Thiên giới hoàng thành bị hắn đại náo một trận, tám trăm thiên sứ cũng phải bất lực mà trơ mắt nhìn hắn tru tiên. Địa xứ tông các, chẳng có ai khiến hắn phải nể nang, thẳng một quyền mà đồ sát gọi là diệt ma, ra tay cứu thế. "Ngạo" cho một kẻ mà khi cười thì không ai dám cười theo. Nhưng cũng "thảm" cho một kẻ vì "ngạo" mà ân hận. Nhưng đó không phải tác phong làm người của Phong Khải.
Vinh quang nhưng cũng đầy tủi nhục.
Sung sướng nhưng cũng là đau đớn.
Diệt thế nhưng cũng là cứu thế.
Không có ranh giới giữa hai lưỡng cực này trong con người hắn.