#tien161099
Lộ Chỉ không nghĩ tới sẽ ở chỗ này gặp phải Tần Tư Hoán.
Cậu vừa rồi mới ý thức được chính mình có chút thích người này, khả năng còn bị bẻ cong, cho nên hiện tại thấy Tần Tư Hoán, cậu liền cảm thấy đau đầu, thấy hắn liền nổi giận.
Hắn quả thật là âm hồn không tan, không chỗ nào là không có.
"Không còn sớm, tôi phải về nhà." Cậu tránh bàn tay của Sầm Tề Viễn, lạnh mặt đứng ở cửa, không hề có ý muốn đi vào, nâng mắt liếc Sầm Tề Viễn: "Tôi muốn về nhà, anh chơi một mình đi."
Trịnh Nguyên nhận ra người ở cửa, chính là người mà cha hắn nhìn trúng còn muốn đem em gái Trịnh Dịch kết hôn với Lộ Chỉ. Tuy nói Trịnh Dịch không có ý tứ gì, nhưng Trịnh Dương lại rất thưởng thức Lộ Chỉ.
Trịnh Nguyên từ nhỏ đã sủng em gái, hắn tuy rằng hỗn đản, nhưng lại đem em gái như là ngọc quý mà thương yêu. Lộ Chỉ như vậy, muốn xách dép cho Trịnh Dịch còn không xứng! Nhà Lộ Chỉ trước kia chính là nhà giàu mới nổi, giàu có đến đâu cũng không có xuất thân, bây giờ lại phá sản, Lộ Mạnh Thịnh còn trực tiếp bị người ta kéo xuống chức tổng tài.
"Ồ, đây không phải là em trai trước kia hay theo bên người Sầm Tề Viễn đây sao?" Trịnh Nguyên ôm lấy một cô gái quần áo hở hang tiến lên, vẻ mặt nghiền ngẫm đánh giá Lộ Chỉ, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay là ngày thi đại học, liền đẩy ra cô gái trên người: "Em trai thi xong rồi nên đến chơi? Bây giờ vẫn còn sớm mà về cái gì."
"Đi, mang ly rượu cho em trai chúng ta." Hắn vỗ hai cái lên xương bướm của cô gái trong ngực, nhìn về phía Lộ Chỉ: "Hôm nay, các anh mang em đi chơi, không vui không về!"
Cô gái tên Kiều Kiều đồng ý, xoay người đi đến bàn rót ly rượu, lại lắc mông đi tới, đưa tới trước mặt Lộ Chỉ, lông mày quyến rũ, tóc dài màu nâu xõa ra trước cắp ngực căng phồng, cười nhẹ: "Mời cậu?"
Lộ Chỉ nhìn lướt qua ly rượu vang đỏ, không nói gì.
Một thời gian trước, tài chính Lộ gia không xoay vòng được dẫn dến phá sản, có buổi tối cậu xuống lầu ăn khuya, nghe được Lộ Mạnh Thịnh gọi điện thoại cho Trịnh Dương vay tiền. Cậu đứng ở đó nghe thật lâu, Lộ Mạnh Thịnh gọi điện thoại trong đêm tối yên tĩnh, cậu có thể nghe rõ ràng câu trả lời của Trịnh Dương.
Lộ Mạnh Thịnh cùng Trịnh Dương ở trên thương trường cũng được xem như là bạn bè, mỗi lần gặp được đều sẽ thân mật gọi anh em, chính là khi Lộ Mạnh Thịnh tìm Trịnh Dương vay tiền, Trịnh dương vẫn từ chối, hơn nữa lời nói rất gây gắt, muốn cùng Lộ Mạnh Thịnh từ chối qua lại
Lộ Chỉ lúc sao từ trong miệng Lộ Mạnh Thịnh biết được, Trịnh dương không chỉ không hỗ trợ, ngược lại còn bỏ đá xuống giếng, đạp bọn họ một chân.
"Trịnh thiếu, em trai tôi còn nhỏ, ly rượu này tôi uống thay." Sầm Tề Viễn nâng tay lên, tiếp nhận ly rượu đỏ trong tay cô gái, quơ quơ, nâng ly ý bảo Trịnh Nguyên.
Dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn, một giọt cũng không thừa.
Trịnh Nguyên, bộ dáng làm bộ như mới phản ứng lại: "Sầm thiếu, này sao được? Đây chính là rượu đưa cho em trai nha, cậu uống thì có chuyện gì?" Hắn ôm lấy người đẹp bên người, cúi đầu, "Em nói đúng không?"
Cô rất vất vả mới gặp được thiếu gia ra tay hào phóng như Trịnh Nguyên, đương nhiên là không có phản bác, gật đầu: "Trịnh thiếu nói sao chính là vậy."
"Anh bạn nhỏ, cậu như vậy không cho tôi mặt mũi nha?" Trịnh Nguyên ngẩng đầu, không vui nhăn mi lại, "Chẳng lẽ còn khó chịu vì Trịnh gia không cho Lộ gia vay tiền sao?"
Hắn cố ý vũ nhục Lộ Chỉ, trong phòng đều là người tài giỏi, Sầm gia cùng Trịnh gia đều nổi tiếng trong giới, mà Lộ Chỉ...... Trước kia nhà bọn họ cùng Lộ gia ngoài mặt cũng có giao tình, nhưng hiện tại, Lộ gia phá sản, giao tình trước kia cũng liền không còn.
Mạnh Vĩ trong góc đẩy Tần Tư Hoán, hỏi: "Hình như là Lộ Chỉ tới?"
Hắn cùng Tần Tư Hoán có quan hệ tốt, tự nhiên cũng biết Tần Tư Hoán thương Lộ Chỉ biết bao nhiêu, bảo bối nhỏ đòi tiền là cho, bảo bối nhỏ có làm ầm ĩ cũng dung túng, nhưng hiện tại như thế nào nhìn bảo bối nhỏ bị người khi dễ?
"Ừ." Tần Tư Hoán lên tiếng, cúi đầu sửa sửa cổ tay ao sơ mi.
"Tần tổng cậu thay đổi rồi!" Mạnh Vĩ trêu ghẹo hắn: "Cậu trước kia không phải là tổng tài bá đạo sao? Như thế nào hiện tại liền nén giận thành rùa rụt cổ?"
Tần Tư Hoán không theo kịp trào lưu, thậm chí còn có hơi cổ hủ. Hiểu biết đa số toàn là trên thương trường, cho nên mấy từ của người trẻ tuổi như thế này hắn cũng không hiểu.
Hắn ngước mắt nhìn về phía cửa, ánh mắt ảm đạm nhìn chằm chằm Lộ Chỉ bên người Sầm Tề Viễn, hỏi Mạnh Vĩ: "Bọn họ có quan hệ gì?"
"Ai cùng ai?" Mạnh Vĩ mới đầu nghe không hiểu, đến khi nhìn thấy bàn tay nắm chạt của Tần Tư Hoán, mới phát giác nói: "Cậu cũng không biết a...... Thì là, bạn cũ nhiều năm không gặp. Tôi nghe người ta nói Sầm Tề Viễn với Lộ Chỉ hình như là cùng lớn lên từ nhỏ, trước kia như hình với bóng, quan hệ rất thân. Về sau Sầm Tề Viễn xuất ngoại, tôi cũng chỉ nghe người ta nói qua."
Tần Tư Hoán răng cắn chặt đầu lưỡi, đen mặt, môi mím nhấp thẳng, nhìn Lộ Chỉ ở cửa.
Thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh, người trong phòng không ai không nhìn cậu, khóe môi cười một cái, không cảm xúc nói: "Trịnh Nguyên, đủ rồi."
Trịnh Nguyên không đủ, hắn còn chưa xúc phạm Lộ Chỉ đủ.
Sầm Tề Viễn nghe đến mơ mơ màng màng, sờ sờ cằm hỏi: "Trịnh thiếu, lời này cậu nói có ý tứ gì?"
Trịnh Nguyên kinh ngạc: "Sầm thiếu còn không biết?"
Hắn cười xoay người vào phòng, mở tay ra, giọng bất đắc dĩ: "Xem ra tôi phải tự mình nói một chút với Sầm Thiếu về chuyện của Lộ gia?"
Lộ Chỉ nhìn mọi người trong phòng, mặt không biểu cảm đi vào, ở trước người Tần Tư Hoán thì dừng lại, cầm lấy chai rượu phía trước hắn, cười nói: "Nghe nói Trịnh thiếu tài ăn nói luôn luôn tốt, có thể nói người chết còn sống, tôi cũng muốn nghe xem cuộc đời của mình bi thảm như thế nào."
"Trịnh thiếu mời nói." Cậu nâng tay, "Tôi Lộ Chỉ, rửa tai lắng nghe."
Mạnh Vĩ nhịn không được vỗ tay.
Thằng nhóc này cũng rất khí phách!
Thoạt nhìn, Tần Tư Hoán mới là người bị trấn áp!
Càng nghĩ càng kích động, cũng muốn nhìn xem Lộ Chỉ sẽ làm như thế nào, phụ họa theo cậu, nói: "Trịnh thiếu, tôi cũng rất muốn nghe."
Sầm Tề Viễn nhìn động tác Lộ Chỉ, nhíu mày: "Lộ Lộ, đừng làm ầm ĩ."
Lộ Chỉ cười lạnh, liếc mắt Sầm Tề Viễn một cái, sau đó nghiêng đầu, nhìn Trịnh Nguyên khoing lên tiếng, "Ngài như thế nào không nói?"
Trịnh Nguyên mới không thèm sợ cậu, tay đặt ở trên eo người đẹp, khinh miệt mở miệng: "Lộ Chỉ giấu làm gì, Lộ gia không phải phá sản sao."
Thông tin lần này có hơi lớn, Sầm Tề Viễn phản ứng không kịp, liền thấy Lộ Chỉ cầm theo bình rượu đi tới, nâng tay lên mở nắp, đổ rượu từ trên đầu Trịnh Nguyên đổ xuống, màu rượu đỏ tươi theo gương mặt Trịnh Nguyên chảy xuống, ở trên áo sơ mi màu trắmg phá lệ chói mắt, trên mặt đất cũng đầy rượu, như từng đóa hoa nở rộ.
Sầm Tề Viễn ngây người, không nghĩ tới mới 4 năm không gặp nhóc con đã thay đổi đến mức này.
...... Rõ ràng Trịnh Nguyên có nói cái gì không đúng sao?
Lộ Chỉ đem bình rượu đập trên đất, mảnh vỡ bể tứ tung, cậu một tay cầm cổ áo Trịnh Nguyên, cơ bắp cánh tay nổi lên, Trịnh Nguyên cả người ngâm trong rượu đỏ không mở nổi mắt, một cái tay khác ở trên mặt hắn vỗ vỗ, trong mắt đầy thù hận: "Trịnh Nguyên, miệng anh thật là bẩn."
"Tôi ghét nhất người khác ở trước mặt tôi như vậy." Lộ Chỉ giọng rất nhẹ, nói năng có khí phách, trong giọng nói tàn nhẫn làm người không rét mà run: "Nhà anh làm cái gì, chính anh trong lòng biết rõ ràng, ở trước mặt tôi đây chớ nói hưu nói vượn? Những việc làm đó rất sạch sẽ sao?"
Mạnh Vĩ cảm thấy Lộ Chỉ như vậy quá đẹp trai!
Hắn cơ hồ đều reo hò cho Lộ Chỉ.
Tần Tư Hoán hai ngón tay cầm lên bình rượu của mình, dừng ở trước người Trịnh Nguyên, "Trịnh thiếu, thất lễ."
Hắn đem bình rượu đổ từ trên đầu Trịnh Nguyên xuống.
Lộ Chỉ buông lỏng tay, liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
Tần Tư Hoán sâu kín nói: "Bình rượu này là kính Trịnh thiếu, Lộ Chỉ tuy rằng nhà có trải qua khó khăn, nhưng cũng không có làm chuyện gì có lỗi đối với Trinh thiếu." Nói đến đây, giọng lạnh xuống: "Cậu sao lại rải muối vào vết thương của người khác?"
Trịnh Nguyên rốt cuộc vẫn là sợ hắn, tuy rằng lòng đầy lửa giận, nhưng vẫn là nhẫn nại không bộc phát tính tình: "Tần tổng có ý gì? Anh định xé rách mặt với Trịnh gia chỉ vì Lộ Chỉ?"
Lộ Chỉ nghe vậy, mím môi, tay nhanh chóng đóng cửa lại, nghe được giọng Tần Tư Hoán --
"Vậy thì sao?"
Giọng nói quen thuộc, từ tính, từng chữ nặng nề đánh vào tim cậu.
Cậu dừng lại, tay ở trên cửa có chút run rẩy, trong lòng có chút chờ mong, không biết Tần Tư Hoán nói tiếp như thế nào.
Lúc cậu bước vào, nhìn thấy người bên trong liền không tính ở lại lâu. Lộ gia vốn dĩ ở thành phố L không có gốc rễ, lúc phá sản có người tiến lên dẫm một chân cũng là chuyện bình thường, cho nên cậu không cùng Tần Tư Hoán chào hỏi, cũng theo bản năng nghĩ không muốn cùng Tần Tư Hoán có quan hệ.
Nói không muốn là có chút xấu hổ, chi bằng nói là đối chính mình không tin tưởng -- Lộ gia hiện giờ cái dạng này, ai còn có thể đối xử tốt? Cậu sợ Tần Tư Hoán bởi vì để ý Lộ gia, mà cố làm lơ cậu. Tuy rằng có khả năng không lớn, nhưng Lộ Chỉ biết cảm giác ngã từ chỗ cao ngã xuống là như thế nào, một chút nguy hiểm cũng không dám thử, huống hồ Tần Tư Hoán ở trước mặt bạn bè lại không nói chuyện với cậu.
Chỉ là hiện tại --
Cậu nghe được Tần Tư Hoán lạnh giọng nói, hỏi lại: "Xem ra Trịnh thiếu cũng muốn niếm thử cảm giác bị phá sản? Không biết cậu còn có thể được gọi là Trịnh thiếu trong bao lâu?"
Tần Tư Hoán đen mặt nhấc chân, đá vào đầu gối Trịnh Nguyên, Trinh Nguyên bước một bước lớn, trọng tâm không ổn định liền trức tiếp té vào đống mãnh vỡ dưới sàn.
Cô gái bên người Trịnh Nguyên hét lên, chạy ra phía sau Sầm Tề Viễn trốn.
Mọi người trong phòng đều ngừng thở, không ai dám lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.
Tần Tư Hoán mẹ nó quá tàn nhẫn.
Người ngoài không biết hắn vì cái gì rời nhà hai năm, nhưng bọn họ biết, trong khi bọn họ còn hưởng thụ trong sự bao bộc của cha mẹ, Tần Tư Hoán không hề dựa dẫm vào gia đình và Tuấn Thành, có thể nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập công ty chính mình, ở thành phố L như mặt trời ban trưa. Hai năm trước hắn đột nhiên rời đi, lúc trở về liền trực tiếp tiếp nhận toàn bộ Tuấn Thành.
Không ai hoài nghi tính chính xác của lời hắn nói.
Này Trịnh thiếu còn có thể được người gọi bao lâu?
Từ lúc đắc tội Tần Tư Hoán, liền không còn lâu nữa.
Mạnh Vĩ giật mình, khi phản ứng lại thì xoay người thở dài. Hắn cho rằng mấy năm nay Tần Tư Hoán đã thay đổi tính tình, không nghĩ tới vẫn còn giống trước kia đụng tới một cái liền nổi nóng, bá đạo lại cường thế, chiếm hữu từ trong xương cốt, không cho phép đồ của mình bị người ta nói.
Trịnh Nguyên còn không phải là nhất thời nhanh miệng, chọc Lộ Chỉ vài câu sao?
Tần Tư Hoán tốt lắm, chỉ cần nói ra là muốn làm Trịnh gia phá sản.
Sầm Tề Viễn muốn giảng hòa: "Tần tổng, chuyện này cuối cùng cũng là do em trai tôi không hiểu chuyện, anh đừng để trong lòng, không cần cùng Trịnh thiếu làm lớn."
Hắn nói với Lộ Chỉ đang đứng ngốc ở cửa, "Lộ Lộ, lại đây nói với Tần tổng và Trịnh thiếu lời xin lỗi, chuyện này liền xem như chưa từng xảy ra."
Hắn còn tưởng rằng Tần Tư Hoán chỉ là bất bình giùm Lộ Chỉ khi cãi nhau với Trịnh Nguyên.
Tần Tư Hoán nghe được hai chữ "Lộ Lộ" liền phiền, hắn ngước mắt nhìn về phía Lộ Chỉ, đen mặt, giọng nói lại không tự giác ôn nhu: "Lộ Lộ, lại đây."
Kiêu ngạo trên người cậu, như là biến mất trong nháy mắt, cậu bình tĩnh đi qua bên cạnh Tần Tư Hoán, mu bàn tay còn dính rượu vang đỏ, cậu nhướng một bên mi, hỏi: "Như thế nào?"
"Lộ Lộ, nói với Tần tổng cùng Trịnh thiếu lời xin lỗi." Sầm Tề Viễn nói.
Lộ Chỉ liếm môi, nhìn Sầm Tề Viễn nằng ánh mắt đầy khinh bỉ: "Dựa vào cái gì là tôi xin lỗi?"
Sầm Tề Viễn nhẹ giọng nói: "Tần tổng cùng Trịnh thiếu là vì em mà thành bộ dạng này"
"......" Lộ Chỉ không hé răng, chỉ là toàn bộ kí ức tốt đẹp với Sầm Tề Viễn lúc trước toàn bộ mất hết.
Trước kia Sầm Tề Viễn cũng như thế này, mặc kệ cậu làm cái gì, chỉ cần đắc tội người, Sầm Tề Viễn liền bắt cậu xin lỗi, chưa bao giờ suy nghĩ cảm giác của Lộ Chỉ. Chỉ là khi đó Lộ Chỉ tuổi còn nhỏ, đối với chuyện đó không có cảm giác, mà Sầm Tề Viễn lại đối với cậu quá ôn nhu, làm cậu không để ý đến chuyện đó.
Nhưng hôm nay cùng Tần Tư Hoán, Lộ Chỉ liền cảm thấy rất khác nhau.
Tần Tư Hoán có thể đứng về phía cậu, giữ gìn cậu -- mặc dù Lộ Chỉ có thể tự mình giải quyết, nhưng vẫn dung túng cậu, làm đáy lòng cậu ấm áp. Mà Sầm Tề Viễn vẫn là giống như trước đây, đối với cậu rất tốt, nhưng cũng không vì cậu mà đi đắc tội người khác.
Cậu cái gì cũng chưa làm sai, dựa vào cái gì mà nghe theo Sầm Tề Viễn xin lỗi?
Tần Tư Hoán nghe hai người nói chuyện, lạnh mặt hừ một tiếng, đem bình rượu trong tay để lại trên bàn, nhấc chân đi đến bên cạnh Lộ Chỉ, chọc chọc gương mặt cậu, đôi mắt không tự giác toát ra ý cười: "Sầm thiếu nói cháu xin lỗi chú, sao lại không nói lời nào?"
Lộ Chỉ nâng cằm, sườn mặt bị ánh đèn chiếu ra một vòng sáng, cậu khiêu khích nói: "Tôi xin lỗi Tần tổng chú có chịu nhận không."
Tần tổng?
Tần Tư Hoán bị cậu chọc cười, nắm lấy cổ tay cậu, đi ra ngoài: "Được rồi, chú đưa cháu về nhà."
Sầm Tề Viễn không dự đoán hai người sẽ có tiến triển này.
Hắn đứng ở cửa phòng, nhìn Tần Tư Hoán kéo Lộ Chỉ đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, người đàn ông liền đổi thành nắm tay.
Lộ Chỉ không động, cũng không có cự tuyệt.
Tác giả có lời muốn nói: Vỗ tay!
Tần- bá đạo tổng tài- siêu cuồng vợ- Tư Hoán!
Bá đạo tổng tài cường thế sủng thê ha ha ha.
Tôi lại lần nữa lặp lại! Ngọt văn, ngọt văn, ngọt văn ( chuyện quan trọng nói ba lần! ).
Hơn nữa, tô, Ngôn tiểu Thâm, chưa từng có viết ngược văn!!!!
Tiếc nuối duy nhất chính là không có viết đến ba ngày ba đêm.
Chú Tần tính tình thật sự không được tốt, nhưng là đối với bạn nhỏ liền...... Thật sự không có hạn cuối: )
Tiểu kịch trường:
Mạnh Vĩ kích động: Nai con, cậu là ở mặt trên sao?
Lộ Chỉ:...... Xem như...... Vậy đi?
Tần Tư Hoán: Tôi ngẫu nhiên cho phép cậu ấy ngồi ở trên: )
------*------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Chương này dài vl ~~~~~
Dịch gần 3 tiếng a............