#tien161099
Tần Tư Hoán đi ra ngoài mua cơm tốn hơn nữa giờ, hai ngày này thời gian hắn đi làm cũng thay đổi, hắn vì đến xem Lộ Chỉ thi đấu nên buổi tối phải tăng ca.
Nhà ăn của Nhất trung ở thành phố L có rất nhiều người đứng xếp hàng, hắn lại không có thẻ để mua cơm, vì để mua được cơm hắn phải tìm một học sinh khác nhờ mua giùm, rồi trả tiền mặt lại cho người ta.
Con đường từ nhà ăn đến phòng y tế cũng rất xa, Tần Tư Hoán còn đang nhớ chuyện xảy ra lúc sáng.
Tóc mái của cậu ướt đầy mồ hôi, khi kéo vạt áo lên làm lộ cơ bụng cùng với rốn của cậu, còn có cánh tay của cậu cũng rất mềm mại.
Bởi vì vội mua cơm về cho Lộ Chỉ, hắn đi có hơi nhanh, nhưng khi về đến phòng y tế lại không nhìn thấy Lộ Chỉ đâu, hắn nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc phát hiện ở trong góc có một cái cửa.
Trong phòng y tế điều kiện theo phong cách kiểu xưa, cửa nhà vệ sinh làm bằng gỗ có sơn màu hồng, trên cửa cũng không có treo bảng gì, còn không thèm phân biệt là nam hay nữ, ván cửa còn bị hỏng.
Lúc Tần Tư Hoán mở cửa vốn cho rằng đây không phải là nhà vệ sinh, hắn chỉ nghĩ đây là một căn phòng nhỏ, có thể là phòng trưng bài hay là đặt mấy thứ linh tinh, hắn chỉ nhớ đến chuyện là xem Lộ Chỉ có ở bên trong hay không.
Nhưng mà khi đẩy cửa ra, hắn lại sững người.wattpadtien161099
Hắn chỉ mở ra một cái khe nhỏ, chỉ vừa đủ để hắn đi vào, hắn dùng người của mình để che lại khe hở đó, nên người ở phía bên ngoài không thể nhìn thấy được cảnh ở phía bên trong.
Bên cạnh cánh cửa có dáng hai câu đối, còn có một mặt gương, gương phản xạ ánh nắng của mặt trời, ánh sáng vừa đủ, hắn có thể nhìn kỹ cả người của mình ở trong mặt gương.
Dưới chân là gạch men trắng tinh, hắn đứng cạnh cửa, lần đầu tiên trong đời sau 20 năm hắn cảm hơi hơi thẹn trong lòng.
Lộ Chỉ cũng ngơ ngẩn, cậu không phải là cảm thấy thẹn thùng hay gì khác, nhà vệ sinh giành cho nam ở khu dạy học cũng là như vậy, khi đi tiểu mấy đưa con trai nhàm chán thường hay so kích cỡ với nhau rồi bình luận.
Nhưng mà lần đầu tiên ở trước mặt người lớn, cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Cậu buông tay ra, cúi đầu, không muốn đi tiểu nữa mà chuẩn bị kéo quần lên.
Lúc cúi đầu nhìn thấy kích cỡ của tiểu Chỉ Chỉ, cậu hơi bực.
Này.
Tại sao của cậu lại nhỏ như vậy???
Ngay cả mấy đứa con trai trong lớp còn lớn hơn cậu, Tống Du còn thường xuyên khoe trước mặt cậu.
Ánh mắt Tần Tư Hoán dừng lại một lát trên tiểu Lộ Chỉ, trên tay hắn còn cầm theo hộp cơm, liền tùy ý dựa vào trên cửa, ánh mắt quan minh chính đại mà đánh giá, không thèm che giấu chút nào.
Lộ Chỉ bị hắn nhìn đến khẩn trương, lúc kéo khóa, tay còn hơi rung. Cậu chỉ sợ câu đầu tiên mà Tần Tư Hoán nói chính là -- "A, sao lại nhỏ như thế."
Cái này cũng quá đả kích lòng tự tôn rồi!!! Tần Tư Hoán nghiêng đầu, khóe môi hơi cong, bình tĩnh nói: "Cũng rất đẹp."
Tiểu Chỉ Chỉ rất nộn nộn, nhìn cũng rất đáng yêu nha, không có đáng sợ giống như của hắn.
Lộ Chỉ: "......"
Tôi cảm ơn chú nhiều nha!
Tần Tư Hoán nói xong, cũng không có làm ra chuyện gì để Lộ Chỉ thấy xấu hổ, hắn duỗi tay, trước khi đem cửa đóng lại có nói một câu: "Chú chờ trước cửa, cháu mau ra ăn cơm."
Lộ Chỉ gật đầu: "Được."
"Cần giấy vệ sinh không?" Tần Tư Hoán lại hỏi.
"Không...... Không cần." Lộ Chỉ ước gì hắn mau đi nhanh đi, nhanh chóng thúc giục hắn: "Cái gì cháu cũng không cần!"
Tần Tư Hoán "Ừ" một tiếng, sau đó là cánh cửa gỗ hoàn toàn đóng lại.
Lộ Chỉ quyết định lần nữa giải quyết nhu cầu sinh lý, cậu mở khóa quần, lại cúi đầu nhìn tiểu Chỉ Chỉ, cảm giác tự ti trong lòng cũng hơi tan biến.
Tuy rằng của cậu có hơi nhỏ! Nhưng mà! Lại! Đâu! Thua! Kém! Ai!
Hơn nữa, lại còn! Rất! Dễ! Nhìn!
Lộ Chỉ đè xuống khóe môi đang cong lên, nhưng mà vẫn nhịn không được cười lên. Lòng tự trọng của con trai, cuối cùng cũng có thể tìm lại.
Bàn tay Lộ Chỉ còn đang quấn băng gạc, cậu rửa sạch ngón tay của mình, liền mở cửa đi ra ngoài.
Tần Tư Hoán đúng là y như lời hắn nói, đứng chờ ở cửa. Lộ Chỉ vừa mới được hắn khen, thật sự trong lòng cũng có hơi tự hào, cậu nâng cằm nói: "Chú Tần."
"Sao?" Tần Tư Hoán trong ánh mắt hình như hơi chứa ý cười, lúc nói chuyện giọng cũng hơi trầm, nghe vào tại đặc biệt rất câu người nha.
Lộ Chỉ từ từ đi đến cạnh ghế, ngồi xuống, cậu ngẩng đầu nhìn Tần Tư Hoán, vươn tay về phía hắn: "Cảm ơn chú Tần mua cơm cho cháu."
Cậu ám chỉ rất rõ ràng, chính là hy vọng Tần Tư Hoán đưa cơm cho cậu. Đáng tiếc người đàn ông cố tình không thèm hiểu ý cậu, Tần Tư Hoán ngồi cạnh tường, cả người nghiêng một bên, sống lưng dựa trên vách tường, hắn đem hộp cơm đặt lên bàn, nói, "Vậy, tiểu Chỉ làm sao để cảm ơn chú?"
Lộ Chỉ nói: "Cháu đưa chú tiền cơm với tiền công đi mua."
Tần Tư Hoán nhớ lại mấy năm trước, bạn nhỏ cho hắn 100 tệ, để hắn mua vé vào cửa khu trượt băng.
Đột nhiên có hơi phiền nha.
Tại sao lần nào cũng cho hắn tiền?
Tần thiếu như hắn mà thiếu chút tiền này sao?
Tần Tư Hoán ngửa đầu, ngẩng đầu nhìn trời.
Nói, "Cũng được."
Hắn nói xong, từ trong túi lấy ra một hộp cơm, đưa cho Lộ Chỉ: "Đây, một hộp cơm 15 tệ, phí đi mua thì cũng không chiếm tiện nghi của cháu 15 tệ là được, tổng cộng là 30 tệ."
"Sao chú không đi ăn cướp luôn đi?!" Lộ Chỉ buột miệng nói ra.
Tần Tư Hoán nghiêng đầu, rũ mắt nhìn cậu, nhướng mày, âm cuối hơi cao: "Hửm?"
(Hình như chỗ này bị thiếu rồi, tui sẽ tìm kiếm và edit sau nha.
Tui không mua raw phiên ngoại được nên edit lại theo QT. Mà hình như QT cũng bị thiếu. Để tui tìm cách mua raw chương này rồi edit lại.)
Mọi người thông cảm nha!
Mạnh Vĩ vẫn như cũ đi chơi rất vui vẻ với cô gái kia, Tần Tư Hoán ngồi một lát, liền nói phải đi: "Không còn sớm."
Mạnh Vĩ lôi kéo hắn: "Này, người anh em, còn sớm mà đi cái gì?"
Tần Tư Hoán lại ngã xuống sô pha, ánh mắt hắn liếc nhìn mấy cô gái kia từ trên xuống dưới.
Mấy cô gái này tuổi cũng không lớn lắm, bộ dáng nhìn thì cũng tầm mười mấy hai mươi tuổi, cũng không biết là có trải qua cái gì chưa, đến chỗ như quán bar này để hầu hạ người khác, đôi lúc còn gặp loại người giống như Mạnh Vĩ, sẽ kéo nhau chơi trên giường.
Mạnh Vĩ vui, sẽ cho tiền. Cô gái khi nhận được tiền, thì cái gì cũng sẽ không quan tâm.wattpadtien161099
Tần Tư Hoán thật sự cảm thấy rất chán, ở cạnh loại người này, còn không bằng về công ty tăng ca với Kiều Định.
Mạnh Vĩ nhìn sắc mặt của hắn, lần đầu tiên từ trên mặt Tần Tư Hoán nhìn ra được biểu cảm.
Lúc trước nghe nói loại người giống như Tần Tư Hoán thì rất lạnh lùng, chuyện gì cũng không quan tâm. Đây là lần đầu tiên từ trên mặt hắn nhìn ra được biểu cảm không có kiên nhẫn.
"Không phải, người anh em, không phải là cậu đã thích ai rồi đi?"
Tác giả có lời muốn nói:
-----------*--------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.