#tien161099

Hôm nay là thứ sáu, mọi người đều đi ra ngoài, Diệp Chu Ngạo nóng lòng "Mở rộng mối quan hệ" trong lớp, đi rất tích cực, Khương Thời Ngạn tự nhiên cũng đi theo, Đào Đông quan hệ tốt, cũng đi.

Lộ Chỉ căn bản cũng muốn đi, nhưng mà cả một buổi trưa đều không nhận được câu trả lời của Tần Tư Hoán, tâm trạng liền không tốt, cũng không có đi tham gia, chính mình tự ở lại phòng sinh hờn dỗi.

Cậu cũng rũ Tống Du chơi game, nhưng do chuyện hồi chiều, vẫn chưa tha thứ cho Tống Du nên thường xuyên giết chết đồng đội.

Lộ Chỉ không để ý tới, tự mình chơi thoải mái là được.

Không biết qua bao lâu, cửa ký túc xá bỗng nhiên bị gõ.

Cậu tưởng bạn cùng phòng trở về, tiện tai tháo tai nghe xuống, mang dép lê ra mở cửa.

Cậu nằm giường trong cùng, cách cửa hơi xa, cậu còn đang nghĩ, sinh viên đại học lần đầu tiên đi chơi đáng lẻ phải đi suốt đêm.

Như thế nào trở về sớm như vậy?

Quả nhiên miệng con trai toàn gạt người.

Giống y chan ông già Tần Tư Hoán, ngày thường mở miệng ra là bảo bối nhỏ, thương cậu như tâm can, nhưng cậu vừa muốn ăn kẹo nổ, ông già kia liền không thèm để ý.

Lúc này, Lộ Chỉ đã hoàn toàn đem mình cách xa hoàn toàn khỏi phạm vị 'Con trai'.

Tay cậu cầm lấy tay vặn, cửa vừa mở ra lại đóng lại.

Không đúng, tất cả bạn cùng phòng của cậu đều có chìa khóa, như thế nào còn gõ cửa?

Suy nghĩ này vừa hiện ra trong đầu cậu, chốt cửa cũng bị cậu vặn ra, cửa mở, càng ngày càng lớn, theo cửa mở ra, bóng người đứng ngoài cửa cũng từ từ hiện ra.

Áo sơ mi có hơi nhăn, áo khoác âu phục được để trên cánh tay, thẳng tắp đứng ngoài cửa, trên hành lang bừa bộn, thậm chí còn có mấy bịt rác chưa kịp vứt.

Người đàn ông 'ngọc thụ lâm phong' đứng đó, dáng ngưòi đẹp mắt, trên mặt mang theo nụ cười, khi nhìn thấy cậu còn có thêm vài phần ấm áp.

Mẹ nó.

Như thế nào lại là ông già Tần Tư Hoán???

Cái ông già này lại bắt đầu mê hoặc cậu, giọng người đàn ông trầm khàn cất lên: "Bảo bối nhỏ, như thế nào --"

Hắn còn chưa kịp nói xong, Lộ Chỉ liền đem cửa đóng lại cái rầm.

Tần Tư Hoán: "???"

Nhóc con này rốt cuộc muốn gì?!

Thiếu thao hả???

Lộ Chỉ đóng cửa sau, Tần Tư Hoán nhẫn nhịn, giơ tay gõ gõ cửa.

Bên trong cánh cửa không một tiếng động.

Tần Tư Hoán tuy tính tình không tốt, nhưng đối với Lộ Chỉ luôn luôn nhẫn nại. Hắn cao giọng nói: "Lộ Chỉ, mở cửa."

Lộ Chỉ không để ý, bực bội xé tờ giấy nháp.

Cậu thật sự không thích cảm giác bị Tần Tư Hoán bỏ rơi vào lúc chiều, bây giờ nhìn thấy hắn còn ủy khuất hơn.

Cậu còn nhỏ, lần đầu tiên đặt tình cảm của mình vào một người, tâm trạng liền không được ổn lắm.

Ngoài cửa Tần Tư Hoán nói: "Có mua kẹo nổ cho em, không thèm ăn nữa?"

Lộ Chỉ ngồi trước máy tính, đem nhân vật của Tống Du dùng tất cả các kỹ năng giết chết.

Tống Du bên kia:......

Tống Du: Người anh em, đầu óc cậu cmn vào nước à?

Lộ Chỉ tắt máy tính, cầm lấy điện thoại bị bỏ rơi, từng câu từng chữ nhắn tin cho Tần Tư Hoán.

-- "Tôi không muốn nhìn thấy chú, ông già."

Tần · ông già · Tư Hoán:???

Nhóc con lại nhắn thêm một tin nữa.

-- "Đồ đàn ông trung niên đi lừa con nít."

Tần · đàn ông trung niên · Tư Hoán:???

-- "Tôi mà lại tin tưởng chú, chính là heo."

Tần Tư Hoán:......

-- "Trở về đi."

-- "Ông đây không cần kẹo nổ nữa."

Tần Tư Hoán chậm rãi nhướng một bên mi, nhìn điện thoại lâm vào trầm mặc.

Chưa được một lát nhóc con lại nhắn thêm một tin.

-- "Tôi không biết chú vì cái gì không để ý đến tôi, nếu như chú thật sự không có thích tôi thì nói, có thể đừng làm mấy việc khiến người khác hiểu lầm nữa. Giống như chú tâm huyết dâng trào đi nuôi một con chó con, quá mấy ngày liền không cần nó nữa, vậy chú có thể hay không cùng nó nói rõ ràng, đừng làm nó mơ tưởng đến chú. Có thể chứ? Ông già? [/ chân thành / chân thành ]"

Tần Tư Hoán khôn ngoan, nhận biết được một vài tin tức từ trong đoạn tin nhắn.

- Bảo bối nhỏ, cảm thấy hắn không thích em ấy.

- Bảo bối nhỏ còn nghĩ đến hắn.

Nguyên nhân đầu có thể là bảo bối nhỏ nghĩ mình không thèm trả lời tin nhắn của em ấy, bỏ rơi em ấy.

Nguyên nhân thứ hai......

Hắn tốt xấu gì cũng là Boss của Tuấn Thành làm sao không biết ý nghĩa của từ 'mơ tưởng'.

Từ ngày ở rạp chiếu phim, nhóc con ủy khuất nói mình luôn mơ thấy hắn, nhóc con không phải đối với hắn không động tâm.

Sau này cậu càng ngày càng đáng yêu, làm hắn chỉ muốn thu nhỏ cậu lại, bỏ vào lòng bàn tay mà xoa nắn, thương yêu.

Lộ Chỉ đang thổ lộ với hắn.

Hơn nữa bảo bối nhỏ còn hy vọng hắn đáp lại.

Tần Tư Hoán không khống chế được khóe môi đang cong lên, dù kiềm nén thế nào cũng không kiềm nén được, hắn liền như vậy đứng ở ngoài cửa, chịu đựng ánh mắt của biết bao nhiêu người đang đi trên hành lang, nói với người đang ở trong cửa: "Bảo bối nhỏ, chiều nay chú bận họp, không có nhìn đến điện thoại."

Lộ Chỉ đã đem lỗ tai dựa sát vào cửa, để xem Tần Tư Hoán sẽ nói như thế nào, cậu còn che luôn mũi miệng của mình sợ người ngoài cửa sẽ nghe được hô hấp của cậu.

Cậu không lên tiếng, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng đamg vui vẻ của Tần Tư Hoán, hắn cao giọng nói: "Thật mà, lúc chú nhìn đến điện thoại đã là 7 giờ tối, nhắn tin lại cháu không nhận, điện thoại cháu cũng không nghe, nên chú tự mình tới."

Lộ Chỉ không biết vì sao, nghe mấy câu hắn nói cảm thấy chóp mũi chua xót, cổ họng như bị nghẹn lại.

Giống như một đứa nhỏ bị làm sai, không ai quan đến mình, liền tự nghịch bùn một chút rồi quên. Nhưng một khi có người quan tâm nó, chút ủy khuất nhỏ bé này sẽ phóng đại gấp trăm ngàn lần, tựa như núi lỡ.

Người đàn ông ôn nhu nói: "Mua cho cháu một hộp lớn kẹo nổ đây, bảo bối nhỏ, cháu không mở cửa là đổi ý không còn muốn ăn nữa?"

Vừa mới nói xong, cửa liền bị mở ra từ bên trong.

Cậu mặc một cái áo thun trắng, quần đùi rộng thùng thình, mang dép lê, miệng chu ra đứng ở cửa, giọng nói có chút nghẹn ngào, vươn tay trực tiếp kéo một góc áo sơ mi ra khỏi quần tây.

Cậu nói: "Muốn."

Tần Tư Hoán cảm thấy eo chợt lạnh, rũ mắt nhìn liền thấy được cảnh như vậy.

Lộ Chỉ quẫn bách, muốn nói cái gì cũng quên luôn.

Đm! Đm! Đm! Tại sao áo sơ mi của lão gìa lại bị cậu kéo thành như vậy......??

Lộ Chỉ há miệng thở dốc, buông lỏng tay khỏi áo sơ mi, liếm liếm môi, con ngươi xoay tròn, giọng điệu ngoan ngoãn gọi hắn: "Chú."

Tần Tư Hoán cười một tiếng, nói giỡn trêu chọc cậu: "Vừa rồi còn gọi là ông già, đàn ông trung niên, bây giờ liền gọi chú?"

Lộ Chỉ gãi gãi đầu, có chút ngốc, nhìn hắn cười cười lấy lòng.

Tần Tư Hoán giơ tay, không nhẹ không nặng nhéo một cái trên má cậu, nói: "Cầm theo chìa khóa, cùng chú đi lấy kẹo nổ."

"Hả?" Lộ Chỉ mờ mịt nhìn hắn một cái, đôi mắt trên dưới nhìn qua một vòng, không quá tin tưởng nói: "Chú sẽ không thật sự mua một cái hộp lớn đi......"

"Chứ sao nữa." Người đàn ông sắc mặt bình tĩnh đem áo sơ mi nhét vào trong quần tây, lời nói bình tĩnh, đây ôn nhu sủng nịch.

Lộ Chỉ nghe lời, đóng cửa ký túc xá, liền đi theo hắn lấy kẹo nổ.

Buổi tối có chút lạnh, Tần Tư Hoán ấn vai cậu đem áo khoác âu phục khoác trên vai cậu, nhíu mày bất mãn mắng: "Sao ra cửa không khoác thêm áo?"

Nói xong liền đem tay Lộ chỉ để vào bàn tay mình, lạnh lùng nói: "Tay lạnh như vậy tự mình cũng không biết."

Lộ Chỉ muốn rút tay về, Tần Tư Hoán cũng không chịu, nắm thật chặt tay cậu.

Hắn đậu xe ở bãi đỗ, ánh đèn rất tối, Tần Tư Hoán không cho cậu đi theo.

Lộ Chỉ ở dưới đèn đường đợi một lát, gió đêm thổi tới trên người thật sự có chút lạnh. Áo khoác âu phục của Tần Tư Hoán có hơi lớn, làm cậu càng thêm gầy yếu.

Hắn ôm một hộp lớn kẹo nổ từ đằng xa đi đến, xa xa nhìn thấy bóng dáng bảo bối nhỏ của mình, cảm thấy trong ngực như có cái gì cào qua.

Lộ Chỉ mới 18 tuổi, liền một mình học tại Bắc Kinh, mà còn là học biểu diễn.

Bảo bối nhỏ nhớ hắn cũng không nói, chỉ nói mình muốn ăn kẹo nổ.

Tần Tư Hoán đi qua, dừng lại bên người Lộ Chỉ, rũ mắt nhìn cậu, cau mày nói: "Mấy ngày nay có ăn cơm không? Sao lại gầy như vậy?"

Lộ Chỉ nghe được lời này, đôi mắt mở to một chút, con ngươi tràng đầy khiếp sợ, giọng cũng có chút giận dỗi: "Chú, sao có thể! Em mập lên 1 cân đấy"

Cậu là con trai, mới không muốn bị người ta nói là gầy.

Tần Tư Hoán nghe vậy cười, nâng cằm, khen cậu: "Không tồi, về sau lại mập nhiều hơn."

Lộ Chỉ:......

Cái cậu muốn là cường tráng, không phải mập......

Trở lại ký túc xá đã là 11:30 khuya.

Bọn họ mới đi vào, quản lý ký túc xá liền đem chìa khóa với cộng dây xích màu đen đem cổng sắc khóa lại, loảng xoảng một tiếng, âm thanh của hai vật cứng va vào nhau.

Lộ Chỉ dừng bước, thấy cửa ký túc xá bị khóa, mở to hai mắt, gấp đến nói năng lộn xộn, lôi kéo cổ tay áo Tần Tư Hoán, chỉ vào của ký túc xá: "Không phải...... Chuyện là...... Chú, cửa bị khóa."

"Hả?" Tần Tư Hoán giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên hỏi cậu.

Lộ Chỉ cúi đầu, trong đầu có một suy nghĩ, đến ngón chân cũng cuộn tròn.

Bạn cùng phòng ở bên ngoài chơi suốt đêm, của ký túc lại bị khóa, vậy là tối nay trong phòng chỉ còn lại mình cậu vớ Tần Tư Hoán. Hai người ở chung một phòng.

...... Sau đó ngủ cùng hắn trên một cái giường......

Chung một giường.

A a a a a a a a!!!!

Đậu xanh đậu xanh đậu xanh đậu xanh!!!!

Cậu không muốn ngủ chung một giường với ông già này......QAQ

Tần Tư Hoán người này không hề thuần khiết, biến thái như vậy, cậu là một thẳng nam sắc thép còn có thể xuống tay, hôm nay nếu mà ngủ cùng nhau, lão chó già này...... Khẳng định lại làm chuyện xấu hổ......T^T

Ngẫm lại liền 囧 đã chết......

Cậu hôm nay nóng đầu mới nhắn tin cho Tần Tư Hoán như vậy, hôm nay liền phải ngủ cùng nhau.

Trước kia Lộ Chỉ có xấu hổ cũng làm như không có gì...... Hiện tại cậu cùng Tần Tư Hoán có quan hệ gì......

Chồng chồng......... Hợp pháp sao??

Cậu mạc danh kì diệu nghĩ đến một câu rất xấu hổ cái gì mà --

Cầm chứng lên giường, hợp pháp hành phòng.¹

Lộ Chỉ cảm thấy cúc hoa của mình bắt đầu đau.

Người đàn ông cúi xuống, đến sát bên tai Lộ Chỉ, thở dài: "Làm sao bây giờ? Chú không có chỗ đi."

Lộ Chỉ cảm thấy bị hơi thở hắn thổi đến đều bóc cháy, cậu lớn gan, hỏi hắn: "Nhà chú đâu."

Tần Tư Hoán cười một chút, cố ý thổi khí bên lỗ tai cậu, mười phần ái muội: "Bảo bối nhỏ, phát lòng tốt cho chú ở một đêm? Hửm?"

Lộ Chỉ:!!!!

Từng đợt khí nóng bỏng thổi vào lỗ tai Lộ Chỉ, cậu chỉ muốn nhảy lên đập Tần Tư Hoán một trận.

Ông già đáng chết không có chuyện gì làm còn đi quyến rũ cậu.

Lộ Chỉ...... Thật sự là không có sức chống cự.

--

Công bằng mà nói Lộ Chỉ khá hài lòng với cơ thể của Tần Tư Hoán.

Người đàn ông một thân cơ bắp, cánh tay cứng ngắc mạnh mẽ, bộ dạng khi ôm cậu làm cậu cảm thấy an toàn.

Hơn nữa Tần Tư Hoán tiến bộ cũng siêu nhanh.

Lần đầu tiên có chút đau, lần thứ hai liền thoải mái, cái bữa mưa to gió lớn cậu bị Tần Tư Hoán làm đến sướng không chịu nổi.

Lộ Chỉ biết khả năng chính mình...... Có lẽ là cậu thích cái lão chó già này.

Nhưng mà cậu vẫn không hiểu suy nghĩ của Tần Tư Hoán, hắn so với cậu lớn hơn 12 tuổi, hai người chỉ cách nhau một con giáp mà có rất nhiều suy nghĩ khác nhau.

Con trai 18 tuổi ngây thơ như tờ giấy trắng, chưa từng thích ai, cũng không có đồng tính luyến ái, thậm chí nụ hôn đầu cũng giành cho hắn -- tuy rằng là con trai cũng không để ý mấy cái này cho lắm.

Cậu đem lần đầu tiên của mình cho Tần Tư Hoán, cậu cũng muốn được Tần Tư Hoán đáp lại, cũng muốn biết, cái ông già có đúng là thích cậu hay không.

Tần Tư Hoán đem hộp kẹo nổ để trên bàn Lộ Chỉ, lúc sau liền dựa ở cầu thang khoanh hai tay trước ngực nói.

"Trong ký túc xá trừ Khâu Thời Ngạn hai người còn lại là ai?" Người đàn ông mắt nhìn bốn cái giường, lại hỏi: "Ngày đó cái người sai cháu lau bàn trãi giường là ai?"

Mấy ngày này ở chung phòng, Lộ Chỉ cũng rõ ràng tính cách của từng người.

Khương Thời Ngạn tự ti hướng nội, Diệp Chu Ngạo kiêu ngạo ngu ngốc, Đào Đông hồ ly nhỏ.

Lộ Chỉ tính cách lạnh nhạt, chuyện gì cho qua liền qua, mở tủ quần áo lấy đồ ngủ nói, "Không ai. Chú, chú đi tắm đi."

Tần Tư Hoán bình tĩnh gật gật đầu.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước.

Tần Tư Hoán ngồi trên ghế y như một thằng biến thái, bắt đầu suy nghĩ Lộ Chỉ ở trong phòng tắm như thế nào.

Đó là người mà hắn thích nha......

Hắn có chút đau a.... miệng khô lưỡi khô, trong người như có ngọn lửa.

Muốn...... Muốn cậu, muốn đem cậu hung hăng mà chiếm hữu.

Trong ký túc xá rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy từ phòng tắm.

Tần Tư Hoán ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, gương mặt bình tĩnh, chỉ có ánh mắt đang cuộn sóng ngầm.

Tưởng tượng đến nơi đây là nơi ở của Lộ Chỉ, trên giường nhỏ hẹp kia là nơi mỗi ngày cậu ngủ, bên ngoài là giường của mấy người xa lạ.

Hắn liền cảm thấy nơi nào đó đang hưng phấn.

7-8 phút sau, Lộ Chỉ đi ra từ phòng tắm.

Cậu mặc một bộ đổ ngủ trắng đen có hình gấu trúc, cổ áo rộng mở, xương quai xanh hõm xâu, cổ thon dài, mặt trên là làn da trắng sáng, không hề nhìn thấy lỗ chân long.

Cậu mở to cặp mắt đào hoa, đứng ở cửa phòng tắm như nai con mà nhìn hắn.

Lộ Chỉ nói: "Chú, chú muốn đi tắm không?"

Tần Tư Hoán ánh mắt nặng nề, hầu kết lăn lăn, không kiềm nén nổi liếc nhìn xương quai xanh của Lộ Chỉ, hơn nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy cháu muốn nhìn không?"

Lộ Chỉ: ???

Đây là cái câu hỏi gì vậy, cmn???

Tần Tư Hoán nói: "Chú đi tắm, cháu muốn nhìn không?"

Lộ Chỉ vội vàng xua tay, đỏ mặt chạy đến mép giường, theo lang can bò lên trên giường, ngồi ở trên giường dùng tay quạt mặt, "Không không không, cháu không xem, cháu không nhìn......" Dừng một chút, cậu lại nói: "Chú, cháu, cháu...... Không nhìn."

Tần Tư Hoán nói mấy lời quá mường tượng, cậu không tránh được suy nghĩ đến mấy hình ảnh không thích hợp, mặt nóng bừng.

Tần Tư Hoán chỉ là muốn nói chuyện với Lộ Chỉ một chút, dù sao hôm nay cậu cũng tỏ tình với hắn, hắn đơn thuần chỉ muốn đáp lại.

Nhưng cơ thể lại không khống chế được.

Vốn dĩ hai người bọn họ chỉ là đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nhưng bây giờ cái Tần Tư Hoán muốn không chỉ là đắp chăn đơn thuần.

Lộ Chỉ ngồi quỳ ở trên giường, đầu từ mép giường ló ra, đối hắn nói: "Chú, chú mặc quần áo của cháu đi, chú mở tủ bộ nào mặc vừa cứ việc lấy."

Nói xong, đầu lưỡi đụng đụng răng cuối cùng nhỏ giọng nói: "Khăn lông...... Khăn lông chú cũng có thể dùng của cháu."

Tần Tư Hoán răng cắn chặt đầu lưỡi, ép mình phải bình tĩnh lại, vừa giương mắt, thiếu chút nữa dọa Lộ Chỉ nhảy dựng.

Tần Tư Hoán cả đôi mắt đều đỏ, còn có tơ máu, hiển nhiên là......

Rất là mệt mỏi???

Lộ Chỉ nghĩ như vậy.

Cậu có lòng tốt nói: "Chú, chú mau đi tắm đi, chúng ta ngủ sớm một chút."

Hoàn toàn không biết lão đàn ông ở trong đầu suy nghĩ mấy chục tư thế để ăn cậu.

Tần Tư Hoán rũ mắt, động tác cứng đờ lấy đại một bộ áo ngủ từ tủ quần áo, lại cầm lên khăn lông không nói một lời đi vào phòng tắm.

Lộ Chỉ xấu hổ xấu hổ đem chăn bông che người, chỉ có đôi mắt là lộ ra, con ngươi xoay tròn nhìn chằm chằm trần nhà.

Trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, tim cậu đập thật nhanh, cả gương mặt đều đỏ.

Cậu bụm mặt, trở mình, cánh tay gác trên gối đầu.

Tần Tư Hoán đối với cậu tốt như vậy, chỉ vì cậu giận dỗi không màng mệt mỏi bay đến đây trong đêm để dỗ cậu.

Hơn nữa...... Hơn nữa vừa rồi ở bên ngoài ông già này còn rất lo cho cậu....mm

Lộ Chỉ cả khuôn mặt đều đỏ bừng, tim đập rất nhanh, giống như muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.

Cậu đem mặt giấu vào gối, tay xoa xoa gương mặt đỏ bừng của mình.

A a a a a a a a a......

Cậu cong......QAQ

Cậu không thuần khiết......:-(

Cậu hiện tại còn đối với ông già sinh ra cảm giác tò mò!!!!

Cậu không còn là ánh mặt trời đơn thuần anh đẹp trai Lộ Lộ Lộ Lộ lộ lộ.

Hiện tại cậu chìm đắm trong sắc đẹp QAQ!!!!

Thình lình giọng Tần Tư Hoán vang lên: "Bảo bối nhỏ, chú không lấy quần lót, cháu lấy giùm chú với."

Lộ Chỉ:????

Lộ Chỉ:!!!!

Đậu móa.

Ông già này còn dám làm ra chuyện như vậy.

Quên mang đồ lót???

Cmn là cố ý đi......

Lộ Chỉ đỏ mặt bừng.

Tần Tư Hoán thúc giục cậu: "Nhanh lên a, bảo bối nhỏ."

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi xin lỗi đều là tôi thao tác sơ suất, ảnh hưởng đến mọi người đọc truyện.

-----------------*------------------

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Tui mua được VIP trên Tấn Giang rồi nè...

Dich chương này tui cười muốn nội thương với chú Tần và Lộ Chỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play