Phỉ Phùng Lam đang ngồi đan len, đột nhiên có hai người kéo va li từ ngoài sân bước vào.
“Chị, nhớ em không?” - Trần Thụy Ly tươi cười.
Phỉ Phùng Lam bỏ hai cây lẹm xuống, đứng dậy, giọng điệu vô cùng hào hứng: “Nhớ chứ, nhưng hai người về mà không báo một tiếng cho tôi ra sân bay đón gì cả.”
Một đứa bé trai năm tuổi, đầu xoăn hớn hở chạy ra: “Dì Ly, chú Khải.”
Mạch Khải cười tươi ngồi quỵ xuống dang hai tay: “Kỳ Kỳ lại đây với chú.”
Thằng bé ôm chằm lấy Mạch Khải, thơm lên má anh một cái.
Mạch Khải nhìn qua nhìn lại: “Lam Lam nuôi con khéo thật đó, hình như Kỳ Kỳ lại tăng cân rồi.«
Phỉ Phùng Lam cười chưa kịp nói tiếng nào, một người đàn ông to lớn mặc vest đen, cho tay vào túi bước ra: “Đã nói không được gọi là Lam Lam.”
Mạch Khải không nhịn được mồm: “Anh hai à, hai người lấy nhau có con rồi vẫn còn ghen cơ đấy.”
Bé trai nhìn họ cười khúc khích. Nó tên là Vương Dịch Tuấn Kỳ, sẽ là người thừa kế đời tiếp theo của Vương Gia.
...----------------...
Mọi người ngồi ăn cơm trên bàn, Vương Dịch Thiên và Mạch Khải không nói tiếng nào, chỉ có hai người phụ nữ tán gẫu với nhau.
Trần Thụy Ly thắc mắc: “Sao sáng giờ không thấy dì Thục Mỹ đâu nhỉ?”
“Mẹ chị nói hôm nay là ngày tình nguyện, muốn về cô nhi viện tổ chức tiệc cho mấy đứa nhỏ rồi ngủ ở đó luôn. Sáng mai mới về.”
“Tiệc ở cô nhi viện mà chị không đi à?”
Phỉ Phùng Lam che một bên mặt nói nhỏ: “Có người đòi sinh thêm đứa nữa, tối nay không cho chị đi.”
Vương Dịch Thiên nghe thấy, ho một cái cảnh cáo, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm pha chút gian tà.
Trần Thụy Ly cười cho qua, hạ giọng buồn rầu: “Hai người thật tốt, em và Khải lấy nhau cũng hơn năm năm rồi mà vẫn chưa có con.”
Mạch Khải bỏ đũa xuống an ủi Trần Thụy Ly: “Anh nói rồi, không được đề cập đến chuyện này nữa.”
Phỉ Phùng Lam cũng động viên: “Việc có con không thể muốn là có được, nhưng em còn trẻ mà lại sợ gì chứ.”
Trần Thụy Ly gật đầu. Vương Dịch Tuấn Kỳ liền động viên: “Dì Ly đừng lo chuyện sinh con, sau này dì sinh em bé cứ giao cho Kỳ Kỳ chăm hết.”
“Con nói hay quá nhỉ, đến lúc đó không chăm được em thì mẹ sẽ đánh đòn con.” - Phỉ Phùng Lam giả giọng đe dọa.
Vương Dịch Tuấn Kỳ quay sang nắm cổ tay áo của Vương Dịch Thiên giật giật: “Ba yêu dấu, mẹ lại ăn hiếp Kỳ Kỳ.”
Phỉ Phùng Lam lườm thằng nhóc. Đụng cái gì cũng mách ba cả.
Vương Dịch Thiên cúi người xuống, nói nhỏ: “Kỳ Kỳ yên tâm, tối nay ba sẽ xử mẹ.”
Thằng nhóc cười hì hì rồi tiếp tục ăn. Chỉ có Phỉ Phùng Lam là cảm thấy sắp tiêu đến nơi rồi.
...----------------...
...**Ngoại truyện 2: Chồng yêu, để em**...
Sáng hôm sau, Vương Dịch Tuấn Kỳ mang cặp táp đến trường, trước khi đi hôn cái chụt lên má Phỉ Phùng Lam: “Dù mẹ hay ăn hiếp Kỳ Kỳ nhưng Kỳ Kỳ vẫn yêu mẹ. Tạm biệt mẹ.”
Cô cười cười: “Đến lớp nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo đó nhé.”
“Mà hôm nay đến lượt ai đưa Kỳ Kỳ đi học nhỉ?” - Phỉ Phùng Lam quay sang Tam Hắc.
Hắc Long định trả lời thì Hắc Hồng liền lên tiếng: “Đến lượt anh, hì hì.”
Cô nhìn anh đăm chiêu: “Hình như thứ bảy tuần trước cũng là anh mà nhỉ?”
Hắc Hồng cười tủm tỉm: “Anh thấy thích việc đưa Kỳ Kỳ đi học lắm. Thôi hai chú cháu đi đây nếu không Kỳ Kỳ sẽ bị trễ học.”
Nói rồi Hắc Hồng nắm bàn tay nhỏ xíu của Vương Dịch Tuấn Kỳ dắt đi. Phỉ Phùng Lam chưa khỏi nghi ngờ quay sang Hắc Hổ và Hắc Long: “Lão Nhất, Lão Nhị, hai anh có thấy Lão Tam bị gì đó không? Em nhớ anh ấy đâu có thích ra ngoài đâu, toàn ở phòng ôm vi tính.”
Hắc Hổ cũng nghi ngờ: “Anh cũng không rõ, nhưng mà ngày nào đưa rước Kỳ Kỳ về cũng cười tủm tỉm, hỏi thì không chịu trả lời.”
Hắc Long góp vui: “Chắc chấm cô gái nào rồi.”
Cả ba nhìn nhau gật gật đầu. Phỉ Phùng Lam lại lôi ra một mớ ảnh: “Nếu Lão Tam đã chọn được một cô gái, thì hai anh lớn của em cũng nên chọn vợ đi chứ hả? Yên tâm đi, những cô gái này đều đã qua vòng loại của em.”
Hắc Hổ và Hắc Long ngó lơ cô. Phỉ Phùng Lam bĩu môi với họ. Có lòng tốt nhưng lại bị gạt sang một bên.
Vương Dịch Thiên bước ra xách theo chiếc túi đen, anh cúi người hôn lên má cô một cái: “Vợ yêu, anh đi làm.”
Cô cười típ mắt, vẫy vẫy tay: “Chồng yêu đi làm vui vẻ.”
Nghe nói hôm nay Vương Dịch Thiên đi giao dịch gì đó ở thành phố A. Từ ngày lấy anh cô cũng ít đi theo, không ai đi làm ăn mà lúc nào cũng mang vợ theo cả.
Nhiều lúc cô ước mình chỉ là một vệ sĩ nhỏ nhoi, nhưng đám cưới của cô chấn động mấy nước, có ước cũng không được.
...----------------...
Hắc Hồng dắt Vương Dịch Tuấn Kỳ đến lớp, thằng bé tung tăng chạy vào trong. Anh đứng ngoài cửa ngóng chờ ai đó.
Một cô gái tóc dài nhẹ nhàng bước ra, dáng vẻ vô cùng nhu mì. Cô cười tươi với anh: “Hắc Hồng tiên sinh, chào buổi sáng.”
Hắc Hồng cười ngại ngùng: “Chào buổi sáng, hôm nay cô giáo xinh lắm.”
Đối phương cười thẹn: “Hình như hôm nào anh cũng nói câu này.”
Hắc Hồng cười gãi đầu: “5 năm trước có duyên được gặp cô giáo ở nhà thờ, rồi đến tận bây giờ mới có dịp gặp lại. Cô giáo vẫn đẹp như hồi đó, đương nhiên tôi phải thốt lên lời vàng ý ngọc này mỗi ngày.”
Cô giáo ngại ngùng, đưa tay lên vén tóc.
“Cô giáo à, cuối tuần này cô rảnh không? Đi cà phê với tôi nhé.”
Cô giáo cười tươi gật đầu: “Có, hôm đó tôi rảnh lắm. Được Hắc Hồng tiên sinh mời đúng là vinh hạnh.”
Hai người nhìn nhau thẹn thùng đỏ hết cả mặt, Vương Dịch Tuấn Kỳ chạy ra kéo tay cô giáo: “Cô ơi đến giờ học rồi, sao cô chưa vào?”
“À Kỳ Kỳ, cô sẽ vào ngay mà.” - Cô giáo bước vào, còn xoay người vẫy tay tạm biệt với Hắc Hồng. Anh cũng vẫy tay, nhìn theo bóng dáng cô.
...----------------...
Hôm nay là một ngày cuối năm, tuyết rơi nhè nhẹ trên đường phố. Một cặp vợ chồng trẻ cùng nhau đi dạo trên vỉa hè ở thành phố A.
“Thấy cái khăn em đan thế nào? Có đẹp không?”
Vương Dịch Thiên cười gian xảo: “Vợ yêu thì đẹp nhưng không làm cái gì ra hồn.”
Cô lườm anh: “Em đã đan cái khăn này hết 5 năm lận đó, từ cái hồi Mạch Khải còn nhờ em se duyên anh ấy với Thụy Ly.”
“Vậy tổng cộng em đã làm hư bao nhiêu cái rồi?”
Phỉ Phùng Lam cười cười: “Hư có chút đỉnh thôi.”
Họ dạo bước đến trước một con hẻm. Cô nhìn vào trong cười hoài niệm: “Nhớ nó không?”
“Nhớ, nhờ con hẻm này anh mới gặp được em.”
Phỉ Phùng Lam cười cười bước đến máy bán nước tự động. 5 năm rồi nó vẫn còn ở đó. Cô cho vào hai đồng tiền xu, lấy ra hai lon nước trà hoa cúc lạnh.
Cô đưa cho anh một chai: “Tổng cộng là anh thiếu em hai lon nhé.”
Vương Dịch Thiên cầm lấy, tròn mắt nhìn cô: “Tại sao là hai lon?”
“Lúc trước anh bắt cóc em đã để lon nước kia của em đâu rồi hả?”
Vương Dịch Thiên thở một hơi: “Thưa Vương phu nhân kính mến, cho dù là vậy thì em cũng tính toán chi li với anh vậy sao? Tiền của anh đưa em hết mà.”
Anh nói xong cho tay vào túi áo khoác móc ra ruột túi: “Thấy không? Không có một đồng luôn.”
Phỉ Phùng Lam cười phì, một thiếu gia giàu có sau khi lấy vợ thì không còn một xu dính túi.
Điện thoại của Vương Dịch Thiên đột ngột reo lên, là Mạch Khải gọi đến.
“Alô Thiên, vợ tôi đột nhiên bị nôn mửa, mà không có nôn ra thức ăn. Cô ấy không chịu đi bệnh viện, đòi Lam Lam về xem giúp.”
Phỉ Phùng Lam nghe thấy cười cười, gật đầu ra hiệu với Vương Dịch Thiên.
“Được.” - Anh trả lời một tiếng duy nhất rồi cúp máy.
Vương Dịch Thiên quàng tay lên vai cô rảo bước đi, còn nghiến răng nói nhỏ: “Tiểu Mạch Khải xuất hiện không đúng lúc gì cả.”
Phỉ Phùng Lam nhìn anh cười rất tươi, ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn rất đẹp trai.
Bỗng có mấy tên côn đồ chặn đường họ.
“Ê thằng kia, em gái này xinh đẹp lắm, nhường bọn tao đi.”
Phỉ Phùng Lam khoanh tay thách thức: “Bà đây có chồng và một con rồi.”
Một tên khác tấm tắc khen ngợi: “Đúng là gái một con, trông mòn con mắt.”
Sắc mặt Vương Dịch Thiên u tối, nắm đấm chặt lại, nhưng Phỉ Phùng Lam lại nắm tay anh lại không cho xông lên.
Cô cười tươi: “Chồng yêu, để em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT