#tien161099
Nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa to, tia chớp kéo một đường dài trên trời, ánh sáng xuyên qua bức rèm, làm cả căn phòng cũng sáng lên.
Tiếng nổ ầm ầm
Lộ Chỉ từ trong mộng bừng tỉnh.
Cậu thở hổn hển, lòng ngực phập phồng, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trong mơ có giọng của phụ nữ và đàn ông đang cãi nhau không ngừng, ở bên tai cậu lặp đi lặp lại, tuần hoàn không dứt.
Chậu hoa ở trên cửa sổ bị mưa tạt rơi lắc lư, không chịu nổi bị gió thổi, lắc lư mà rớt xuống.
Lộ Chỉ lấy chăn quấn chặt trên người, cả người run rẩy, trên trán toàn mồ hôi lạnh, tay run run đi mở đèn bàn.
Phòng cho khách rất lớn, trống rỗng, cái gì cũng không có.
Bốn phía yên lặng, bên tai chỉ còn nghe được tiếng gió cùng tiếng mưa rơi.
Tay cậu vô ý nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cánh tay chống người đến bên mép giường, gấp gáp mang dép lê, nương theo ánh đèn ra khỏi phòng cho khách.
Cách vách chính là phòng Tần Tư Hoán.
Trong phòng còn sáng đèn, cửa không đóng chặt, có ánh sáng từ bên trong ló ra.
Lộ Chỉ nuốt nuốt nước miếng, duỗi tay đẩy ra cửa phòng.
Cửa bị đẩy ra, ánh đèn vàng trong phòng chiếu sáng. Chiếu vào trong mắt cậu, cậu giơ tay lên che lại đôi mắt, đứng ở cửa phòng, môi trắng bệch, cánh môi hé mở, giọng cậu khàn khàn, như bị thiêu đốt dưới ánh mặt trời: "...... Tần Tư Hoán."
Người đàn ông khoanh chân, dựa vào tủ đầu giường ôm máy tính, nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn về phía Lộ Chỉ: "Làm sao vậy?"
Tia chớp lần lượt cắt ngang bầu trời.
Người cậu có chút run, cắn môi, lông mi dính ánh nước, khóe mắt đều đỏ, tóc mái bị mồ hôi dính ướt, dính ở trên trán, cả người chật vật như là được vớt từ trong nước ra.
Nhìn thấy rõ, Tần Tư Hoán trong lòng sửng sốt, cao giọng hỏi: "Gặp ác mộng?"
Hắn đem máy tính đóng lại, đẩy chăn trên người ra, chân cũng không mang dép mà trực tiếp bước xuống giường, đi đến trước người cậu, kéo cậu ôm vào lòng, rũ mắt: "Sao lại đổ mồ hôi nhiều như thế này?"
Lộ Chỉ sắc mặt rất kém, ánh mắt trống rỗng gật gật đầu.
"Nói với chú, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tần Tư Hoán giơ tay xoa xoa khóe mắt cậu, vỗ vỗ lưng cậu, nói " Hả?"
Lộ Chỉ mím môi lắc đầu, lưng hơi cong dựa vào lòng ngực hắn, trong lòng cảm xúc ngỗn ngang.
"...... Chú."
Giọng cậu rất nhẹ, trốn trong lòng ngực hắn, ở trong đêm sấm chớp mê mang buồn.
Tần Tư Hoán cả người cứng đờ, cánh tay ở trên không một lát, đến khi Lộ Chỉ vươn tay, ôm lấy eo hắn, hắn mới vòng cánh tay xuống ôm lấy cậu vào lòng.
"Ai khi dễ bảo bối nhà chúng ta?" Tần Tư Hoán vuốt nhẹ lưng, đau lòng dỗ: "Nói với chú, chú giúp cháu đòi lại."
Lộ Chỉ trán ở ngực hắn cọ cọ, lắc đầu
Cậu rầu rĩ mà nói: "Cháu có thể ngủ cùng chú không."
Tần Tư Hoán ánh mắt tối sầm lại, tay nắm vai cậu, hầu kết lăn lăn, chỉ nói "Ừ."
Hắn cầu mà không được.
-
Đèn trong phòng đã tắt, điều hòa mở có chút thấp, đêm mưa nhiệt độ không khí vốn là không cao, Tần Tư Hoán sợ cậu cảm lạnh, đem điều hòa chỉnh cao lên vài độ, lấy khắn lông lau người cho cậu, cuối cùng lại dùng chăn đem Lộ Chỉ chùm lại kín mít.
Hắn nằm ở trên giường, cách Lộ Chỉ một khoảng rộng, nghiêng người nhìn cậu nằm thẳng: "Tốt hơn chưa?"
Lộ Chỉ lật người lại, co chân, đem mình quấn thành một đống nhỏ.
Tư thế ngủ không hề có cảm giác an toàn.
Tia chớp ngẫu nhiên phát sáng, ban đêm mắt Lộ Chỉ sáng lấp lánh, giống như giải ngân hà.
Cậu mím môi, tay từ góc chăn vươn ra, hai ngón tay túm chặt áo ngủ Tần Tư Hoán, hơn nữa gương mặt đều chôn ở trên giường, gọi hắn: "Chú."
Tần Tư Hoán đối với cậu gọi chú, thật sự không có sức chống cự.
Nhóc con nhỏ hơn hắn 12 tuổi, hắn luôn xem cậu như trẻ con mà chăm sóc, hiện tại nhóc con nhẹ giọng gọi hắn là chú.
Thật là muốn mạng người.
Hắn đáp: "Ở đây."
Lộ Chỉ dịch gối đầu mềm mại, hướng bên người Tần Tư Hoán, một chút một chút lại một chút kéo gần khoảng cách, đem đầu để thấp xuống, cái trán chống lên cằm Tần Tư Hoán.
Lại nhẹ giọng nói: "Chú Tần."
Trên người, người đàn ông có mùi thuốc lá thoang thoảng với mùi nước hoa nam tính, trên cằm có chút râu, dựa vào không thoải mái.
Lộ Chỉ không để tâm, cứ như vậy ôm chặt.
Tần Tư Hoán cách chăn ôm lấy bảo bối, đem cậu kéo vào lồng ngực của mình.
Lộ Chỉ thật sự gầy, cách một tần chăn cũng có thể sờ được xương của cậu.
Hơi thở cậu phun lên hầu kết của hắn, hơi ngứa.
Lộ Chỉ buông góc áo nắm trong tay, chậm rãi từ trong chăn vươn ra cánh tay, ôm eo Tần Tư Hoán, đem toàn bộ thân mình đều nhét vào trong ngực hắn.
Hai người chỉ cách một tần chăn mỏng, nửa người trên dán vào nhau.
"Chú có thể ôm cháu chặt hơn không." Lộ Chỉ mềm giọng nói ở bên tai Tần Tư Hoán.
Như là nháy mắt, Tần Tư Hoán liền siết chặt cánh tay, như là muốn đem cậu khảm vào trong xương của mình.
Tần Tư Hoán vỗ lưng Lộ Chỉ nhè nhẹ, như trấn an hỏi: "Bảo bối rốt cuộc làm sao vậy?"
Ngày thường, Lộ Chỉ nghe hắn gọi 'bảo bối', da gà da vịt đều nổi cả lên.
Nhưng hiện tại, Lộ Chỉ lại tham lam phần ôn nhu này.
Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai đối xử với cậu như là Tần Tư Hoán vậy, nhẫn nại dỗ dành cậu, cố kỵ, quan tâm từng chút một.
Lộ Chỉ nhắm mắt lại, ngửi mùi thuốc lá trên người hắn, nói: "Chú, khi cháu còn nhỏ ba mẹ thường hay cãi nhau."
Đây là bí mật giấu trong lòng cậu, đó giờ chưa từng nói với ai.
"Bọn họ lúc cãi nhau, bảo bối sợ không?" Tần Tư Hoán ừ một tiếng, giọng nói có chút buồn, tay vẫn vỗ nhẹ trên lưng Lộ Chỉ.
"Cháu không nhớ rõ." Lộ Chỉ nói: "Mẹ rất hung dữ, bố cháu không có bản lĩnh, ông bị bà mắng. Khi mẹ bực mình thường hay kiếm chuyện với bố, đánh bố, nhưng không có đánh cháu cùng Lộ Dao."
Tần Tư Hoán cười một chút, ôn nhu nói: "Mẹ cháu rất hung dữ nha?" Hắn nhéo vành tai Lộ Chỉ, không biết nghĩ đến cái gì: "Cùng cháu rất giống nhau."
Lộ Chỉ né tránh, ở trên mu bàn tay đánh nhẹ hắn: "Tính tình cháu rất tốt."
"Phải không?" Tần Tư Hoán cười nhẹ, ý cười sâu xa.
Lộ Chỉ nghe đến lỗ tai có hơi ngứa.
Cậu tiếp tục nói: "Mẹ cháu đi vào một buổi tối, bà dùng chai rượu đập bể đầu của bố, bên ngoài trời mưa rất to, sấm chớp rất nhiều." Cậu dừng lại, sau đó nhẹ giọng: "Sau đó mẹ liền đi rồi."
"Không trở về nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chương sau có con cua bò ngang nha....
Bây giờ xem lại hồi đó tui edit sai nhiều ghê...