#tien161099

Lần đầu tiên Tần Tư Hoán như vậy, muốn có một người mạnh liệt đến như thế, không hề giống như là lúc nhỏ muốn có đồ chơi hay là đồ ăn vặt, cho dù có lấy được hay không, cũng sẽ qua mấy ngày là quên ngay, không hề có chấp niệm quá lâu.

Hắn đã thử không đi tìm Lộ Chỉ, nhưng mà bóng dáng của đối phương vẫn luôn xuất hiện trong đầu của hắn, thậm chí còn thường xuyên mơ thấy cậu. Lộ Chỉ ở trong mơ của hắn rất chân thật, bị hắn đè dưới thân, có lúc còn gọi hắn là chú, gọi hắn là anh.

Giọng nói kia rất ngọt ngào mềm mại, làm hắn kiềm lòng không nổi.

Hắn đã hơn nữa tháng không có gặp Lộ Chỉ rồi.

Nửa tháng này hắn thường hay tâm sự với thầy giáo gà mờ Vinh Kỳ, hắn thật sự rất muốn biết mình là hứng thú nhất thời, hay thật sự là trầm mê.

Vinh Kỳ nói hắn nên cảm nhận suy nghĩ trong lòng mình, nhưng mà chuyện này từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ làm qua.

Tần Tư Hoán thật sự không buông bỏ được.wattpadtien161099

Hắn cũng không phải không ngại, lúc hắn mới gặp Lộ Chỉ, Lộ Chỉ vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành, lúc nói chuyện còn mang theo mùi sữa của con nít. Hiện tại đứa nhỏ ngày đó nay đã trưởng thành rồi.

Giữa bọn họ vẫn còn tồn tại khoảng cách mười hai năm lận đó.

Hắn thật sự rất muốn buông tay, nhưng ngay bây giờ khi cậu xuất hiện trước mặt hắn, trái tim của hắn đập rất nhanh.

Thân thể so với linh hồn thì thành thật hơn nhiều, trong đầu hắn vẫn còn rất rối, nhưng mà trái tim lại thay hắn lựa chọn rồi. Từ nhỏ đến lớn, trái tim này chưa bao giờ đập như vậy, hắn cũng chưa bao giờ gấp gáp mà muốn đến gần một người như thế.

Lộ Chỉ nghe hắn nói xong, hơi ngẩn người, giống như là không tin được: "Chú làm được đề thi Olympic toán?" Tần Tư Hoán là loại người tùy tiện như thế, tố chất làm người cũng không được tốt, thật sự có thể dạy kèm toán cho cậu?

Thế giới này thật sự quá không công bằng!

"Lúc chú học trung học từng lấy được giải nhất thi toán cả nước, lúc đó chú còn nằm trong top ba. Dạy kèm cho cháu," người đàn ông xoay bút trong tay, hơi gật đầu, cong môi cười nói: "Nhất định là có thể."

Lộ Chỉ cảm thấy hắn quá tự cao, còn là thể loại tự cao mù quáng!

Giải nhất thì ghê gớm lắm sao?!

Hừm......

Hình như đúng là rất ghê gớm.

Nhưng mà cậu đã quen nói móc Tần Tư Hoán rồi, cũng thật sự rất không thích thói tự cao tự đại của người đàn ông trước mặt.

"Hiện tại đề thi của chúng cháu không giống như là trước kia đâu, đề của chúng cháu rất khó, ngay cả thầy lúc giải đề cũng phải suy nghĩ rất lâu." Lộ Chỉ nói: "Cháu tự làm là được, chờ lúc đến trường cháu hỏi thầy là được."

Tần Tư Hoán đặt tay trên tập tài liệu, "Lộ Chỉ, cháu không tin chú?"

"Cháu không phải không tin chú." Lộ Chỉ nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Nhưng mà chú đã tốt nghiệp rất lâu rồi, mấy thứ này chú có thể nhớ được sao?"

"Nhóc con." Tần Tư Hoán xoa trán, thở dài: "Miệng lưỡi của cháu sao lại sắc bén như thế chứ? Nói chuyện không thèm chừa cho chú chút mặt mũi nào? Chú dạy kèm cho cháu, rất là mất mặt sao?"

Lộ Chỉ luôn luôn được công nhận là có tính tình tốt! Tính cách cũng tốt! Gương mặt cũng đẹp trai!

Cậu bị nói là miệng lưỡi sác bén, trong lòng cũng hơi không phục nha. Lộ Chỉ đem balo đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra hết tất cả đề thi, một cây bút, "Nếu như chú muốn dạy kèm cháu thù cũng phải học rất giỏi đi? Thầy của chúng cháu nói, tham gia thi toán nếu có giải thì sẽ được cộng điểm thi đại học, nếu như cháu đã tham gia, thì cháu muốn đoạt giải."

Tần Tư Hoán cũng nhớ mài mại hình như thi toán có giải sẽ được cộng điểm thi đại học, hơn nữa nếu như ghi danh vào mấy ngành có liên quan đến toán, thì cũng sẽ được ưu tiên.

Hình như là rất quan trọng.

Lộ Chỉ đưa cho hắn một đề thi toán, giọng nói nhóc con không nhanh không chậm, nói: "Không bằng như vậy đi, chúng ta thi với nhau, một giờ sau, nếu chú có thể làm được 140 điểm, cháu liền thua chú, được không?"

Tần Tư Hoán lúc học đại học cũng có học môn toán, toán cao học, tuy rằng lúc học cũng không có để tâm lắm, nhưng mà làm mấy đề thi cao trung này là không thành vấn đề.

Nhưng mà chỉ có một giờ thì không đủ.

Hắn nghiêng đầu nhìn Lộ Chỉ kéo ghế ngồi đối diệm, hỏi: "Có thể thêm chút thời gian được không? Một tiếng rưỡi."

"Không được, đây đã là yêu cầu thấp nhất." Lộ Chỉ kiên quyết, "Nếu chú không đủ kiến thức để làm, thì đừng làm."

Người đàn ông không thể phản bác.

Bị Lộ Chỉ nói như vậy, Tần Tư Hoán dù làm không được cũng phải làm.

Lộ Chỉ cầm lấy bút, bắt đầu làm bài.

Tần Tư Hoán cũng đành đem tài liệu cất qua một bên, cầm lấy tờ đề thi kia, bắt đầu làm.

Đề cao trung thật sự rất đơn giản, Tần Tư Hoán cho dù tốt nghiệp đã nhiều năm, nhưng khi làm vẫn có cảm giác. Lúc hắn đọc sách thì rất tập trung, lúc làm việc cũng như thế, sau bao nhiêu năn,"Cảm đề" năm đó luyện ra vẫn còn tồn tại.

Cho dù có vài kiến thức hơi lạ với hắn, nhưng cũng có thể lấy kiến thức lúc học đại học để giải quyết.

Để tạo chút khó cho đề thi, câu cuối cùng thường là một câu hình học.

Tần Tư Hoán đang vẽ một tọa độ 3d, lúc vẽ hình tròn còn dùng đến tích phân, thời gian chỉ còn có một phút, đúng lúc hắn làm xong.

Ngẩng đầu, nhìn Lộ Chỉ ở đối diện đang chu môi, cắn bút, nhăn mày nhìn chằm chằm câu cuối.

Ngoài trời cũng đã tối hơn, ngón út tay phải của Lộ Chỉ bị dính mực có hơi đen, biểu cảm nhóc con rất nghiêm túc, tập trung hết mức để làm bài.

Không biết là ai nói, người đàn ông trong lúc làm việc là đẹp nhất.

Tần Tư Hoán từ trên người Lộ Chỉ, thấy được ngoài vẻ đáng yêu trên người cậu thì còn có một mặt khác nữa, có hơi lạnh lùmg. Nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Tần Tư Hoán khụ một tiếng: "Đến giờ rồi."

Lộ Chỉ không tình nguyện ngẩng đầu, cậu buông bút trong tay, lẩm bẩm nói câu: "Nhanh như vậy a......"

Tần Tư Hoán ừ một tiếng: "Có đáp án không?"

"Cái gì?"

Hắn bật cười: "Có đáp án mới chấm điểm được chứ."

Lộ Chỉ lắc lắc đầu: "Thầy không có cho cháu đáp án."

"Vậy," Tần Tư Hoán ôm cánh tay, khẽ nâng đầu, cố ý chọc cậu: "Nhóc, cháu không phải nói chúng ta thi sao? Không có đáp án, vậy chấm điểm như thế nào? Không thể chấm điểm, như vậy là giống với cháu lừa chú giúp cháu làm bài sao?"

"A......" Lộ Chỉ cũng không biết nên nói như thế nào: "Vậy nếu không, cháu xem như chú làm được 140 điểm?"

"Như thế cũng được?"

"Có thể." Lộ Chỉ lúc đầu cũng không có nghĩ đến vấn đề này, cậu sợ Tần Tư Hoán nắm lấy chuyện này không buông, lập tức nói: "Đương nhiên có thể, chú làm nhanh nhứ vậy, nhất định là rất giỏi rồi."

Tần Tư Hoán cong mắt, rất thích bộ dáng Lộ Chị ăn mệt, lại hỏi: "Vậy cháu ngày mai có đến đây để chú dạy kèm không?"

"......" Lộ Chỉ gãi gãi ngón tay, cậu liếc nhìn Tần Tư Hoán: "Cháu có thể không đến không?"wattpadtien161099

Nói thật, Lộ Chỉ cảm thấy ở cạnh Tần Tư Hoán cứ kỳ kỳ.

Có đôi khi hắn như một đứa con nít, có nhiều lúc, lại nói chuyện với cậu như một người trưởng thành.

Hơn nữa, ánh mắt Tần Tư Hoán rất hung dữ. Lúc nhìn người khác cũng rất đáng sợ.

Lộ Chỉ không muốn có tiếp xúc với hắn.

"Không thể." Tần Tư Hoán vươn một ngón tay, quơ quơ: "Chú đã giúp cháu làm bài, cháu cũng nên tôn trọng thành quả lao động của chú chứ?"

Lộ Chỉ bị hắn nói đến không biết làm sao, cậu cũng không phải là Tần Tư Hoán, cậu vẫn cần mặt mũi nha.

Cuối cùng Lộ Chỉ đồng ý ngày mai đến đây để làm bài tập, Tần Tư Hoán mới bằng lòng cho cậu về.

Khi cậu xuống lầu, Tần Tư Hoán lại cầm chìa khóa đi theo phía sau cậu, "Đã trễ thế này rồi, không thể để cháu về một mình được."

Lộ Chỉ khóe miệng co rút: "...... Cảm ơn chú."

Đã 7 giờ tối, đèn đường vẫn chưa sáng lên, bầu trời cũng đã ngã màu, hoàng hôn ở nơi chân trời.

Tần Tư Hoán đi đến, đột nhiên nâng tay lên, ôm lấy vai của Lộ Chỉ, tay hắn vỗ vỗ vai cậu: "Nếu không đi ăn cơm rồi hẳn về?"

Lộ Chỉ mới không thèm đi ăn cơm với hắn: "Chú Tần, không còn sớm, nếu không bố cháu sẽ lo."

"Lúc cháu đi chơi game cả đêm không sợ bố lo lắng sao?" Tần Tư Hoán thản nhiên hỏi, "Nói nữa, lúc này mới mấy giờ chứ, lo gì?"

Lộ Chỉ quả thật không có lời nào để nói!

"Cháu không đói, cháu muốn về nhà!"

Tần Tư Hoán sợ cậu tức giận, "Được, đưa tiểu Lộ của chúng ta về nhà."

Trên đường đi Lộ Chỉ cũng không hề lên tiếng, Tần Tư Hoán cũng không biết nghĩ như thế nào, hay đưa ra mấy câu hỏi để hỏi Lộ Chỉ.

Ví dụ như, "Trong lớp cháu con trai hay con gái nhiều hơn?"

Lộ Chỉ nói: "Cũng gần bằng nhau."

Lại ví dụ như, "Trong trường có rất nhiều người theo đuổi cháu sao? Đều là con gái hết hả? Không có con trai theo đuổi cháu không?"

Lộ Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ: "...... Không biết."

Tần Tư Hoán rèn sắt khi còn nóng: "Vậy cháu nghĩ sao về tình yêu nam nam?"

"...... Chưa nhìn thấy qua." Lộ Chỉ nói: "Cũng không có liên quan đến cháu."

"Vậy nếu có một người con trai theo đuổi cháu thì sao?"

"...... Cháu sẽ khuyên cậu ta đi theo đuổi người khác, cháu thích con gái."

Tần Tư Hoán hướng dẫn từng bước: "Con gái thì có gì tốt? Con trai mới tốt, lớn lên đẹp trai, giống như là chú vậy."

Lộ Chỉ: "......"

Lộ Chỉ mở cửa sổ xe xuống, cậu nhắm mắt dựa lưng vào ghế, có hơi giống như sống không còn luyến tiếc: "Chú Tần, chú có thể nói ít hơn không?"

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông khẽ chớp.

Lộ Chỉ: "Chú mà còn nói như vậy, cháu sẽ cho rằng là chú bị ngốc đó."

Tần Tư Hoán: "?"

Đưa Lộ Chỉ về đến nhà, Tần Tư Hoán liền đưa nhiệm vụ cho Kiều Định: "Cậu mau đi tìm một thầy giáo dạy toán tốt nhất thành phố L, ngày mai dẫn người đó đến văn phòng của tôi dạy kèm."

"Dạ, Boss." Trợ lý Kiều vẫn trả lời theo thói quen.

"Mời một người giỏi về toán Olympic, hiểu nhất về toán cao trung. Biết không?"

"Đã biết, Boss." Kiều Định hỏi: "Anh muốn tham gia thi toán học hả?"

"Mời cho Lộ Chỉ." Tần Tư Hoán thở dài, "Kiều Định, cậu không biết nuôi một đứa nhỏ khó như thế nào đâu."

Kiều · không có tình cảm · Định: "???"

***

Lộ Chỉ về nhà, ở dưới lầu ăn cơm, ủ rũ cụp đuôi cầm balo lên lầu.

Lộ Mạnh Thịnh hỏi: "Nhóc con, con sao vậy?"

"Thầy ép con tham gia thi toán." Lộ Chỉ dừng chân trên cầu thang, "Còn cho con rất nhiều bài tập."

Lộ Mạnh Thịnh vừa nghe liền tức giận: "Đây là thầy giáo kiểu gì vậy! Còn ép người khác đi thi?! Thi cái gì?"

Lộ Chỉ vốn dĩ không cảm thấy gì, bị ông bố nhà mình la lên một tiếng, thầy giáo gì mà ác thế, nhưng đây cũng là vì tốt cho mình mà......

"Thi toán." Lộ Chỉ nhỏ giọng nói: "Thầy nói lúc thi đại học sẽ cộng thêm điểm."

Lộ Mạnh Thịnh nghe vậy, thay đổi sắc mặt trong một giây, ông lập tức trở thành một người bố lo lắng cho con: "Lộ Lộ, thầy kêu con đi thi là xem trọng con, ngươi nhất định phải cố lên, thi đấu vì Lộ gia của chúng ta!"

Lộ Chỉ choáng váng: "...... Bố?"

Lộ Mạnh Thịnh siết chặt tay, cảm khái: "Nhang khói của Lộ gia sau này nhờ con! Lộ Chỉ, con phải cố lên nha, thi đại học có thể được cộng thêm điểm, có thêm điển! Ai u, con tôi sao lại thông minh như thế, nhất định sẽ vào được Thanh Hoa Bắc Đại nha!"

Lộ Chỉ trơ mắt nhìn ông bố của mình vui vẻ đi vào bếp: "Chúng ta ấu đồ ăn cho tiểu Lộ để vào thanh hoa nha!"

Vào phòng bếp, Lộ Mạnh Thịnh lại la lên: "Lộ Chỉ, hôm nay con không học đến 11 giờ khuya, con đừng hòng ngủ!"

Lộ Chỉ khóc không ra tiếng: "Dạ."

Dáng người cậu nho nhỏ nhưng mà phải chịu một lượng kiến thức khổng lồ a, từng bước từng bước đi lên làu, Lộ Dao cầm ly nước từ trong phòng bước ra: "Anh, sao vậy?"

Lộ Chỉ nắm chặt tay, hữu khí vô lực nói: "Anh phải học! Phải vào Thanh Hoa Bắc Đại để gia đình chúng ta nở mài nở mặt!"

"Phụt." Lộ Dao cười đến sắp chết rồi: "Anh cố lên nha! Thanh Hoa Bắc Đại chờ anh đó!"

Bởi vì học quá khuya, ngày hôm sau Lộ Chỉ đến 10 giờ sáng mới thức.

Cậu xuống lầu ăn cơm mới biết được Lộ Mạnh Thịnh đi làm rồi, Lộ Dao bị rảnh đến chán, tự mình ngồi vẽ trên sofa, Lộ Chỉ ăn cơm xong, lại ngồi nên cạnh cô: "Này, vẽ cho anh một tấm đi, vẽ đẹp chút."

Lộ Dao cầm bút chì, ngòi bút gõ gõ vào thành ghế, "Được, anh ngồi ở đó đi."

Lộ Chỉ mới vừa ngồi xuống, khóe mắt liền nhìn thấy một người cậu không muốn nhìn thấy nhất.

Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play