước đi trên con phố này, còn có một số quán KTV mà cậu hay đến.

Cũng chỉ mới hơn một tháng không về, nhưng khi nhìn đến đường phố quen thuộc, cậu có một loại cảm giác, hình như mình đã rời nhà đi rất lâu.

Tài xế Taxi đang lảm nhảm quay đầu nhìn gương chiếu hậu, thấy trên đùi Lộ Chỉ để một cái balo to, trên người mặc âu phục, khuôn mặt còn rất trẻ, bộ dáng mới 17-18 tuổi, liền hỏi: "Nhóc con, cậu đến bờ sông làm gì?"

Suy nghĩ của Lộ Chỉ bị quấy rầy, sửng sốt, bên tai phiếm hồng, nói: "Người cháu thích cãi nhau với người nhà, nên cháu đi an ủi hắn."

Tài xế cười, từ kính chiếu hậu lại đánh giá cậu vài lần, "Mới lên cao trung phải không?"

"Không có!" Lộ Chỉ xụ mặt, thẳng eo, nghiêm túc nói: "Chú, cháu đã năm nhất đại học."

Gọi chú xong, không biết cậu lại nhớ đến cái gì, gương mặt cũng từ từ phiếm hồng, may mà bên trong xe rất tối, tài xế cũng không thấy rõ.

"Sinh viên năm nhất! Tôi nhìn cậu còn rất trẻ, tưởng là học sinh cao trung."

Lộ Chỉ phồng má, dùng chân đá đá ghế dựa phía trước, nghiêm túc nói: "Chú, cháu đã sắp 20."

Lộ Chỉ có hơi bực mình nghĩ, mình đã 18 tuổi, đã trưởng thành rồi nha.

Hơn nữa, cậu còn kết hôn rồi......

Đã sớm không còn là học sinh cao trung ngây thơ thuần khiết.

"Ừ ừ." Tài xế bị cậu nói mắc cười đến không nhịn được, nhóc con này có chút ngốc nha, "Sắp 20? Vậy cậu cũng lớn rồi" Nói, lại bổ sung thêm: "Cậu tuổi cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa."

Lộ Chỉ: "......"

"Người cậu thích tại sao cùng người nhà cãi nhau?" Tài xế bắt đầu nhiều chuyện: "Chẳng lẽ là không đồng ý cho hai người ở bên nhau?"

Lộ Chỉ cúi đầu, cắn móng tay, ủy khuất nói: "Người nhà hắn không thích cháu."

Lộ Chỉ từ nhỏ rất mẫn cảm với người khác, chỉ mới đến nhà Tần Tư Hoán có một lần, cậu cũng có thể cảm giác được Tần Minh không thích cậu.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ xe giống như một bộ phim điện ảnh rất nhanh đã lướt qua, 20 phút sau đến chỗ, tài xế dừng xe ở một chỗ cách bờ sông không xa.

Lộ Chỉ cầm điện thoại quét mã trả tiền, hết 16 tệ.

Cậu nhập mật mã, tài khoản Alipay thông báo số dư không đủ, đề nghị cậu thanh toán bằng Huabei.

Lộ Chỉ:???

Cậu cắn môi, sau khi xác định, mượn Alipay 16 tệ.

Nếu không phải tại lão già Tần Tư Hoán này, cậu sao đến nỗi từ một phú nhị đại bỗng chốc biến thành phụ nhị đại¹.

Ông bố mấy hôm trước gọi điện hỏi có cần chuyển tiền không, Lộ Chỉ liền kiêu ngạo từ chối nói chính mình đi đóng phim được 1000 tệ, khoe với ông bố nhà cậu, cậu là một người có tiền.

Cậu tính ngồi xe lửa để về thành phố L, như vậy có thể tiết kiệm được một mớ.

Nhưng hôm nay......

Nếu không phải vì Tần Tư Hoán,

Cậu cũng không xa xỉ đến mức ngồi máy bay, càng sẽ không đang lúc ở sảnh chờ ngồi cắn hạt dưa, đem tiền cậu cực khổ kiếm được không còn một đồng!

Lộ Chỉ tức giận mà cắn môi, đánh mạnh vào balo trên lưng, quan trọng là trong balo toàn sách.

Lộ Chỉ thở dồn dập: "Đau!"

Đau quá!

Bờ sông rộng lớn, xa xa mới có một cây đèn đường, ngọn đèn có màu vàng nhạt. Chỉ chiếu sáng được một khoảng cách nhỏ.

Cậu đi chưa được mấy bước, liền nhìn thấy Tần Tư Hoán đứng cạnh bờ sông.

Khoảng cách có hơi xa, Lộ Chỉ thấy hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay phải cầm điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ tươi, ánh lửa ngẫu nhiên lóe sáng một chút, tay trái cầm theo một cái lon, hình như là lon bia.

Gió thổi mát lạnh, Lộ Chỉ bị đông lạnh đến rụt rụt vai.

Mắt cậu chớp chớp, nhìn bóng dáng Tần Tư Hoán, nghĩ đến một cậu thơ khi còn học cao trung.

Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn.²

Cậu rất ít khi nhìn thấy bộ dáng cô đơn như vậy của Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán ở trước mặt cậu luôn rất thích chiếm tiện nghi, thích nhất là trêu chọc cậu, cùng cậu nói đủ loại chuyện trên trời dưới đất, còn rất thương cậu.

Trên trời đầy mây đen, ở bên bờ sông như chỉ cần giơ tay là chạm đến.

Lộ Chỉ cầm điện thoại, gọi qua cho Tần Tư Hoán.

Khoảng cách xa, cậu không nghe được tiếng chuông, nhưng Tần Tư Hoán rất nhanh đã bắt máy.

Lộ Chỉ nghe được giọng hắn, ôn nhu nói: "Bảo bảo, Sao vậy?"

Con ngươi của cậu phản chiếu bóng dáng của người đàn ông, nhỏ bé, ở trong không gian rộng lớn trước mắt đặc biệt nhỏ gầy, hoàn toàn không còn khí thế bá đạo như thường ngày. Nhìn thấy bóng lưng này, Lộ Chỉ có thể cảm giác được tâm trạng của hắn rất không tốt.

Nhưng hắn vẫn luôn ôn nhu nói chuyện cùng với cậu, Lộ Chỉ nghe giọng hắn, không biết như thế nào, có chút đau lòng cho Tần Tư Hoán.

Cậu cúi đầu, ngón tay nhéo quai balo, nói: "Chú, cháu nghe chú Kiều Định nói, chú vì cháu nên cãi nhau với người trong nhà."

Giọng cậu rất nhẹ, nghe có vẻ không vui, Tần Tư Hoán cười một chút, ôn nhu nói: "Không có, chú lớn như thế rồi mà còn cãi nhau cùng người trong nhà sao?" Dừng một chút, hắn lại nói: "Em đừng suy nghĩ nhiều, thật sự không có gì."

Lộ Chỉ không lên tiếng, cắn môi, bỗng nhiên liền nhớ đến lúc cậu bị bọn Lý Hoành chặn đường.

Tần Tư Hoán không biết từ đâu xuất hiện, ở trước mặt cậu đánh bọn Lý Hoành. Rồi nắm lấy cổ tay cậu nói "Tiểu Chỉ giúp chú việc này."

Rõ ràng chỉ ân oán của mấy đứa con nít, nhưng bởi vì sợ cậu bị đánh, người đàn ông không ngần ngại ra tay đánh người.

Tần Tư Hoán lúc sinh ra đã cầm trong tay chìa khóa vàng, hắn cùng Lộ Chỉ không giống nhau, tất cả mọi người sẽ vì quan hệ với Tần gia mà kiêng kỵ hắn, Tần Tư Hoán từ lúc lớn lên đến nay chắc không còn động tay đánh người -- bởi vì hắn có tiền có quyền, ai cũng không dám chọc.

Người đàn ông giọng nói mềm nhẹ cách điện thoại nói với cậu: "Sao tự nhiên gọi điện thoại cho chú?"

Lộ Chỉ rất ít chủ động liên hệ với hắn, ngay cả nhắn tin WeChat cũng ít.

Lộ Chỉ không trả lời, Tần Tư Hoán tự mình lo lắng, hỏi: "Hôm nay không có tiết tự học buổi tối sao?"

"Không có."

"Đang chơi game cùng Tống Du?"

Trong điện thoại Lộ Chỉ cũng vang lên tiếng gió, nhưng Tần Tư Hoán cũng đang ở bờ sông cho nên không để ý.

"Không có."

Vài lần đều trả lời ngắn gọn như vậy, Tần Tư Hoán nhịn không được hỏi: "Không vui sao? Lại có người ức hiếp em?"

"...... Không có." Lộ Chỉ bỗng nhiên có chút nghẹn ngào, nước mắt không nhịn được đảo quanh khóe mắt.

Tần Tư Hoán gấp gáp nói: "Bảo bảo, nếu là có người dám ức hiếp em phải nói với anh, đừng tự mình chịu đựng có biết không? Có anh ở đây không ai dám ức hiếp em"

Lộ Chỉ lại nghĩ tới lần đó cậu cùng Tống Du đùa giỡn, Tống Du làm bộ muốn đánh cậu, Tần Tư Hoán lại nói, đấu võ mồm thì đấu võ mồm, động tay động chân làm gì.

Lúc ở ký túc xá, Tần Tư Hoán cũng nói như vậy. Nếu là có người khi dễ, liền nói với hắn, không cần tự mình chịu đựng.

Rất nhiều chuyện ngay tại đây tràng vào trong đầu, Lộ Chỉ lần đầu tiên phát hiện, từ đó đến nay Tần Tư Hoán luôn đối xử với cậu rất tốt.

Mà cậu cuối cùng cũng biết, cậu thích Tần Tư Hoán, cũng muốn ở trước mặt người khác bảo vệ hắn, không muốn hắn chịu ủy khuất.

Chính là cậu lại quá yếu ớt, chỉ có thể liên lụy Tần Tư Hoán vì cậu mà cãi nhau với người nhà.

Cậu rũ mắt, lông mi che một nữa con mắt, mũi chua xót nói, "Chú, em về nhà rồi."

Tần Tư Hoán sửng sốt, gió lạnh thổi tới, tay hắn run lên, điếu thuốc đang cầm trên tay cũng rớt, "Cái gì?"

"Em sợ anh không vui, cho nên đã trở về để ở bên cạnh anh." Lộ Chỉ nói: "Chú, anh đừng buồn nữa, em về rồi."

--

Kiều Định dạo chơi mệt mỏi trong nhóm, vừa nâng mắt liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy.

Hắn trợn to mắt, có chút kinh ngạc.

Ngoài miêng tuy rằng nói mong Lộ Chỉ trở về, Kiều Định trong lòng cũng không để tâm, cũng không biết vị Lộ thiếu này đối với Boss mình như thế nào, cũng không xác định được Lộ Chỉ có trở về hay không.

Nhóm trợ lý bọn họ tuy rằng đoán được 'bạch nguyệt quang' trong lòng Boss chính là Lộ Chỉ, nhưng từ đầu đến cuối không ai nghĩ đến Tần Tư Hoán và Lộ Chỉ sẽ ở bên nhau.

Hai người bọn họ có sự chênh lệch quá lớn.

Kiều Định biết Tần Tư Hoán rất thích Lộ Chỉ, lúc ở Anh trong nhà treo đầy ảnh của Lộ Chỉ, thậm chí Tần Tư Hoán còn sẽ mua một ít quần áo mà thiếu niên thích mặc treo đầy tủ.

Trong nhà Boss có hai đôi dép lê, một đôi tự mình mang, màu sắc đa số là màu xám đen, đôi còn lại có màu sắc tươi sáng, Kiều Định đoán là mua cho Lộ Chỉ.

Trong nhóm trợ lý ai cũng biết Tần Tư Hoán say mê Lộ Chỉ, thậm chí còn có hơi biến thái.

Chính là tất cả mọi người đều biết, Lộ Chỉ quá nhỏ, nhỏ hơn Boss 12 tuổi, Boss là người có lương tâm, sẽ không đi gây họa cho người ta.

Sau khi về nước, nhóm trợ lý của bọn họ mỗi ngày đều ship couple, mọi người đều cho rằng cho dù cho ship như thế nào cũng không trở thành sự thật được.

Nhóc con Lộ gia kia chính là thẳng nam sắc thép, không bao giờ thích Boss của bọn họ được.

Cho nên bọn họ một bên vui sướng ship couple, một bên thông cảm cho Boss.

Thẳng đến Lộ gia phá sản, Boss ôm mỹ nam về, không biết xấu hổ cùng Lộ thiếu kết hôn, còn không thèm ái náy lương tâm lừa người ta 3 năm sau ly hôn, hơn nữa còn lừa gạt nói tuyệt đối không làm cái gì.

Nhóm trợ lý ban đầu đều có chút đồng tình Lộ Chỉ, một thẳng nam sắc thép bị ép kết hôn cùng đồng tính, đồng thời cũng càng đáng thương cho Boss của bọn họ.

Cuộc sống không phải là phim, ép buộc người khác sẽ không có kết quả tốt.

Bọn họ ship Couple, cũng lo rằng có một ngày Lộ thiếu nhìn ra được bộ mặt thật của Tần Tư Hoán.

Tần Tư Hoán chắc là từ nhỏ đã quá cô đơn, cho nên tính tình lãnh đạm, chính là lòng lại rất nhỏ, cho đi rồi sẽ không lấy lại được, ai đã đi vào rồi tuyệt đối không thể trở ra.

Bọn họ chỉ là cấp dưới, có thể thấy rõ Boss bọn họ có bao nhiêu biến thái, càng không nói đến là ở cùng với Lộ Chỉ.

Kiều Định không muốn đi đoán tâm tư cũng như tình cảm của Boss nhà mình, không cần dọa đến Lộ thiếu, mà là chậm rãi dùng thời gian và tấm lòng đi lấy lòng Lộ Chỉ.

Nhưng hắn ngàn tính vạn tính, chính là không tính đến Boss bọn họ không hề che giấu tình cảm của mình một chút nào!

Kết hôn ngày đầu tiên đã ăn sạch người ta.

Kiều Định nhớ lại lúc đưa quần áo, nhìn thấy đầy dấu vết xanh tím ở trên người Lộ Chỉ, thật sự là.........

Cũng quá...... Thô bạo.

Cố tình Boss sắc mặc ôn nhu, trên mặt là biểu tình bình thản sao bao nhiêu năm, hắn khom lưng nhẹ nhàn chỉnh chăn cho Lộ Chỉ, sắc mặt lưu luyến mà hôn hôn má Lộ Chỉ.

Hôm nay Lộ thiếu bởi vì tâm trạng Boss không tốt mà trở về.

Kiều Định hưng phấn mà tiếp tục nhắn tin.

- Kiều Định: Thật sự trở về!

- Kiều Định: Ô ô ô ô ô ô tiểu Chỉ baba yêu con!

- Kiều Định: [ hình ảnh ]

- Kiều Định: Các người mau xem! Tiểu Chỉ thật sự trở về!

- nhóm trợ lý: A a a a a a a a a a a a a a!!!!!! Nhóc con quá tuyệt vời!!!! Nai con cùng Boss nhất định sẽ hạnh phúc!!!!!

- Kiều Định: Tôi hạnh phúc!!!! Tôi muốn yêu đương ô ô ô ô!!! Các người mau giới thiệu vợ cho tôi! Mẹ tôi mấy hôm trước lại hối tôi kết hôn......

- Trợ lý một: Quả chanh dưới gốc cây chanh.

- Trợ lý hai: Em và anh dưới gốc cây canh: )

- Trợ lý ba: Kiều Định cậu có thể kêu Boss giới thiệu vợ cho cậu, mẹ cậu đối với Boss tôn thờ như tiên, người Boss giới thiệu khẳng định mẹ cậu vừa lòng.

--

"Về đến đâu rồi?" Tần Tư Hoán nghe Lộ Chỉ nói như vậy, ngây ngốc cười, mắt ôn nhu nhìn về phía dòng sông : "Chú, đi đón em."

Lộ Chỉ im lặng đi đến phía sau hắn, tiếng vang lên ở sau lưng Tần Tư Hoán, bàn tay cầm điện thoại của hắn run lên, chậm rãi quay đầu, một suy nghĩ trong lòng hắn nảy lên.

Đầu hắn mới xoay một nửa, cái gì cũng chưa nhìn rõ, eo đã bị tay cậu ôm lấy. Tay ôm chặt bụng nhỏ của hắn, thân thể ấm áp ở phía sau lưng, cọ cọ bả vai hắn, Lộ Chỉ mở miệng nói với hắn: "Chú, em về rồi."

Tần Tư Hoán cả người đều cứng đờ, đôi mắt hẹp dài khó tin mà trợn tròn, đáy lòng vui sướng như thủy triều dâng lên.

Hắn vỗ vỗ mu bàn tay cậu, lại dùng sức nắm lấy, kiềm nén cảm xúc trong lòng, cố ý hỏi lại: "Trở về làm gì?"

Giọng hắn cứng nhắc, lạnh như băng, âm cuối lại run run.

Lộ Chỉ gắt gao ôm chặt hắn, cằm nhỏ gác trên bả vai Tần Tư Hoán, cọ cọ, nói: "Em sợ anh không vui, nên đem hết tiền mồ hôi nước mắt mua vé máy bay để trở về."

Tần Tư Hoán đắm chìm trong câu nói "Em sợ anh không vui", thình lình lại nghe Lộ Chỉ nghiếng răng, giận dữ nói: "Ba anh làm không đúng rồi, anh có làm gì đâu mà cùng anh cãi nhau, đúng là ăn no rồi không có chuyện làm! Chú của em tốt như vậy, lớn lên lại đẹp trai, tính tình lại tốt, lại có tiền, người lại thành thật làm tròn bổn phận, con trai như vậy có thấp nhang cũng tìm không ra, Tần đổng vì sao còn không hài lòng?"

Tần Tư Hoán nghe Lộ Chỉ nói lời này, cảm thấy cảm thấy rất...... Khó để giải thích.

Hắn lúc đầu còn cảm thấy mình ủy khuất, bây giờ giống như được vuốt lông dỗ dành, tâm trạng không vui liền biến mất.

Đến chính hắn còn không ngờ được, mình ở trong lòng bảo bối nhỏ, lại là con người hoàn hảo như vậy!

Hắn khóe môi cong lên một chút, từ trong lòng ngực phát ra tiếng cười, dỗ cậu: "Ông Tần của em, ông ấy vẫn luôn không bao giờ thích chú."

Vừa nói xong câu này, ở trong lòng Tần Tư Hoán gánh nặng như được bỏ xuống.

Hắn vẫn đều luôn biết Tần Minh không thích hắn, nhưng chưa bao giờ nói với người khác. Lần này giống như nói giỡn với Lộ Chỉ, có cảm giác giống như trúc được gánh nặng.

Hơi thở thiếu niên thổi qua vành tai hắn, tê tê ngứa ngứa, Tần Tư Hoán cảm thấy thật bình yên.

"Ông không thích anh, vậy anh cũng không thích ông." Nhóc con còn nhỏ, nói chuyện đều theo tâm trạng, nhưng rồi lại nghiêm túc nói: "Chú, anh phải biết rằng không phải ai cũng có tư cách làm ba mẹ. Giống như mẹ của em, bà cũng không có tư cách để làm mẹ em, anh xem, bà không thích em cùng Lộ Dao, tụi em cũng không thích bà. Lúc đầu cũng có chút đau lòng, nhưng lâu rồi cũng cảm thấy bình thường, em không có mẹ, nhưng còn có em gái và bố, bọn họ đều đối với em rất tốt."

Mấy lời này nói ra thật sự rất ngây thơ, làm gì được đơn giản như cậu nói.

Tần Tư Hoán lại cong cong khóe môi, mắt cũng chứa ý cười, hùa theo cậu: "Bảo bảo nói rất đúng."

Lộ Chỉ nghiêng đầu về phía trước, hôn vành tai hắn một cái, liếm môi, khụ, một tiếng bởi vì lời nói kế tiếp cảm thấy rất ngượng ngùng, mặt cậu dựa vào lỗ tai Tần Tư Hoán, nói: "Chú, ba anh không thích em, cũng không phải là tại em không tốt."

Tần Tư Hoán cả người cứng đờ, một cử động nhỏ cũng không dám, trong tay cầm theo lon bia, thiếu chút nữa cũng rớt xuống.

"Em lớn lên cũng đẹp, tính tình cũng tốt, Em...... Em còn là người anh thích, anh, anh không thể bởi vì ông không thích em mà cũng theo ông không thích em......" Lộ Chỉ ngập ngừng nói: "Ông là người nhà của anh, chúng ta kết hôn, em còn lấy nhẫn của anh, em cũng là người nhà của anh."

"Anh không thể bên trọng bên khinh."

"Ông không thích anh, Em...... Em cũng không có như vậy mà không thích anh, anh với em mới là người thân thiết nhất."

Hai chữ người nhà giống như lông chim, lướt nhẹ qua đầu quả tim của Tần Tư Hoán.

Hắn im lặng rất lâu, ở trong bóng tối, hốc mắt chậm rãi đỏ lên. Lần đầu tiên, cảm ơn trời cao, trong cuộc đời cô độc của hắn, tặng cho hắn một bảo bối nhỏ là Lộ Chỉ.

Người khác đều sợ hắn, ngay cả ba hắn cũng không thích hắn, tính tình hắn cũng trở nên cô độc, nhưng lần đầu tiên gặp Lộ Chỉ, liền yêu cậu, ngay cả trong mơ cũng muốn yêu cậu.

Hắn lần đầu tiên thích một người mãnh liệt như vậy, đem toàn bộ tình cảm của mình đều dành cho cậu, không dám mơ cậu có thể đáp lại, chỉ mong cậu có thể ở bên cạnh là được rồi.

Từ trước đến nay, Lộ Chỉ chưa bao giờ làm hắn thất vọng.

Nhóc con thích hắn, nhóc con còn nói, em với anh đã kết hôn, em là ngưòi nhà của anh.

Người nhà.

Hai chữ ấm áp biết bao nhiêu.

Hắn xoay người, đem lon bia ném qua một bên, lon đã cạn, lăn hai vòng phát ra âm thanh.

Lộ Chỉ cắn môi, cúi thấp đầu, đôi mắt lại lén lút nhìn lên, xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn lại không nhịn được muốn biết phản ứng của hắn, nhỏ giọng nói: "Chuyện là...... chú."

Gọi chú xong, cậu liền yên lặng, cổ họng như bị bóp nghẹn, một chữ cũng không nói ra được.

Tần Tư Hoán nhìn rõ bộ dáng Lộ Chỉ.

Hắn lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Chỉ mặc âu phục, trên người nhóc con có chút lười biếng, lại mặc âu phục nghiêm túc, y như một đứa nhóc không học vấn, nhưng cố gắng làm người đứng đắn.

Chính là cho dù có loại khí chất này, cậu cũng rất câu người.

Giống như Vinh Kỳ nói, y như hồ ly nhỏ.

Hắn run rẩy giơ tay, nắm cằm nhỏ của cậu, dùng chút sức nâng cằm cậu lên.

Mắt đào hoa hơi mở to, cậu hé môi, có chút không dám nhìn hắn, không đợi Tần Tư Hoán lên tiếng, Lộ Chỉ liền nói: "Anh đừng có giống như bố em la em......"

"Hả?"

"Em biết em nói sai rồi." Lộ Chỉ có chút tức giận nói: "Em biết, là em không nên nói mấy lời này với anh."

Tuy rằng đây là mấy lời thật lòng của cậu, nhưng cậu cũng biết, mấy lời này quá ngây thơ, quá mất mặt.

Cậu liền cho rằng Tần Tư Hoán giống như Lộ Mạnh Thịnh dạy dỗ cậu, nhưng ngay sau đó người đàn ông liền mỉm cười, giọng ôn nhu nói: "Lộ Chỉ."

Hả?

Cậu chớp chớp mắt, không biết vì sao Tần Tư Hoán lại gọi mình.

"Em vừa mới nói, anh với em là người nhà?"

Tác giả có lời muốn nói: 5000 chữ..... là rất dài đi.

Nói lời ngọt ngào hắc hắc hắc!

Tần Tư Hoán: .......

-----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Chính thức đổi xưng hô giữa hai người. Nhưng vẫn tùy vào hoàn cảnh mà đổi cách xưng hô khác nha. Vì thế mọi người đừng thắc mắc vì sao một hồi chú, một hồi anh. Muốn biết hãy đi hỏi hai người họ á.... tui edit cũng rối lắm chứ bộ.

¹raw là [ 风萧萧兮易水寒。] Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn.


風蕭蕭兮,易水寒,

壯士一去兮,不復還。

Dịch thuỷ ca

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn,
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Dịch nghĩa

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,
Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.

Hai câu này chép trong Sử ký của Tư Mã Thiên, phần Kinh Kha truyện.

Kinh Kha khi lên đường làm thích khách để ám sát Tần Thuỷ Hoàng, được Thái tử Đan và quần thần đưa tiễn đến bờ sông Dịch. Tương truyền, tại đây bạn thân là Cao Tiệm Ly gảy đàn trúc, và Kinh Kha khảng khái hát hai câu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play