“Thật sự không cần em vào cùng anh sao?” Trước khi phẫu thuật, Trình Hoài nắm lấy tay Khương Quân, vấn đề này từ lúc bọn họ đến Anh, Trình Hoài vẫn luôn hỏi không thôi.
“Không cần đâu,” Khương Quân ngược lại bình tĩnh hơn Trình Hoài rất nhiều, “Bác sĩ nói, đến lúc đó cũng phải gây mê, em ở bên ngoài chờ là được rồi.” Khương Quân cười dịu dàng với Trình Hoài.
Chuyện khôi phục thị lực với anh mà nói, chẳng qua là một lựa chọn tốt hơn mà thôi, là người thì ai cũng sẽ lựa chọn thứ tốt hơn, nhưng đó không phải là sự lựa chọn duy nhất.
Bởi vì trong thế giới tối đen của anh, từ lâu đã có ánh sáng tiến vào rồi.
Trình Hoài không nói gì, hắn cảm thấy thời khắc này mình thật yếu ớt.
Sau khi Khương Quân bị đẩy vào phòng phẫu thuật, ý thức cuối cùng của anh dừng lại lúc bác sĩ nói phải tiêm thuốc gây mê.
Loading...
Sau đó, anh mơ một giấc mơ rất dài.
Khương Quân mơ thấy hồi anh đang học Đại học, chuyên ngành tâm lý học. Thật ra để học được trường Đại học kia, hoàn toàn là do gia đình Khương Quân đập tiền vào. Nhà Khương Quân có điều kiện nên từ nhỏ đến lớn anh không phải đi học ở trường dành cho người khiếm thị, mà là mời giáo viên thông thạo chữ nổi đến nhà dạy kèm các môn học cho Khương Quân.
Con đường phía sau vốn có thể đi tiếp theo ý cha mẹ, Khương Quân biết, cho dù cả đời này anh không nhìn thấy thì trước khi đi họ cũng sẽ sắp xếp xong chuyện chung thân đại sự cho anh, Khương Quân vẫn luôn biết.
Người bất hạnh hơn anh trên đời này còn có rất nhiều rất nhiều người, cuộc sống của anh tốt hơn người khác cho nên không cần đối mặt với những ánh mắt thế tục kia.
Vậy nên anh càng cố gắng học tập hơn người khác, thị lực có chướng ngại vậy thì anh càng cố gắng tập luyện thính lực hơn, luyện tập bốn giác quan còn lại của mình hơn. Nhưng Khương Quân cũng rất muốn cảm thụ cuộc sống của một đứa trẻ bình thường là như thế nào, cho nên cha Khương đã đóng góp một tòa thư viện cho trường Đại học kia, hiệu trưởng trường đó mới đặc cách nhận học sinh đặc biệt là anh.
Quả thật Khương Quân cũng quen được vài người bạn, nhưng họ đều nhắm đến bối cảnh gia đình của anh mà thôi.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, bởi vì điều kiện của bản thân, công việc ngoại tuyến tiết tấu đi làm không phù hợp, vì vậy anh mở một phòng tư vấn tâm lý trực tuyến. Ban đầu cũng gặp rất nhiều khó khăn, khi đó nghề tư vấn tâm lý trong nước còn chưa phát triển mạnh, không có khách hàng.
Cho đến những năm này mới dần dần phát triển, tốc độ phát triển nhanh chóng của thời đại khiến phần lớn mọi người không nhiều thì ít tồn tại những vấn đề tâm lý trong lòng, họ bắt đầu chú ý đến sức khỏe tâm lý hơn, phòng tư vấn của Khương Quân dần dần ăn nên làm ra.
Tư vấn online, có ưu điểm rất tốt đó chính là có thêm hàng rào bảo vệ là mạng lưới Internet, giúp loại bỏ định kiến tiên nhập vi chủ* và nhìn mặt mà bắt hình dong.
*ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Mắt Khương Quân mù, nhưng tâm anh không mù, cho nên anh nhìn người càng chính xác hơn.
Rất nhiều khách hàng của Khương Quân đều nói, anh nhất định là một người đàn ông văn nhã lịch sự. Đức hạnh tốt đẹp, có bối cảnh gia đình sung túc, trình độ học vấn uyên bác, thật sự là người thắng nhân sinh.
Thật ra tình cảm của anh và Trình Hoài mới đầu cũng không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Trình Hoài là khách hàng của Khương Quân, ban đầu, bởi vì công ty chuẩn bị ra mắt thị trường nên Trình Hoài ngày nào cũng phải theo dõi hiệu suất của công ty, hắn là người dẫn đường tiên phong, đêm nào cũng mất ngủ. Căng thẳng, lo âu, áp lực lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả làm việc ban ngày của hắn. Được bạn bè giới thiệu, Trình Hoài biết tới phòng tư vấn tâm lý của Khương Quân.
Trình Hoài cảm thấy rất mới lạ, bởi vì trong nước không mấy khi gặp phòng tư vấn tâm lý, nó hơi giống với phòng xưng tội (hay còn gọi là phòng sám hối) của nhà thờ ở Rome trong một chuyến công tác hắn đã đi trước đây.
Mới đầu, Trình Hoài chẳng qua chỉ cảm thấy giọng nói của người tư vấn tâm lý này thật êm tai, bên trong lời nói ung dung ẩn chứa khí chất trong trẻo lạnh lùng. Cho nên ngay từ đầu hắn đã mở lòng nói chuyện với Khương Quân.
Công việc của bác sĩ Khương dường như rất bận rộn, ban đầu, Trình Hoài chẳng qua chỉ là không khống chế được muốn nói chuyện với anh, sau thì tìm đủ loại lý do để được nói chuyện với bác sĩ Khương, sau nữa thì chính là giả bệnh muốn nói chuyện với bác sĩ Khương.
Một năm nọ, Trình Hoài chuẩn bị phát thưởng cuối năm cho nhân viên, và cũng vì năm ấy là một năm lắm tai nhiều bệnh, nên ngoài thưởng vật chất, Trình Hoài còn định để mọi người trong công ty thể nghiệm phòng tư vấn tâm lý một lần.
Trình Hoài gửi tin cho Khương Quân, mời Khương Quân tới hoạt động đoàn thể (team building) của công ty bọn họ, nội dung của hoạt động chính là giúp tư vấn tâm lý cho nhân viên công ty.
Khương Quân từ chối do công việc bất tiện, lại không nghĩ rằng Trình Hoài cũng không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề muốn hẹn gặp mặt Khương Quân.
Lớn đến từng này rồi đây là lần đầu tiên Khương Quân gặp phải chuyện như vậy, cách màn hình di động, anh không khỏi cười trộm một cái, chỉ cảm thấy pha bóng thẳng này của Trình Hoài rất thú vị.
Khương Quân không có cách nào từ chối một Trình Hoài thẳng thắn như vậy, cũng như Trình Hoài không có cách nào khống chế bản thân không được nghĩ tới Khương Quân nữa.
Chỉ là khi ấy Khương Quân không nghĩ tới câu chuyện đằng sau đó.
Anh chưa từng ngờ đến, Trình Hoài vì anh mà xông vào trận chiến này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT