Ngày qua, tháng đến cuối cùng tình địch Kỵ Danh của Đằng Cảnh đã đến nơi dự hôn lễ lớn nhất Du quốc. Nói đúng hơn là gần đến ngày thành hôn của đại vương gia và đại vương phi, mọi người bận rộn chuẩn bị cho những khâu cuối cùng.
“Báo vương gia! Tổng cộng mười kho để chứa quà cưới do người dân tặng đã đầy hết rồi ạ!” – Binh lính chạy vào báo tin.
“Mười kho mà đã đầy hết rồi! Bảo Thạch đang sắp xếp thế nào?” – Đằng Cảnh giật mình.
“Thưa vương gia, quốc sư đang mượn sân sau vương phủ để tạm ạ!” – Binh lính đổ mồ hôi vội lấy tay lau đi.
“Ngươi chạy về báo lại, đem số quà tặng ở sân mang đến phòng giam vương phủ!” – Đằng Cảnh đảo mắt một cái.
“Vâng ạ, thần hiều rồi!” – Ánh mắt sáng lên.
“Quà nhiều như thế huynh có cách nào xử lý hết chưa ạ?” – Đằng Khương Phong hỏi.
“Ta sẽ về bàn lại với tẩu tẩu của đệ! Nàng ấy rất tinh tường không để lãng phí chút nào, sẽ xử lý ổn thõa!” – Đằng Cảnh mỉm cười.
Chứng kiến nụ cười rạng rỡ của Đằng Cảnh, Khương Phong nhìn qua tam ca với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Ngũ vương gia chưa từng nhìn thấy ngài ấy cười với mình dù chỉ một lần.
Lam Ninh đang thử lại trang phục cưới để xem có chỉnh sửa gì không. Đây được xem là thứ tâm đắt nhất của hoàng hậu nương nương.
“Tự dưng gần đến ngày ta lại béo ra là thế nào?” – Lam Ninh ôm mặt hốt hoảng.
“Đệ muội bình tĩnh, chỉ lên có hai cân thôi ta đã trừ hao rồi mặc lên không thấy bụng đâu!” – Hoàng hậu trấn an.
“Hai cân lận, tiêu muội rồi! Muội mà béo lên thì sẽ dồn tất cả mỡ lên mặt, hoàng tỷ nhìn xem cái mặt muội phúng phính hơn cả bánh bao luôn rồi!” – Lam Ninh đưa tay nhéo vào má.
“Đúng thật, rất mềm lại còn trắng trắng! Nhìn vào là đã muốn cắn một miếng rồi!” – Hoàng hậu sờ mặt Lam Ninh liên tục.
Sau một lúc hoàng hậu an ủi thì Lam Ninh đã bình tĩnh trở lại, nếu bây giờ ép cân xuống thì công sức của mấy tỷ muội vỗ béo cả tháng qua coi như công cóc.
Đồng cảnh ngộ “béo lên” với vương phi thì Phỉ Lan và Chiêu Linh cũng không vừa trang phục vừa may ở tháng trước.
“Nàng đừng nhảy nữa, cẩn thận rớt con ra!” – A Hoang lúng túng năn nỉ Chiêu Linh.
“Tại vì cục cưng này mà thiếp không còn một bộ nào vừa để đi dự lễ của tẩu tẩu!” – Chiêu Linh tức giận.
“Đừng giận mà, để ta đi kêu người may cho nàng mấy bộ mới nhé!” – A Hoang cố gắng chữa cháy.
“Bây giờ may sao mà kịp nữa!” – Chiêu Linh càng tức giận hơn.
A Hoang hoảng sợ không biết làm như thế nào để mặt trời này bớt nóng. Đúng lúc này Mặc Bách bước ra trên tay là một giỏ đựng chỉ và vài xấp vải, cùng với một vẻ mặt khi dễ thị vệ A Hoang.
“Ta nói rồi cái phủ này mà không có ta thì mọi thứ sẽ rối tung lên! Ông chồng là thị vệ vang danh mà đụng đến chuyện nhà thì không biết gì, còn bà vợ thì cái gì cũng không biết!” – Mặc Bách dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn qua.
“Người nói…gì?” – A Hoang hơi tức giận.
Mặc Bách liếc qua một cái A Hoang yên lặng ngay lập tức, nói trúng tim đen rồi mà cãi gì nữa mà cãi.
“Ngươi vào mang y phục mà công chúa mặc vào tham dự lễ ra đây để ta sửa lại!” – Mặc Bách nhìn qua cung nữ nói.
“Nô tỳ đi ngay ạ!”
Nô tỳ đó quay lại với một núi đô trên người, cô ta mang không hết phải nhờ thêm người mang giúp.
“Đại hôn của vương phi Lam Ninh và vương gia Đằng Cảnh chứ đâu phải của cô! Công chúa đã cưới rồi, còn lòi ra cái cục trong bụng nữa kìa! Thế mà còn ham hố!” – Mặc Bách nói bằng tông giọng xéo xắc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào đôi tay chai sạn do cầm kiếm nhiều chứ không phải cầm kim nhiều. Cắt chỗ này, đắp chỗ kia vào khoảng chừng một chút thì đã sửa lại được y phục cho Chiêu Linh.
“Đưa công chúa của ngươi vào thay đi! Xem có thoải mái chưa? Mà ta đã trừ hao cho cái trong bụng kia thêm hai tháng nữa á, chắc sẽ vừa rồi!” – Mặc Bách tự tin nói.
Chiêu Linh thử vào cảm thấy vô cùng thoải mái, thị vệ A Hoang thấy phu nhân của mình tâm tình tốt lên thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Đúng là không có Mặc Bách cái phủ này rối lên thật.
Hoàng hậu mãi mê lo cho Lam Ninh vương phi mà quên mất hoàng thượng, cả tháng nay gần như chẳng ai đếm xỉa đến ngài ấy ngoài quốc sư Bảo Thạch.
“Sao mọi người có trang phục mới mà trẫm không có?” – Hoàng thượng chỉ vào người mình.
“Bệ hạ cứ mặc đồ cũ đi, có nhiều bộ thiếp đã chuẩn bị cho người lâu rồi mà chưa có dịp mặc đấy ạ!” – Hoàng hậu nói nhanh
“Cũng được! Vậy trẫm có thể sờ bụng của hậu không? Lâu rồi trẫm không được trò chuyện với hai con!” – Hoàng thượng năn nỉ.
Hoàng hậu nhìn qua thấy hoàng thượng đáng thương vô cùng nên cũng xiêu lòng mà ngồi xuống để ngài ấy trò chuyện cùng con.
“Các con yêu của ta, phụ hoàng nhớ các con lắm!” – Hoàng thượng hôn rồi xoa bụng.
Nghe tiếng cha của mình, hai đứa trẻ trong bụng liền cựa quậy đáp lại. Cả hoàng thượng cùng hoàng hậu ngạc nhiên vô cùng. Hoàng thượng lại tiếp tục nói, chúng liền đáp lại.
“Ha ha, hậu nhìn xem!” – Hoàng thượng thích thú.
“Chưa gì hết mà đã học được cái tật nói nhiều từ bệ hạ! Một cái miệng thôi đã làm thiếp đau đầu rồi, sau này thêm hai cái miệng nữa sao thiếp chịu nỗi đây!” – Hoàng hậu trêu chọc.
“Trẫm đâu có nói nhiều! Chỉ là lo cho hậu với các con thôi!” – Hoàng thượng nhõng nhẽo.
“Thiệt là, đã làm hoàng đế rồi lại có ba đứa rồi vậy mà vẫn giữ cái tật nhõng nhẽo!” – Hoàng hậu mỉm cười.
“Thì trẫm cũng chỉ làm thế khi có nàng thôi! Gặp các đệ đệ thì ta cứng rắn lắm chứ!” – Hoàng thượng ghé tai vào bụng hoàng hậu.
Nói chuyện được một lúc thì hoàng hậu cũng thấm mệt, dạo này bận rộn quá nên người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn hoàng thượng vẫn ngồi trò chuyện cùng hai đứa bé trong bụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT