Quần áo cô mua chất đống, vệ sĩ nhanh chóng chạy vào xách ra xe. Mỗi người xách bốn túi lớn, thì cũng phải mất gần mười người xách một lần mới hết được. Riêng cô thì cầm khư khư chiếc túi giấy nhỏ, trong là chiếc áo khoác len và khăn choàng cổ.

Bước lên xe, anh liền muốn giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng: “Hai món đồ đó, là cô mua cho ai?”

Cô lắp bắp: “Làm gì có mua cho ai, tôi thích đổi phong cách già dặn thôi.” - Sau khi nói xong thì cô chợt nhớ lại, anh lúc ấy để lại hết những gì cô lựa, nhưng lại chừa áo len và khăn choàng.

Anh khẽ kê mặt lại gần, thì thầm vào tai cô: “Một lời gian dối, một viên đạn.”

Cô nghe thấy liền run rẩy, không lẽ tuổi xuân thật sự phải kết thúc thật sao. Dì Thục, con xin lỗi, đành phải khai ra dì rồi.

“Vậy nếu tôi nói, anh có tăng lương cho tôi không?”

Anh bật cười sảng khoái: “Đúng là cái thứ tham tiền”, đoạn lấy tay véo má cô thật đau, đỏ hết cả lên.

Cô la lên một tiếng, mặt nhăn nhó. Anh càng nhìn càng thích sự ngây thơ này, mỉm cười đầy quyến rũ.

“Được, tối nay vừa uống rượu, vừa kể cho tôi nghe. Tôi sẽ tăng lương tháng này của cô lên gấp đôi”

Cô nghe liền khoái chí, gấp đôi. Thôi thì lần này bán đứng dì cũng thật đáng giá. Nhưng tính tình nghịch ngợm của cô lại trỗi dậy, lém lỉnh hỏi: “Ây da cậu chủ à, tôi còn tưởng cậu là loại người vô sắc vô tửu, toàn thấy cậu uống nước trà thôi.”

“Buổi sáng thì tôi rất thích uống nước trà, nhưng tối thì thích uống rượu hơn.”

“Vậy sao tối qua anh không uống?”

“Sợ em bị dị ứng mùi rượu, sẽ ngủ không ngon.” - Nói xong Vương Dịch Thiên cười đắc ý.

Cô ngại ngùng đỏ hết cả mặt, nhưng vẫn cố tranh cãi tìm đường thoát thân: “Vậy tối nay cậu chủ uống, thì sẽ không ngủ với tôi đúng không?”

“Vậy em muốn tôi ngủ với em à?” Nói xong anh cười hề hề khiêu khích.

“Cậu chủ, cậu có thể đừng gọi tôi là em không, thật dị ứng.” - Mặt cô đỏ như muốn nổ tung.

“Không đúng, bác sĩ Viên nói em không dị ứng thứ gì cả.”

Phỉ Phùng Lam: “...”

...----------------...

Lần này bị anh chơi mấy vố đỏ hết cả mặt, cô không thèm nhiều chuyện hỏi đi đâu nữa. Chiếc xe dừng lại ở một nơi sang trọng. Tên nó là Diệm Bích Diêu, là nơi nổi tiếng của những tay công tử nhà giàu, vào đấy mà không bài bạc, thì cũng là tửu sắc. Nhưng đó là chuyện của ban đêm, nếu bạn đi vào ban ngày, nó vẫn là một chỗ ăn chơi hết sức lành mạnh.

Vương Dịch Thiên cùng Tứ Hắc vào trong, vệ sĩ khác tiếp tục đứng bên ngoài. Thang máy đưa họ đến tầng 120, cách mười tầng nữa là sân thượng. Ở đây ban ngày chính là một nhà hàng đích thực, món gì cũng có. Hắc Hổ kéo ghế cho Vương Dịch Thiên ngồi xuống, ba người họ cũng ngồi, chừa chiếc ghế bên tay phải gần Vương Dịch Thiên nhất cho cô, cô cũng ngồi xuống.

Anh dùng ánh mắt nói chuyện với Hắc Hồng, lập tức anh ta búng tay gọi một người bồi bàn, dặn dò gì đó.

“Hắc Long, đã đỡ chưa?” - giọng trầm ngâm của anh đã trở lại.

Người đàn ông này thật lạ, lúc nãy ngồi trên xe với cô thì rất vui tươi, cười nói rất sảng khoái, mà giờ khuôn mặt u ám nhìn phát sợ.

“Tôi đã đỡ rồi, cảm ơn cậu chủ.” - Hắc Long nhẹ nhàng đáp lại.

“Mấy tên thuộc hạ của Lạc Xuyên Kha*, tôi kêu Hắc Hổ thay anh báo thù rồi.” - Vương Dịch Thiên cười gian tà.

“Cảm ơn cậu chủ.”

* *Lạc Xuyên Kha cũng là một ôm trùm, trong khi Vương Dịch Thiên là ông trùm của năm thành phố, thì Lạc Xuyên Kha là trùm của ba thành phố khác cùng với hai đảo nghỉ dưỡng tiền tỷ. Hai người họ chính là kẻ tám lạng, người cũng nửa cân*.

Tầm mười phút sau, phục vụ lần lượt đi theo hàng dọn lên những món ăn ngay trước mặt, hải sản cũng có, món ăn kiểu Pháp, kiểu Ý cũng có,... Làm trong quán ăn nhiều năm nhưng đây là bữa ăn ngon nhất mà cô từng nhìn thấy, nếu có chú Sỹ ở đây, chú sẽ lại tự cao: mấy món nước ngoài này làm sao ngon bằng đồ chú nấu. Nghĩ đến cô lại thấy mắc cười.

Từ sáng đến giờ hết đi bệnh viện kiểm tra thì lại đi lựa đồ hết cả buổi, cô đói lắm rồi, vội cầm đũa cho vào mồm miếng cà chua lớn.

Mọi người đều nhìn cô, hình như cô vừa phạm phải điều gì rất cấm kị...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play