“Thăm chồng cũ.” - Ba chữ đó làm Trần Lập Thy điêu đứng. Bà sợ Phỉ Thục Mỹ sẽ làm hại Vương lão gia.
Dì Thục tuy đã hai mươi năm không ở căn nhà này, nhưng từng góc nhỏ không làm sao khiến dì quên được, đương nhiên vẫn nhớ như in phòng của Vương lão gia ở đâu.
Dì không gõ mà tự động mở cửa bước vào. Vương lão gia nhìn thấy liền giật mình té xuống giường, đôi mắt trợn tròn: “Thục Mỹ... Bà... Không phải lúc đó xe nổ rồi sao?”
Dì Thục cười khinh: “Tôi là hồng nhan tri kỉ của ông thời trẻ, không lẽ ông coi thường tôi đến vậy à?”
Vương lão gia cau mày, nghĩ lại việc bà còn sống là bình thường. Đột nhiên nổ xe khiến bà chết mới là bất thường.
Dì Thục cười nhẹ nhàng, bước đến đỡ lấy người Vương lão gia trở lại giường: “Đình Chương, tôi đỡ ông lên.”
Vương lão gia nhìn bà tha thiết: “Bà không hận tôi sao?”
“Đương nhiên là hận.”
“Vậy...”
Dì Thục ngồi xuống cạnh giường, ôn tồn trò chuyện: “Ông thừa biết Phỉ Thục Mỹ tôi vô cùng coi trọng chữ tín và tình nghĩa. Chúng ta đã vào sinh ra tử với nhau mấy mươi năm, tình nghĩa của tôi với ông rất sâu nặng... Tuy vậy, bây giờ không còn nữa.”
Nghe dì Thục nói xong câu cuối, Vương lão gia thấy cổ họng hơi nghẹn. Từ cái lúc ông biết được tin chiếc xe đưa bà ra sân bay bị phát nổ, ông đã cảm thấy vô cùng hối tiếc, vô cùng ân hận vì đã đuổi bà đi.
“Tôi sẽ không làm hại ông, đơn giản vì ông là ba ruột của Thiên. Tôi không muốn thằng bé phải buồn. Nó là một người con hiếu thảo, ngay cả lúc ba đuổi mẹ nó đi, đến bây giờ nó vẫn rất hiếu thảo với ông.”
“Tất cả là nhờ bà đã dạy dỗ nó rất tốt...” - Vương lão gia thấy hối lỗi hơn bao giờ hết.
“Thục Mỹ, xin bà hãy tha thứ cho tôi. Chúng ta sẽ lại là một gia đình đầm ấm, Dịch Thiên sẽ báo hiếu cho chúng ta cả đời sung túc...”
Dì Thục cười khẩy: “Định nghĩa gia đình hạnh phúc của tôi không có một chồng mà hai vợ.”
Vương lão gia liền im bặt.
“Thôi, ông cứ nghỉ ngơi. Tôi muốn đi thăm lại nhà của con trai mình một chút.” - Dì Thục cố nhấn mạnh nhà con trai mình, ý nói Vương lão gia không còn quyền hành gì trong căn nhà này nữa.
...----------------...
Đến chiều, mọi người tập hợp đông đủ ở đại sảnh vì Trần Lập Thy nói có chuyện muốn thông báo.
Một cô gái chân dài khoác áo blouse trắng bước vào, là một bác sĩ nhưng không hề ra dáng bác sĩ, giống kẻ thích đi quyến rũ đàn ông hơn. Ánh mắt cô ta ánh lên sự lẳng lơ.
Trần Lập Thy hơi cau mày: “Cô là bác sĩ được bác sĩ Viên chọn đến đây để chăm sóc lão gia à?”
Cô gái cúi đầu cười tà mị: “Phải, tôi là Viên Thiếp Ảnh, con gái của bác sĩ Viên Cường.”
Vương Dịch Thiên ngồi xuống trà không mấy quan tâm, nhưng Phỉ Phùng Lam thì khác, cô cảm thấy cô gái này có gì đó không ổn.
Dì Thục cau mày: “Cô sợ tôi làm hại lão gia nên kêu bác sĩ đến chăm sóc luôn à?”
Trần Lập Thy giả vờ cười: “Chị à, chỉ là dạo này sức khỏe lão gia không tốt.”
Người hầu dắt cô ta lên lầu kiểm tra sức khỏe của Vương lão gia. Cô ta cũng sẽ ở lại đây như một vị khách. Trong lòng Phỉ Phùng Lam và cả Trần Thụy Ly đều cảm thấy bất an.
Dì Thục khoanh tay đi lướt qua Trần Lập Thy nói nhỏ: “Cô đã thỉnh về thêm một địch thủ cho cháu gái của mình.”
Câu nói của dì Thục làm Trần Lập Thy đổ mồ hôi hột. Chính bà cũng cảm thấy như vậy. Không ngờ bác sĩ Viên lại sắp xếp con gái mình đến đây, nếu nói không có ẩn tình thì không thỏa đáng cho lắm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT