Trước lời mời của Trình Hoài, Khương Quân vui vẻ đi đến nơi hẹn.

Anh không nói trước để Trình Hoài chuẩn bị mà lựa chọn dùng cách trực tiếp nhất thay vì gõ năm chữ ‘Tôi là một người mù’ vô cảm trên điện thoại.

Bầu không khí lúc ấy vô cùng vi diệu. Sau khi anh ngồi xuống, ngoài việc chào hỏi cho phải phép, Trình Hoài không nói bất kì cái gì nữa. Khương Quân cảm thấy, chắc cậu ta rất thất vọng.

Bởi vì nếu có thiện cảm với một người thì sẽ không để cục diện rơi vào bế tắc như thế này.

Nhưng Khương Quân lại không chắc trực giác của mình có chính xác hay không, bởi vì tại đây ngay lúc này, tiếng hít thở của Trình Hoài rất không ổn định. Anh cũng không biết trái tim Trình Hoài đập loạn là vì động tâm, tưởng nhầm hắn đang chột dạ.

Khương Quân đoán, chắc hẳn Trình Hoài đến sớm trước mười mấy phút. Bởi vì nhân viên phục vụ nhìn thấy người hắn đợi đã đến, lúc qua thu dọn cốc chuẩn bị mang thức ăn lên, Khương Quân nghe thấy ba tiếng cốc thủy tinh trong trẻo chạm vào đĩa.

Cuối cùng anh nhẹ nhàng phá vỡ tình thế bế tắc này, “Trình tiên sinh, cám ơn cậu đã đến sớm.” Anh mỉm cười, môi cong lên một độ cong nhất định, anh vốn định rời đi, nhưng không nghĩ tới Trình Hoài sẽ tiếp lời mình.

“Sao anh biết tôi đến sớm?”

Loading...

“Vừa rồi lúc tôi ngồi xuống, phục vụ qua dọn cốc, tôi có nghe thấy ba tiếng thủy tinh chạm vào đĩa.” Khương Quân không nhanh không chậm trần thuật lại, “Cho nên tôi đoán, trước khi tôi tới, cậu đã gọi ba cốc đồ uống.”

“Hơn nữa lúc tới tôi còn ngửi được mùi cà phê thoảng xung quanh cậu, cho nên tôi đoán đó là cappucino.”

Trong quá trình trò chuyện online trước đó, Trình Hoài có nói qua hắn thích cappucino.

Trình Hoài không nói gì, coi như ngầm chấp nhận. Hắn nhìn người đàn ông trước mắt, lộ ra nụ cười thưởng thức, đương nhiên Khương Quân không thể nhìn thấy được.

Lúc bữa tối tiến hành đến hồi cuối, Trình Hoài nói với Khương Quân, “Xin lỗi anh.”

Khương Quân không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng.

Nhưng Trình Hoài không để cảm giác căng thẳng đó kéo dài được lâu.

“Lần này do tôi chưa sắp xếp thỏa đáng, có thể cho tôi một cơ hội đền bù lại không?”

Thế là cuộc hẹn thứ hai của bọn họ đến một cách rất tự nhiên, lần này vẫn do Trình Hoài đặt nhà hàng ăn.

Là một nhà hàng dạ thực*.

*gốc 黑暗餐厅 (dark dining) nhà hàng ăn trong bóng tối, có thể xem thêm tại đây.

Nhà hàng dạ thực, nghĩa như tên, là một nhà hàng dành cho thực khách trải nghiệm cảm giác ăn như một người mù, trước khi vào quán, sẽ có nhân viên phục vụ buộc một mảnh vải đen hấp thụ ánh sáng lên mắt khách hàng, vì để tạo trải nghiệm hiệu quả chân thực hơn nên ánh sáng trong quán cũng sẽ tối mờ.

Giây phút Trình Hoài bị che mắt lại, cảm giác đó cứ như mất đi quyền nắm thế giới trong tay vậy, bất an vô cùng. Sau đó bên trong bóng tối, hắn cảm thấy có người nâng nhẹ cổ tay mình lên.

Khương Quân nhẹ nhàng nâng tay Trình Hoài, đặt lên cánh tay của mình, “Nắm lấy tôi.”

Nhà hàng không có thực đơn, nhân viên phục vụ chỉ đi tới lễ phép hỏi khẩu vị của khách, có ăn kiêng món nào không, sau đó dựa vào khẩu vị khác nhau của khách mà mang thức ăn lên, vì thế lúc dùng bữa, còn có thể vừa ăn vừa đoán đó là món gì vừa đoán nguyên liệu thành phần trong đó.

Khương Quân chậm rãi dò tìm vị trí đặt chén đĩa, sau đó là tìm vị trí đặt dao dĩa, theo cảm giác của tay anh nhanh chóng phân biệt được đâu là dao đâu là dĩa, Khương Quân chọn dĩa để xiên đồ ăn trong bát.

Đây là trạng thái ăn cơm bình thường của Khương Quân, so sánh ra thì Trình Hoài tỏ ra lóng ngóng vụng về hơn, tay hắn không khống chế tốt nên tiếng ‘leng keng lách cách’ phát ra liên tục.

Khương Quân nghe vậy, khẽ cười một cái.

“Tôi ăn được một miếng bò bít tết.” Hơi mất sức một chút, nhưng cuối cùng vẫn ăn được đồ, giọng nói của Trình Hoài không tự chủ được mang theo cảm giác thành tựu.

“Tôi ăn được thịt vịt.”

“Có hối hận khi chọn nhà hàng này không?” Khương Quân hỏi.

“Đương nhiên là không rồi,” Trình Hoài nói như vậy, ngay sau đó phát ra tiếng kêu đau, “Au!”

“Sao vậy?”

“Dĩa chọc vào tay…”

“Phì…” Khương Quân khẽ cười, thong thả đặt dao nĩa trong tay xuống, giơ hai tay lên, “Đưa tay cho tôi.”

Trình Hoài ngoan ngoãn đưa tay ra, Khương Quân dùng mu bàn tay dò xét chạm lấy cánh tay Trình Hoài, sau đó nhanh chóng lần đến tay trái của hắn. Bụng ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve da tay Trình Hoài, “Bị đâm ở đâu?”

“Mu bàn tay.”

Khương Quân theo lời Trình Hoài, dùng bụng ngón tay xoa nhẹ mu bàn tay giúp Trình Hoài. Anh cũng không biết làm như vậy có tác dụng hay không, nhưng dựa vào cảm giác của mình, anh thấy Trình Hoài không nói gì, cho rằng hắn vẫn đau, “Trình Hoài, còn đau không?”

Trình Hoài không trả lời anh ngay, đợi hai ba giây sau, ngay khi Khương Quân nhụt chí muốn thu tay lại, anh bỗng cảm thấy tay mình bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm lấy.

“Khương Quân, hôm nay em mới phát hiện, rằng anh vô cùng quan trọng đối với em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play