Tiểu Phấn bước ra với một vẻ ngoài hiền dịu, có chút phần e ngại vì lần đầu mặc trang phục như thế này. A Tịnh nhìn say sưa không chớp mắt, đến khi tiểu Phấn cúi mặt nhìn xuống đất cậu ấy mới hồi thần lại.

“Ta dẫn nàng đi chơi nhé!” – A Tịnh nắm tay tiểu Phấn kéo đi.

Trên đường đi của hai người có rất nhiều cặp mắt dõi theo, đa số là ngưỡng mộ vì cuối cùng người sắt đá như đại thị vệ A Tịnh đã xiêu lòng. Tất cả họ đều cầu mong và tin ngày mình thoát khỏi phận ế không xa nữa đâu và vương phủ mới sẽ có thêm nhiều cung nữ nữa.

Cả hai đi chơi cả một ngày dài, đến lúc hoàng hôn mới bắt đầu trở về. Tiểu Phấn đang thả hồn nhìn theo ánh mặt trời dần khuất dạng liền bị bàn tay quen thuộc nắm kéo đi.

“Hở, chúng ta đi đâu thế? Đây đâu phải là đường về vương phủ?” – Tiểu Phấn nói to.

Vừa dứt câu tiểu Phấn liền thấy một khung cảnh mà từ trước đến nay cô không dám mơ đến. Một chiếc cầu gỗ bắt qua một con sông nhỏ, phủ đầy hoa còn bên dưới là những cánh hoa đang trôi nhẹ theo dòng nước. Nhìn cảnh này đủ hiểu là do vương phi hướng dẫn, chứ người gỗ này làm sao biết được cái gì gọi là lãng mạn.

“Đẹp quá, nhìn giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy!” – Tiểu Phấn chạy tung tăng.

A Tịnh nhìn chăm chú để không bỏ lỡ bất kỳ một khoảnh khắc nào. Khi thấy tiểu Phấn đang đứng giữa cầu mắt vẫn nhìn chăm chú vào những cánh hoa trôi bên dưới.

“Cạch!” – A Tịnh đặt thanh kiếm xuống và quỳ ngay chân tiểu Phấn.

“Huynh làm gì thế?” – Tiểu Phấn xoay người lại.

“Ta thật sự không giỏi ăn nói! Ừm, tiểu Phấn ta thích không ta yêu nàng! Ta muốn dùng phần đời còn lại để bảo vệ nàng, chăm sóc nàng và những lúc nàng buồn ta sẽ là người luôn bên cạnh chia sẽ với nàng! Hãy cho ta cơ hội để được làm điều đó để chứng minh tình cảm của ta!” - A Tịnh lúng túng nhưng ánh mắt đầy sự quyết tâm.

Tiểu Phấn im lặng từ từ ngồi xuống, dùng tay đặt lên mặt A Tịnh. A Tịnh vẫn ngồi im ngay đó, không nói lên một từ nào nhìn thẳng vào mặt tiểu Phấn. Bất chợt tiểu Phấn ôm lấy A Tịnh khóc nức nở.

A Tịnh vô cùng lúng túng nhưng theo kiến thức học lõm từ vương gia, cậu choàng ôm lấy tiểu Phấn. Nam nhi chi chí không được khóc, nước mắt A Tịnh chỉ mới mấp mé chứ chưa rơi xuống thì không tính là khóc.

“Ta hứa, ta xin hứa sẽ mang lại cho nàng một cuộc sống ấm no và hạnh phúc! Ta sẽ bù đắp lại cho nàng những mất mát mà nàng đã trải qua!” – A Tịnh nói chắc như đinh đóng cột.

“Muội tin huynh, từ trước đến nay luôn tin huynh! Về sau nhờ huynh chiếu cố muội nhé!” – Tiểu Phấn cố gắng nói trong nước mắt.

Hôm nay các vị vương phi vẫn đến chơi, vì để tiểu Phấn có khoảng thời gian vui vẻ nên lực lượng ngũ vương phi mang đến lại càng đông hơn. Chưa bao giờ vương phủ lại có nhiều nữ hầu như thế, các nam hầu trong vương phủ cũng vì thế mà bị thất nghiệp rồi.

Ngồi nói chuyện một lúc họ lại nãy ra một ý tưởng mới, với một người lắm chiêu nhiều trò như Lam Ninh thì không thể nào ngồi yên một chỗ mãi.

“Các muội có bao giờ thấy vẻ mặt làm việc của các vương chưa?” – Lam Ninh quay ra hỏi.

“Muội chưa thấy bao giờ ạ! Bình thường ngũ vương gia cứ cà lơ phất phơ, chưa bao giờ thấy ngài ấy nghiêm túc cả!” – Phỉ Lan xoa xoa bụng.

“Muội thì không để ý lắm vì nhìn tam vương gia chán lắm, sẽ rất buồn ngủ!” – Mộng Tranh dùng vẻ mặt không quan tâm.

Lam Ninh ra hiệu cho tiểu Trúc chuẩn bị đồ cho mình để dẫn các chị em tham quan thư phòng, nơi mà nhìn thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc đến mê người của các ông chồng.

Trong thư phòng của Đằng Cảnh toàn là giấy và văn thư, chất lên cao gần đầu. Bên trong đó là những con người chăm chỉ, làm việc cật lực để hoàn thành đúng tiến độ.

“Đệ muốn làm công việc tay chân sao huynh cứ bắt đệ làm mấy việc sổ sách này thế?” – Đằng Khương Phong tỏ vẻ chán chường.

“Ta đang tập cho đệ làm quen đấy, suốt ngày đánh đấm đi long nhong khắp nơi! Con của đệ ngày một lớn, đệ phải dành thời gian bên ngũ vương phi nhiều hơn nên việc làm sổ sách này rất phù hợp với đệ!” – Đằng Cảnh không thèm nhìn mặt.

“Dạ vâng ạ, đệ trẻ con không biết nhìn xa trông rộng! Tam ca bắt đầu làm mấy việc lên quan đến cấm quân thay thế đệ phải không ạ?” – Đằng Khương Phong nhìn qua Đằng Chính Hằng.

Đằng Chính Hằng đang xem danh sách những thị vệ mơi tuyển cũng dừng lại suy nghĩ. Vì sao một người từ bé đến lớn chỉ tiếp xúc với giấy và bút lại bắt đầu làm các việc liên quan đến vũ khí và con người.

“Ta chỉ muốn cho đệ ấy tập thích nghi với vương phi của đệ ấy thôi!” – Đằng Cảnh sắp xếp lại giấy tờ.

Vương gia vừa nói xong thì Khương Phong, Chính Hằng và Bảo Thạch nhìn vào nhau nuốt nước bọt. Lấy một người vợ xuất thân từ hàng ngũ cấm quân quả thật là chơi lớn.

Tất cả mọi hành động được thu vào ánh mắt của các vương phi, Lam Ninh thì quá quen rồi. Còn Phỉ Lan và Mộng Tranh thì vô cùng mới lạ, cả hai người đều cảm động và thương cho sự cố gắng của phu quân mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play