#tien161099
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi xin lỗi tôi hôm nay đọc lại mới biết mình đã viết những gì.....
Ngày hôm nay tôi xin mạn phép sửa lại.
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Trời sập tối, Tần Tư Hoán mới bước được một chân vào nhà, liền nhận được điện thoại của Vinh Kỳ.
Bên kia hơi ồn ào, Vinh Kỳ chắc là vừa mới diễn xong liền gọi điện cho hắn, Vinh Kỳ hỏi: "Tần Tứ, anh cũng không có nghĩa khí rồi, đã đến Bắc kinh mà không thèm đến xem em diễn?"
Tần Tư Hoán mặt không biểu cảm đi trên con đường đầy sỏi đá, một tay bỏ túi quần, phía xa xa chính là bồn hoa được cắt tỉa gọn gàng.
"Có việc gì?" Hắn hỏi.
"Cô nói với em cái gì mà, đúng rồi, 'lão công'¹ của anh đến Bắc Kinh để học đại học khi nào thì giới thiệu cho em biết?"
Vinh Kỳ em họ của Tần Tư Hoán, ba mẹ Tần Tư Hoán là kết hôn thương mại, Tần gia chủ yếu tập trung ở thành phố L, Vinh gia thì ở Bắc Kinh.
"Chồng gì?" Tần Tư Hoán dừng bước, cười nói: "Người ta tên là Lộ Chỉ, cậu còn phải gọi em ấy là một tiếng anh đấy."
Vinh Kỳ im lặng một lát, đau lòng.
Tần Tư Hoán đúng là anh họ của cậu, theo bổn phận, cậu đúng thật là phải gọi một tiếng anh.
"...... Được rồi."
"Còn có việc gì không? Không có gì nữa thì cúp máy đây."
Tần Tư Hoán nói chuyện với Vinh Kỳ đúng là không có tí nhân tính.
Hắn líu lưỡi, cố ý nói: "Anh họ, nói nghiêm túc đây, em nghe cô nói, là anh ép Lộ Chỉ đến ở chung với anh, hơn nữa người ta mới 18 tuổi, còn là một đứa con nít a. Anh lớn hơn cậu ấy rất nhiều 'Chàng trai 18 tuổi đúng là xinh đẹp như hoa', được biết bao nhiêu người ngắm nhìn. Có bao giờ anh nghĩ người ta chê anh già không."
Tần Tư Hoán cũng không giận, biết Vinh Kỳ là một người đàn hoàng, khinh bỉ nói: "Vinh Kỳ, nói đủ chưa?"
"Vinh Kỳ" hai chữ này nói ra rất nhẹ, giọng điệu trầm thấp, Vinh Ky nghe xong mà lòng phát lạnh.
"Đủ rồi đủ rồi." Vinh Kỳ lấy lòng cười cười, lại nói: "Đúng rồi anh, Hứa Hàn nghe nói anh đến, vẫn luôn muốn mời anh ăn cơm, khi nào anh đến Bắc Kinh thì báo lại với cậu ấy một tiếng."
Dừng một chút, mới nói: "Cậu ta còn rất nhớ anh."
Tần Tư Hoán xoa xoa chân mày cười, trên mặt hiếm khi có mấy phần trẻ trung, cười khinh nói: "Con chó Hứa Hàn này, mỗi này đều say khướt mà còn có thời gian nhớ đến tôi?"
"Uống say thì uống say, bạn bè là bạn bè." Vinh Kỳ lấy lòng cười cười, tiếp tục chờ mong hỏi: "Khi nào đem Lộ Chỉ giới thiệu cho em quen, nghe Mạnh Vĩ nói đã thấy được mặt rồi."
"Mấy ngày nữa." Tần Tư Hoán ánh mắt ôn nhu, giọng cũng nhẹ nhàn: "Chờ em ấy nghĩ, tôi dẫn em ấy tới thăm cô, dượng, thuận tiện cho cậu nhìn."
Vinh Kỳ bất mãn, lẩm bẩm: "Anh họ, em chỉ là thuận tiện?"
"Hả?" Tần Tư Hoán nhướng mi: "Chứ muốn sao?"
Vinh Kỳ:......
Được rồi, hắn tự biết trong lòng anh họ hắn, mãi mãi không có hắn.
-
Ngày hôm sau hai ngưòi còn lại cũng đã đến ký túc xá, một người tên Đào Đông, một người tên Diệp Chu Ngạo.
Đào Đông tính cách dễ gần, có mấy phần giống Lộ Chỉ, chuyện gì cũng không tính toán chi li. Diệp Chu Ngạo người cũng như tên, kiêu ngạo không chịu được, mới tới ngày đàu tiên đã tỏ thái độ đối với bọn họ. Nào là ván giường cứng, nhà vệ sinh không sạch sẽ thậm chí đến không khí trong ký túc xá cũng ghét.
Lộ Chỉ dựa vào trên ghế bấm điện thoại, nghiên cứu cách biểu diễn, nghe Diệp Chu Ngạo phàn nàn liền quay đầu nhìn một cái.
Là một người rất đẹp trai, trên người có khí chất, đôi mắt hẹp dài âm trầm, nheo mắt lại làm ngưòi khác cảm thấy phát lạnh, rất thích hợp diễn mấy vai ác trong phim
Lộ Chỉ ngón tay ở trên bàn phím gõ gõ, ghi lại cảm nghĩ của mình khi xem phim.
Cậu tính cách có hơi lười biếng, đối với việc khác là tùy tâm tình, chỉ cố chấp với mỗi diễn xuất, muốn trở thành một diễn viên xuất sắc cậu cũng đã rất chăm chỉ.
Đào Đông thở dài: "Diệp Chu Ngạo cậu mẹ nó đủ rồi a, tôi nghe cậu nói còn tưởng mình đang ở chuồng heo không bằng."
Khương Thời Ngạn đang bận đọc sách, không lên tiếng.
Gia đình cậu nghèo, không muốn đắc tội với bất kì ai, chỉ muốn học tập thật tốt, về sao chăm chỉ đóng phim, chẳng mấy khi sẽ nổi tiếng.
"Sớm biết ký túc xá đại học như thế này, tôi cmn đã mua nhà ở bên ngoài rồi." Chân mày Diệp Chu Ngạo nhăn lại, trong mắt đầy chán ghét, đem bàn sách của mình lau đi lau lại đến không còn hạt bụi, "Chỗ gì mà vừa dơ vừa bụi, ở có gì tốt?!"
"Cậu như thế nào lại gây sự? Tôi cùng Lộ Chỉ đều có thể ở cậu thế nào lại không?" Đào Đông hỏi lại hắn: "Cậu cảm thấy ở ký túc xá không tốt, cũng đừng có nhắc mãi trước mặt chúng tôi? Nghe thôi đã phiền."
Khương Thời Ngạn ở ký túc xá không hề lên tiếng, cảm giác như không tồn tại, Đào Đông vừa nói ra lời này liền cảm giác như không có hắn ở đây.
Quyển sách trên tay lật thêm một trang, Khương Thời Ngạn ngẩng đầu, nhìn hai người đang không ưa nhau, lên tiếng: "Hai ngươi đừng cãi nữa, mọi người đều là bạn học."
Diệp Chu Ngạo liếc liếc mắt nhìn Đào Đông, cảm thấy không quen, nói chuyện liền không kiêng kỵ gì, khinh miệt nói: "Bạn học cái gì? Các người chẳng lẽ từ trước đến giờ trong giới giải trí sao? Các người đều cho rằng mình có cơ hội ra mắt à?"
Đào Đông đánh giá vị đại thiếu gia trước mắt này.
Diệp Chu Ngạo gia đình khẳng định rất tốt, quần áo đều là hàng hiệu, so sánh mà nói quần áo của Lộ Chỉ cùng Đào Đông đều rất bình thường, Khương Thời Ngạn thì chút keo kiệt.
Đào Đông gõ gõ cằm, môi cong lên, trào phúng nói: "Như thế nào?"
Diệp Chu Ngạo ngẩng đầu, muốn dùng lỗ mũi nhìn người, "Trước khi vào đại học các người từng đi đóng phim chưa? Các người biết đóng phim là như thế nào à?"
"Chẳng lẽ cậu đã từng đóng phim?" Khương Thời Ngạn chen vào câu chuyện, ánh mắt có vài phần hâm mộ.
Diệp Chu Ngạo kiêu ngạo hừ một tiếng: "Ba mẹ tôi đều là diễn viên, tôi lớn lên ở đoàn phim." Tự cho mình có cảm giác hơn người khác, hắn liềc nhìn ba người trong phòng.
Các sinh viên khoa biểu diễn đều rất đẹp trai, Lộ Chỉ đang cắm tai nghe xem phim còn thu hút hơn người khác, vẻ ngoài đẹp trai còn có một đôi mắt đào hoa. Đào Đông thì có vẻ lười biếng, Khương Thời Ngạn thì có vẻ thanh tú.
Vẻ ngoài của ba người còn xuất sắc hơn cả Diệp Chu Ngạo.
"Thì sao?" Đào Đông nhướng mày, khoanh tay trước ngực như đã chịu đựng hết nổi.
"Thì sao?" Diệp Chu Ngạo cười nhạo một tiếng, rất không cho là đúng, liếc mắt: "Tôi như được xem là đời thứ hai, các người cảm thấy thế nào?" Hắn nói dùng ngón trỏ chỉ chỉ Lộ Chỉ, giọng điệu như thương hại: "Ê, Lộ Chỉ, tôi thấy cậu lớn lên cũng rất đẹp trai, như vầy đi, cậu trải giường, dọn dẹp bàn ghế giúp tôi, tôi kêu ba mẹ tìm giúp cho cậu một vai diễn, thế nào?"
Vẫn luôn không lên tiếng, Lộ Chỉ quay đầu lại nhìn Diệp Chu Ngạo kêu căng đứng ở giữa phòng.
Cậu cười cười, nhẫn nại muốn cho Diệp Chu Ngạo một trận, nói: "Cậu nói cái gì?"
Lộ Chỉ lớn lên rất đẹp, gương mặt có ba phần ngây thơ bảy phần dụ người, môi rất đỏ, lúc nói chuyện còn lộ ra hàm răng trắng, rất hấp dẫn người khác.
Diệp Chu Ngạo đá vào ghế Lộ Chỉ đang ngồi, nâng cằm, chỉ cái bàn trước mặt: "Cậu giúp tôi lau chùi, tôi giới thiệu vai diễn cho cậu."
Lộ Chỉ chậm rì rì từ ghế trên đứng lên, nhấc lên mí mắt lười biếng liếc một cái, nhẹ giọng: "Hả?"
Diệp Chu Ngạo không kiêng nhẫn mà thúc giục: "Nhanh lên đi."
Đào Đông ngồi xem, cũng không cảm thấy hắn lớn lên ở đoàn phim có gì hơn người, nói: "Diệp Chu Ngạo, cậu đừng có mà khi dễ bạn học?"
Lộ Chỉ nghiêng đầu, mắt liếc nhìn Diệp Chu Ngạo đang ra oai, nói theo lời Đào Đông: "Đúng vậy, đừng khi dễ bạn học."
Khương Thời Ngạn ở một bên nhìn, nhìn Diệp Chu Ngạo mang một đôi giày rất mắc tiền, quần áo trên người cũng rất đẹp.
Tất cả những thứ này đèu không có khi hắn nghèo.
"Muốn tốt cho các người, các người đều không muốn?" Diệp Chu Ngạo bó tay, đối với ba người bạn cùng phòng này không còn gì để nói: "Các người có hay không không có mắt nhìn, cuộc sống trong giới giải trí đều như vậy"
Lộ Chỉ nhún vai, không tỏ thái độ.
Cậu cúi người đóng máy tính, cầm điện thoại ra cửa, trước khi đóng cửa hỏi Đào Đông: "Đào Đông, ăn cơm không?"
Đào Đông dọn dẹp đồ vật trên bàn cầm lấy thẻ cơm cùng chìa khóa, đi ra cửa cùng Lộ Chỉ: "Đi, hai đứa mình cùng đi."
Lộ Chỉ cùng Đào Đông đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình Khương Thời Ngạn đang đọc sách.
Diệp Chu Ngạo không có cơ hội để ra oai, đành tự lấy giẻ lau, tự chính mình lau chùi.
Vừa ngẩng đầu, Khương Thời Ngạn không biết là khi nào đã đứng bên người hắn, thẹn thùng cười: "Chuyện là, anh Ngạo, em có thể giúp anh dọn dẹp giường chiếu không?"
Diệp Chu Ngạo nhanh chóng đem giẻ lau ném qua: "Nhanh lên đi, tôi còn muốn ngủ trưa."
Khương Thời Ngạn thành thật cười cười: "Anh Ngạo, ba mẹ anh đều là ai a?"
Diệp Chu Ngạo mơ hồ nói ra hai cái tên.
Cha mẹ hắn cũng không phải là ngưòi nổi tiếng, chỉ là từ nhỏ được đi theo đóng phim, cảm thấy như vậy là hơn người, hơn nữa khi hắn thi vào trường thành tích còn đứng thứ hai.
Khương Thời Ngạn không nghe rõ, lại không dám hỏi lại, sợ Diệp Chu Ngạo không vui.
-
Lộ Chỉ lười biếng đi dưới bóng cây để đến nhà ăn, mắt rũ xuống như có điều suy nghĩ.
Đào Đông khuỷu tay chọc cậu một chút: "Lúc trước phỏng vấn tôi từng có gặp qua cậu."
Lộ Chỉ nâng mắt, cười: "Rất trùng hợp a"
Đào Đông thở dài: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta còn là bạn cùng phòng."
Đang nói chuyện, điện thoại liền reo, cậu bắt máy để bên tay, lên tiếng: "Chú."
Đào Đông không có quấy rầy cậu, yên tĩnh đi một bên.
Tần Tư Hoán quan tâm hỏi Lộ Chỉ vài vấn đề, Vinh Tuệ Linh liền ở dưới lầu giục ăn cơm: "Tứ Tứ, xuống ăn cơm, còn ở trên đó làm gì đấy!"
Lộ Chỉ nghe thấy, chân mày nảy lên, học theo gọi: "Tứ Tứ."
Tứ Tứ là nhũ danh của Tần Tư Hoán.
Mỗi lần bị người khác gọi như vậy, Tần Tư Hoán đều cảm thấy...... Kỳ kỳ quái quái.
Lộ Chỉ lại hỏi: "Thì ra nhũ danh của chú là Tứ Tứ a? Nghe rất hay" Cậu dừng một chút, liếm liếm môi, cười nói: "Chỉ là có hơi giống tên con gái."
-----------------*------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Mấy nay tui bận quá không edit chương mới được hôm nay sẽ bù lại nha.
Moa~moa~ta
Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu
Tiểu kịch trường:
Tiểu Chỉ: Ồ...! Tứ Tứ.
Chú Tần: Thì sao?
Tiểu Chỉ: Thế con mình sau này gọi Ngũ Ngũ à..????
Chú Tần: ............ (cái quái gì thế?)