Buổi trưa, Phỉ Phùng Lam đang ngồi học đan len ở hòn vọng lâu thì bước chân của một người đàn ông đi đến. Cô không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Cô không quen quá nhiều đàn ông nên cũng dễ phân biệt.

Mạch Khải ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, cười thân thiện: “Lam Lam đang đan len cho Thiên à? Tình cảm quá nhỉ.”

Phỉ Phùng Lam cười cười vừa đan vừa trả lời anh: “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, vòng vo làm gì chứ.”

“Đúng là Lam Lam thông minh hiểu chuyện... Em có nhớ chuyện em nói có một ân tình khi có cơ hội sẽ trả anh không?”

Phỉ Phùng Lam gật đầu: “Em nhớ, chuyện gì vậy?”

Mạch Khải ấp úng: “Ừ thì... Anh muốn nhờ em nói tốt về anh mấy câu trước mặt Tiểu Ly...”

Phỉ Phùng Lam nghe xong bỏ cả hai cây lẹm với một mới len chưa đan xong xuống bàn, máu tò mò nổi lên: “Anh thích Trần Thụy Ly? Từ khi nào?”

Mạch Khải giải thích: “Từ nhỏ anh thường sang nhà chơi với Thiên, khi mười mấy tuổi anh đã lần đầu gặp cô ấy. Tuy tiếp xúc không nhiều nhưng để lại ấn tượng sâu đậm đến bây giờ...”

Phỉ Phùng Lam làm giọng trêu ghẹo: “Không phải anh có rất nhiều bạn gái xinh đẹp sao, cần Trần Thụy Ly làm gì?”

Mạch Khải khua môi múa mép về sự đào hoa của mình: “Là các em ấy tự chạy đến bên anh. Anh là đàn ông sao có thể ngang nhiên từ chối nữ sắc chứ? Đâu phải đàn ông nào cũng ăn chay như Thiên của em.”

Phỉ Phùng Lam đỏ mặt: “Anh ấy không phải của em.”

Mạch Khải cười hì hì: “Thôi kệ, anh không quan tâm lắm. Nhưng mà chuyện này em phải giúp anh đó, làm ơn đi.”

Phỉ Phùng Lam thở dài: “Nhưng mà em với Trần Thụy Ly cũng không thân thiết gì, nếu em nói giúp anh có khi cô ta lại nghĩ em chỉ là đang tìm cách cướp lấy cậu chủ.”

Mạch Khải cau mày, suy nghĩ rất lẹ: “Em giúp anh đi, trả lại ân tình hôm đó. Với lại sau này anh với cô ấy có bao nhiêu đứa con đều cho em làm mẹ đỡ đầu hết.”

Phỉ Phùng Lam cười phì. Coi ra tình cảm của Mạch Khải dành cho Trần Thụy Ly là thật lòng thật dạ. Đôi khi chúng ta mãi chạy theo thứ xa hoa mà bỏ quên bên cạnh có những người yêu mình thật tâm.

Phỉ Phùng Lam cười cười đồng ý, Mạch Khải mới tung tăng bỏ đi. Tuy là đồng ý nhưng cô cũng không biết nên nói thế nào mới phải.

...----------------...

Tối đó Vương Dịch Thiên lại mò sang phòng cô. Cô giả vờ trêu ghẹo: “Ngày nào cũng tự tìm qua đây, coi ra chỉ số liêm sỉ của cậu chủ là số âm rồi.”

Vương Dịch Thiên ôm cô cười khì: “Có em rồi cần gì liêm sỉ chứ.”

Phỉ Phùng Lam không nhịn được cười. Ánh mắt của cô tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Vương Dịch Thiên lay người cô, tò mò hỏi: “Nè Hắc Lam, em với cháu của dì có phải cùng nhau uống lộn thuốc không vậy?”

Cô cười cười nựng mặt anh: “Em với cô ta đang hợp tác đá phăng một con hồ ly tinh định quyến rũ anh.”

Vương Dịch Thiên ôm cô, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Có người hợp tác với kẻ thù để giữ lấy anh, thật hạnh phúc.”

Phỉ Phùng Lam búng trán anh một cái, ánh mắt thăm dò: “Cậu chủ có ý đồ gì với cô ta không?”

Vương Dịch Thiên vẫn nheo mắt ôm cô, dáng vẻ không hề xoay chuyển: “Chỉ có ý đồ với mỗi em thôi.”

Cô nghe xong câu đó, cười hài lòng, hôn lên trán anh một cái.

Mặt Trời ló dạng, Phỉ Phùng Lam thức dậy thì thấy Vương Dịch Thiên đã không còn ở đó. Anh luôn có thói quen dậy sớm.

Cô bước xuống giường, tháo chiếc bông tai với sợi linh hồn của biển để trên bàn, định lấy quần áo đi tắm.

Tầm mười phút sau, một người lẳng lặng vào phòng cô. Cô vốn khóa cửa phòng trước khi ngủ, nhưng chắc lúc sáng Vương Dịch Thiên bước ra quên khóa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play