#tien161099

Đêm qua ngủ trễ, lúc Lộ Chỉ thức dậy đã là 10 giờ sáng, bên ngoài trời quang mây tạnh, bức màn được người khác kéo ra, ánh sáng chiếu vào phòng.

Trong phòng còn nghe được tiếng nói chuyện của Tần Tư Hoán với Đào Đông, hai người đang nhỏ giọng trò chuyện.

Lộ Chỉ từ trên giường ngồi dậy, tay gãi đầu, từ trên giường bò xuống, mang dép lê, hỏi Đào Đông một câu: "Về rồi?"

Đào Đông đang nói chuyện cùng Tần Tư Hoán, nhìn thấy Lộ Chỉ đi xuống, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.

Đào Đông có một anh trai tên Đào Thanh Ứng hiện tại cũng là ngôi sao hạng hai trong giới giải trí, ra mắt đã nhiều năm, cũng có quen biết với Tần Tư Hoán, Đào Đông may mắn cũng từng gặp qua Tần Tư Hoán rồi.

Hôm nay lúc vừa nhìn thấy thì cũng không nhớ ra được là ai, dù sao cũng đã nhiều năm không có gặp lại rồi.

Đến khi Tần Tư Hoán chủ động chào hỏi, còn đưa cả danh thiếp cho hắn.

Trên danh thiếp chỉ ngắn gọn vài dòng, Công ty Tuấn Thành, Tần Tư Hoán.

Đào Đông liền nhớ ra ngay lập tức.

Hắn còn nhớ anh trai mình từng nói, muốn sống bình yên ở trong giới này, có một số người chúng ta không nên đắc tội, đặc biệt là người của Tần gia.

Đào Đông sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng không thôi, muốn sống bình yên trong cái giới này, có một số chuyện hắn cần phải cẩn thận.

Ấn tượng đầu tiên hắm đối với Lộ Chỉ không tồi, cậu là một người ngây thơ, còn có hơi ngốc, hiện tại lại còn có Tần Tư Hoán ở phía sau. Đương nhiên bây giờ là muốn lấy lòng rồi.

"Ừ." Đào Đông sắc mặt bình thường, nhìn Lộ Chỉ đi đánh răng, nói chuyện với cậu như thường ngày: "Đêm qua mọi người đều hỏi sao cậu không đi, Phạm Thiên Nhụy còn nói đã lâu rồi không được gặp nam thần, cậu không đi mọi người cũng không nói gì."

Lộ Chỉ đánh răng, xoa xoa mắt, bất ngờ hỏi: "Tôi khi nào thành nam thần của cô ấy?"

"Chậc chậc chậc." Đào Đông ngồi trên ghế, chân bắt chéo, chóng cằm, đôi mắt đánh giá Lộ Chỉ: "Cậu không biết Phạm Thiên Nhụy đã phong cậu thành nam thần sau? Lúc ca hát còn không quên hỏi tôi, nam thần nhà cô có phải bị bệnh rồi, hay là tâm trạng không được tốt......"

Lộ Chỉ súc miệng, mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai.

...... Cậu khi nào cùng Phạm Thiên Nhụy có quan hệ tốt như vậy?

Lại còn một câu nam thần hai câu nam thần???

Tần Tư Hoán nãy giờ vẫn không lên tiếng: "Lộ Chỉ, chú đói bụng."

Lộ Chỉ lấy khăn lau mặt, đứng bên cạnh bồn rửa mặt quay đầu lại, nhìn Tần Tư Hoán đang đứng cạnh lang can.

Người đàn ông đã mặc lại cái áo sơ mi có hơi nhăn ngày hôm qua, sắc mặt lại không được tốt, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn cậu, rất không vui.

Đêm qua không phải còn gọi cậu là bảo bảo sao?

Lộ Chỉ chớp chớp mắt, không biết hắn muốn gì mà sắc mặt khó coi như vậy, cậu lấy đồ ra thay, "Cháu mời chú đi ăn cơm."

Nhìn cậu tự nhiên thay đồ mà không thèm tránh Đào Đông, Tần Tư Hoán liếc mắt, mặt rất nhanh liền biến thành màu gan lợn.

Lộ Chỉ thay đồ xong, nói một tiếng với Đào Đông rồi cùng Tần Tư Hoán đến nhà ăn ăn cơm.

Lúc này nhà ăn đã bắt đầu bán cơm trưa, xung quanh rất ít người, Lộ Chỉ hỏi: "Chú, chú muốn ăn cái gì?"

Tần Tư Hoán bình tĩnh nói: "Cháu ăn cái gì, chú liền ăn cái đó."

Lộ Chỉ nghe ra được, ông già này tâm trạng đang không tốt.

Cậu rõ ràng có làm cái gì đâu? Mắc giống gì bây giờ tâm trạng hắn không tốt?

Lộ Chỉ hoàn toàn không biết.

Lộ Chỉ mua hai phần ăn, một phần thịt, một phần chay tổng cộng 18 tệ.

Khi quẹt thẻ trả tiền, tim cậu rỉ máu.

Cậu mỗi tháng chỉ 1500 tệ tiền tiêu vặt, ngày thường còn cài game, bây giờ trong người chỉ còn lại 200 tệ.

Tần Tư Hoán thấy cậu nhìn chằm chằm vào máy quẹt thẻ, không chớp mắt, chăm chú giống như nhìn thấy cái gì đẹp, có chút buồn cười, quơ quơ tay trước mặt cậu, hỏi: "Nhìn cái gì? Nhìn đến xuất thần như vậy"

Lộ Chỉ rũ mắt, mím môi, thở dài: "Aizzz, nghèo."

Dì bán cơm đem cơm đưa cho hai người, Lộ Chỉ nhìn thấy chỉ có thịt vụn cùng với ớt xanh, ngẩng đầu nhìn trần nhà, phồng lên hai má.

Tần Tư Hoán cảm thấy cậu đáng yêu cực kỳ, tâm trạng không tốt vừa rồi bởi vì cậu thay đồ trước mặt người con trai khác cũng tiêu tan, hắn cười một chút, "Làm sao vậy?"

Lộ Chỉ đem mâm cơm để trên bàn, ngồi xuống, cầm lấy đôi đũa, nghiêm túc nhìn Tần Tư Hoán, nói: "Chú, hôm nay chú ăn bữa cơm này, là xương máu của cháu, một chút thịt vụn cũng phải biết quý trọng."

Tần Tư Hoán: "?"

Cái gì xương máu?

Lộ Chỉ buồn rầu gặp thịt, bỏ vào trong miệng, nhai hai lần, "Cháu chỉ còn 200 tệ, mời chú ăn bữa cơm này hết 9 tệ rồi." Cậu nhìn về phía Tần Tư Hoán, ngẩng đầu nhìn phía trước, mắt hoa đào long lanh chớp chớp, "Chú, chú thấy cháu đối tốt với chú không?"

Tần Tư Hoán bị nghẹn lại.

Hắn giơ tay, xoa xoa đầu cậu: "Hết tiền?"

Lộ Chỉ gật đầu.

Sau một lúc lâu lại lắc đầu.

Cậu nói: "Cũng không phải, chính là mấy ngày hôm trước, cháu dùng 500 tệ mua một trang bị trong game, vốn là tiền đủ sài, nhưng là mua đồ xong thì..."

Lộ Chỉ khó xử nói: "Hôm nay cháu vốn dĩ muốn đi ăn cơm ké Tống Du, ai biết chú lại tới."

Tần Tư Hoán: "......"

Nhóc con cảm thấy hắn đến không đúng lúc, làm phiền nhóc đi ăn cơm ké tiết kiệm tiền?!

Hắn không khỏi cảm thấy suy nghĩ Lộ Chỉ có chút không bình thường, thậm chí còn thấy --

Bảo bối nhỏ quá đáng yêu!

Hắn từ túi quần lấy ra ví tiền, rút một tấm thẻ vàng đặt trên bàn cơm, đẩy về phía Lộ Chỉ, ôn nhu nói: "Thẻ này không có giới hạng, mật khẩu là sinh nhật em, muốn tiêu bao nhiêu tùy em."

Tấm thẻ vàng phản chiếu với ánh sáng trong nhà ăn, sáng lấp lánh.

Lộ Chỉ cảm thấy mình......

Được bao nuôi.

Từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục, biết làm như vậy là không đúng, Lộ Chỉ đẩy tấm thẻ về phía Tần Tư Hoán, "Chú không cần."

Tần Tư Hoán lại đem thẻ đẩy qua, mắt nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, ôn nhu nói: "Bảo bảo, chúng ta đã kết hôn, tiền của anh cũng là tiền của em."

Đm đm đm đm đm????

Lộ Chỉ sững sờ.

Cậu mở to hai mắt, nuốt nước miếng, nhưng vẫn là kiên định nói: "Em không cần."

Cậu biết Tần Tư Hoán có bao nhiêu tiền, toàn bộ Tần gia đều là của hắn, ở thành phố L là một tay che trời, ở trong giới nhà giàu, không ai bằng Tần gia.

Lúc đầu Lộ Chỉ nghĩ mình cũng không có thích hắn, càng không nghĩ tới Tần Tư Hoán đối tốt với mình như vậy, bây giờ nghe Tần Tư Hoán nói như thế.

Cậu cũng chưa bao giờ suy nghĩ, giữa mình và Tần Tư Hoán có bao nhiêu cách biệt.

Cậu từ trước đến nay tính tình đều là không quan tâm đến sự đời, lại lười biếng, có thể nói là một người cẩu thả.

Nhưng bây giờ hành động của Tần Tư Hoán, làm cậu suy nghĩ về khoảng cách giữa hai người

Bọn họ không chỉ kém nhau 12 tuổi.

Người đàn ông trước mặt đã trải qua rất nhiều chuyện, Lộ Chỉ cũng không biết rốt cuộc hắn đã trãi qua những gì.

Tần Tư Hoán trầm ổn trưởng thành, còn cậu lại quá ngây thơ.

"Chẳng lẽ em muốn cùng anh ly hôn?" Con ngươi màu đen nhìn chằm chằm Lộ Chỉ, hắn rũ mắt, kiềm nén lại tâm trạng bực bội của mình, thấp giọng nói: "Cho nên mới không muốn dùng tiền của anh?"

Lộ Chỉ vội vàng lắc đầu, nghe được hai chữ ly hôn cũng có hơi hoảng, "Không đúng không đúng, Chú, em không có không có!"

Cậu thích Tần Tư Hoán.

Không muốn cùng hắn ly hôn.

Cũng không hề nghĩ tới mà.

Tần Tư Hoán đầu ngón tay gõ gõ trên bàn, nâng mắt, ánh mắt nhìn Lộ Chỉ đầy tính chiếm hữu, giọng điệu không cho từ chối: "Cầm."

Lộ Chỉ ngồi yên, cắn môi, mắt đào hoa nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tần Tư Hoán liếc mắt nhìn mâm cơm, mặt lạnh lấy thêm một tấm thẻ từ trong ví, đẩy hai tấm thẻ về phía Lộ Chỉ: "Còn muốn chú nói lại lần thứ hai?"

Bộ dáng lạnh lùng của Tần Tư Hoán thật sự rất đáng sợ, Lộ Chỉ ngây người chớp mắt, ngay sau đó ủy khuất vô cùng hít hít mũi, buông đũa muỗng trong tay cầm lấy hai tấm thẻ.

Tần Tư Hoán nói: "Lộ Mạnh Thịnh một tháng cho em bao nhiêu tiền?"

Lộ Chỉ nhìn bộ dáng của hắn có hơi sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, người run lên một cái.

Cậu cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Một, một ngàn......"

Tần Tư Hoán khó có thể tin lặp lại một lần: "Một ngàn?"

"...... Năm." Lộ Chỉ ấp úng nói xong

Tần Tư Hoán lại hỏi: "Một ngàn năm?"

Lộ Chỉ gật gật đầu.

Tần Tư Hoán đau lòng gần chết, không biết phải làm cái gì cho tốt bây giờ.

Bảo bối nhỏ của hắn, tiền tiêu vặt một tháng lại ít như vậy?!

Lộ Mạnh Thịnh cho rằng mình đang cho ăn mày hả?!

Tần Tư Hoán giơ tay, cách bàn xoa xoa đầu Lộ Chỉ, "Lộ Mạnh Thịnh cũng quá keo kiệt rồi, bảo bối nhà chúng ta một tháng 1500 tệ sao dùng đủ?"

Lộ Chỉ tính cách rất sôi nổi, ngày thường đi chơi với con trai cũng có thu liễm tính tình mình lại.

Vừa rồi mới bị Tần Tư Hoán dọa, hiện tại lại nghe hắn nói như vậy, lập tức liền không vui, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tần Tư Hoán, như là muốn cùng hắn cãi nhau: "Bố đối với em rất tốt, không hề keo kiệt!"

Tần Tư Hoán bình tĩnh nhướng mi, hiển nhiên không đồng ý với cậu.

Lộ Chỉ hầm hừ nói: "Bố thương em nhất, chưa bao giờ hung dữ với em, cũng không bao giờ làm em sợ." Cậu lại nâng cằm lên, rũ mắt liếc Tần Tư Hoán: "Chỗ nào giống anh, ngồi im còn cố ý hung dữ, còn bày sắc mặt, em đã lấy tiền mồ hôi xương máu mời anh ăn cơm, anh còn lớn tiếng nói vào mặt em."

Tần Tư Hoán:?

Hắn khi nào hung dữ với bảo bối nhỏ?

Lúc nào mặt nặng mày nhẹ với bảo bối nhỏ?

Hắn lại khi nào lớn tiếng nói vào mặt bảo bối nhỏ?

Tần Tư Hoán thật sự là bị Lộ Chỉ chọc cười, ở dưới bàn ăn chạm vào chân cậu, "Anh hung dữ với em khi nào?"

Lộ Chỉ cúi đầu ăn cơm, không thèm nhìn hắn.

Tần Tư Hoán gắp thịt qua cho cậu, bất đắc dĩ lại dung túng thở dài: "Bảo bối nhỏ, muốn anh chết thì cũng phải có lý do nha?"

Lộ Chỉ rất bình tĩnh...... Ăn hết sạch thịt Tần Tư Hoán gắp qua.

Chờ cậu ăn no, ợ một cái no nê, sau đó mới bằng lòng cùng Tần Tư Hoán nói chuyện: "Chú, vừa rồi bộ dáng của chú rất dọa người."

Tần Tư Hoán lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho cậu, "Hả?"

Lộ Chỉ lúng túng nhận lấy, mắt nhìn về phía khác không thèm nhìn hắn nói: "Em vừa rồi thật sự rất sợ chú."

Đôi mắt nhỏ dài chớp chớp, rất bình tĩnh nói, "Sợ cái gì?"

Lộ Chỉ nhìn bộ dáng hiện tại của Tần Tư Hoán, cảm thấy không vừa mắt, cậu cầm mâm cơm đứng lên, rầm rì nói: "Chú lớn lên y như Diêm La Vương, mỗi lần lạnh mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, em sợ muốn chết?"

Bất quá Tần Tư Hoán đẹp hơn so Diêm La Vương, có vẻ đẹp nam tính cho nên Lộ Chỉ mới không sợ hắn.

Chỉ là Tần Tư Hoán luôn mặt lạnh, tính tình cứng ngắc, nghiêm túc, lúc nào cũng đáng sợ.

Lộ Chỉ trước kia có hơi sợ, không dám thân cận với hắn, hiện tại thích hắn, lại càng sợ bộ dáng mặt lạnh của hắn.

Cậu thích Tần Tư Hoán lúc ôn nhu, cũng thích lúc hắn bá đạo, nhưng không thích nhất lúc hắn hung dữ.

Ăn xong Tần Tư Hoán liền đi theo Lộ Chỉ ra sân thể dục đi dạo, lúc trở về còn ôm Lộ Chỉ vào ngực hôn rất lâu.

Dù có hôn như thế nào cũng không đủ.

Rất vất vả mới hôn xong, Tần Tư Hoán ôm chặt nhóc con trong lòng, hỏi: "Từ nhỏ tính tình chú đã không tốt, cũng không có bạn bè gì, người khác đều sợ chú, không dám lại gần chú."

Trong bãi đỗ xe không có người, Lộ Chỉ cũng không sợ ai thấy, lá gan cũng lớn hơn.

Nghe Tần Tư Hoán nói như vậy, cậu không biết vì sao cảm thấy trong lòng không vui.

Chú của cậu, anh ấy là người tốt, làm sao không có ai dám tới gần chứ.

Người đàn ông gác cằm lên cổ cậu, cằm lún phún câu cọ có hơi ngứa, Lộ Chỉ muốn trốn, rất nhanh lại bị người đàn ông ôm vào trong lòng, "Bảo bảo, em không để ý đến anh, hoặc là lúc chống lại với anh, anh liền không khống chế được tính tình của mình."

Lộ Chỉ nghe xong, cảm thấy ngực hơi khó chịu, như có ai dùng dao đâm vào.

"Không phải cố ý dọa em sợ." Tần Tư Hoán buông cậu ra, nhìn thẳng cậu, giọng khàn khàn, trịnh trọng nói: "Anh đảm bảo về sao không làm em sợ nữa, không cố ý hung dữ với em nữa."

Lộ Chỉ có hơi đau lòng hắn, chính là không biết biểu hiện ra như thế nào, chỉ có thể lại lần nữa vươn tay ôm chặt lấy hắn: "Ừm."

"Vậy," Tần Tư Hoán rũ mắt, mắt nhìn vào vòng xoáy trên tóc của cậu , "Đừng giận anh được không?"

Lộ Chỉ gật đầu: "Ừ."

Tần Tư Hoán cũng biết mình có bao nhiêu đáng sợ.

Mạnh Vĩ, Vinh Kỳ hay nói, chính là không giận tự uy¹, buổi tối còn thể dọa sợ mấy em bé khóc đêm.

Lúc chưa gặp được Lộ Chỉ hắn cũng cảm thấy không có gì, từ nhỏ đã học thành thói quen đứng trên cao nhìn người khác, thời gian bàn công việc trên bàn đàm phán còn nhiều hơn đi chơi mấy đứa con nít bằng tuổi, cho nên cũng có thói quen ở một mình, không cùng ai qua lại.

Thời gian lâu rồi cũng có hơi cô đơn.

Có câu nói, ở chỗ càng cao càng cảm thấy cô đơn.

Trong lòng hắn tự xây dựng rào chắn để tự mình khi đứng trên cao, ngăn cách với mọi người.

Người khác sợ không dám tiếp xúc với hắn, hắn cũng đã quen rồi.

Cho đến buổi tối ngày hôm đó.

Nhóc con xinh đẹp giống như em bé trong tranh ngày tết tay cầm bánh kem, ngẩng đầu nhỏ, mắt đào hoa cong thành vầng trăng non, ngọt ngọt ngào ngào cười với hắn, đem bánh kem bỏ vào tay hắn.

Hắn trong lòng khẽ động, cũng cảm thấy có chút không thích.

Đem bánh kem ném vào thùng rác thì lại phát hiện......

Nhóc con dám dán keo 502 vào dĩa bánh, làm hại tay hắn về sau toàn dính vụn giấy.

Vốn là có thể dùng cái khác để xóa đi, nhưng hắn ma xui quỷ khiến thế nào để vụn giấy dính đầy tay trong nữa tháng.

Thật giống như là lưu lại một chút hơi ấm của nhóc con.

Tác giả có lời muốn nói:

-----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Nhỏ Edit giơ tay: Chú... Chú Tần cháu cũng hết tiền tiêu..... Chú có thể... hay không cho cháu một tấm thẻ..... không cần thẻ vàng.... thẻ phụ thôi là được... (xoa xoa tay, mắt lấp lánh.)

Chú Tần: Cô là ai.... tôi không biết cô, cô đi ra đi.

Con Edit: ............

Để tính xem một tháng Tiểu Chỉ nhà ta được bao nhiêu tiền tiêu vặt:

1 tệ = 3.500 VN đồng.

1500 tệ = 5.250.000 VN đồng.

Trong khi tui một tháng được mẹ cho chưa tới 500k. Không so sánh thì sẽ không tổn thương......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play