Ngày trọng đại cũng đã đến, Mạch Khải tổ chức hôn lễ trong nhà thờ.

Trần Thụy Ly mặc bộ đầm trắng muốt tà dài, cầm bó hoa hồng trắng nhẹ nhàng bước và lễ đường.

Phỉ Phùng Lam đi bên cạnh, cô búi tóc thấp, xõa mấy lọn tóc xoăn lên trước, phía sau chỉ cài một chùm hoa trắng. Làm dâu phụ không nên quá nổi bật, nếu không sẽ lấn át dâu chính mất.

Ở phía trên đã có chú rể Mạch Khải đứng đợi, anh hồi hộp hơn bao giờ hết. Bên cạnh là rể phụ Vương Dịch Thiên, anh mặc vest và thắt cà vạt đen vô cùng đơn giản, tóc vuốt lên để lộ vầng trán sáng ngời, đẹp hút hồn.

Buổi lễ cử hành vô cùng trang trọng. Trần Lập Thy nhìn thấy cảnh cháu gái lấy chồng, không kìm được nước mắt, đã vậy còn lấy chồng ở nước ngoài.

Sau khi cử hành lễ xong là đến màn tung hoa, xem người nào may mắn chụp được, sẽ là người tiếp theo gả chồng.

Trần Thụy Ly bước ra trước nhà thờ, xoay người lại. Dàn chụp hoa có con gái của đối tác với Mạch Khải, mấy người bà con xa lắc xa lơ với anh và cả những cô gái theo đạo được mời đến cho sum họp. Đương nhiên Phỉ Phùng Lam ham vui cũng tham gia.

“Một... hai... ba.” - Trần Thụy Ly vừa đếm, vừa thẩy ngược bó hoa thật cao lên trời. Các cô gái phía sau chạy đôn chạy đáo tìm cách chụp lấy.

Tà váy dài lại có tùng khiến Phỉ Phùng Lam khó di chuyển, không thể xoay trái xoay phải liên tục để tìm cách hứng hoa như họ được.

Vậy mà trời xui đất khiến, bó hoa trắng rơi tọt vào tay cô. Cô cầm bó hoa lên vô cùng bất ngờ.

Trần Thụy Ly xoay người lại thấy vậy liền cười tươi rồi nói lớn: “Chuẩn bị gả Lam Lam đi rồi.”

Vương Dịch Thiên bắt được thời cơ, nhẹ nhàng bước tới. Mọi người đều lui ra hai bên.

Cô tròn mắt nhìn anh: “Có chuyện gì vậy?”

Vương Dịch Thiên cười quyến rũ, quỳ một chân xuống, móc trong túi ra chiếc hộp nhẫn màu đỏ nhung. Anh nhẹ nhàng mở ra, bên trong là chiếc nhẫn hồng ngọc xanh độc nhất vô nhị.

Giọng anh trầm ấm như nắng sớm: “Lấy anh nha.”

Phỉ Phùng Lam chớp mắt lia lịa, hồi hộp tim đập thình thịch. Mọi người xung quanh liên tục hò reo: “Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý đi!”

Phỉ Phùng Lam hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, mỉm cười thật tươi: “Em đồng ý.”

Vương Dịch Thiên cười rạng rỡ đeo chiếc nhẫn vào vào hôn nhẹ lên tay cô. Anh đứng dậy, cao hơn cô quá một cái đầu, hôn nhẹ lên trán cô.

Tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên, lại có thêm những tiếng cổ động: “Hôn môi! Hôn môi! Hôn đi.”

Vương Dịch Thiên cười gian tà, cắn nhẹ môi cúi người xuống ôm lấy eo cô, hôn một cái vào môi. Đó là nụ hôn đầu tiên của cả hai, nụ hôn ngọt ngào chưa từng thấy.

Tiếng vỗ tay càng lớn hơn, pháo giấy nổ liên hồi.

Trần Thụy Ly và Mạch Khải ôm nhau nhìn về phía họ cười rất vui. Phỉ Thục Mỹ và Vương lão gia không cầm được nước mắt, cuối cùng cũng chờ được đến ngày con trai chọn được vợ tốt.

Hắc Hổ rưng rưng muốn khóc, nói với Hắc Long và Hắc Hồng: “Cuối cùng cũng đến ngày này, anh còn tưởng cậu chủ cả đời không thèm lấy vợ.”

Hắc Hồng an ủi giọng giễu cợt: “Lão Nhất à mạnh mẽ lên anh, yếu đuối cho ai xem.”

Hắc Long vỗ vỗ vai Hắc Hổ: “Hay là Lão Nhất không nỡ nhìn thấy cậu chủ đi lấy vợ?”

“Nhảm nhí.” - Hắc Hổ định đánh Hắc Long nhưng anh nhanh chân chạy mất, họ rượt đuổi nhau như hai đứa con nít.

Hắc Hồng chống nạnh: “Hai mươi mấy tuổi đầu cả rồi...”

Đột nhiên một cô gái va vào anh, cô gái ấy lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, tôi sơ ý quá.”

Lúc cô ấy ngẩng đầu lên, như có một tia điện xẹt qua hai người...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play