Tên áo đen cười tà: “Chúng tôi còn muốn gì ở một cô gái xinh đẹp như cô?”
Phỉ Phùng Lam cười nhếch mép, khoanh hai tay trước ngực. Nếu tên nào dám bước thêm bước nữa, chỉ xin lỗi ba mẹ hắn cả đời không có cháu bồng.
Đúng như dự đoán, tên áo đen đưa tay định chạm vào mặt cô. Phỉ Phùng Lam định dùng tay xử lý hắn thì một cánh tay lớn khác chụp lấy bàn tay tên áo đen. Cô thấy hơi bất ngờ, một thân hình to lớn đã chắn trước mặt.
“Mày định làm gì?” - Vương Dịch Thiên gằn giọng.
“Ây da, mày còn định chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân cơ đấy? Biết ông chủ của bọn tao là ai không? Tránh ra nếu không muốn bỏ mạng.”
Vương Dịch Thiên cười gian tà, bàn tay anh nhẹ nhàng di chuyển một phát, cánh tay người áo đen kêu một tiếng “rốp”. Anh ta bị bẻ gãy tay rồi.
“Vậy mày có muốn biết tao là ai không? Nghe cho rõ: Vương- Dịch- Thiên. Người phụ nữ kia là của tao, có giỏi thì cứ đụng thử vào.” - anh lên giọng cảnh cáo đầy uy nghiêm.
Tên áo đen vừa đau vừa run sợ: “Vương thiếu gia, tôi biết lỗi rồi, xin ngài hãy tha cho tôi.”
Anh bỏ tay ra, hai tên áo đen khác liền dìu người vừa bị bẻ gãy tay bỏ chạy, ai nấy đều run sợ không dám ngoảnh đầu lại một lần.
“Cậu chủ, sao anh ở đây?” - Phỉ Phùng Lam cười cười hỏi anh.
“Tôi nghe được mùi em sắp bị sàm sỡ nên đến. Ai kêu em ăn mặc như vậy?” - Vương Dịch Thiên quay sang lườm cô.
“Vậy ai kêu cậu chủ đến đây?” - Cô trả treo lại. Đúng là người muốn đến đây là Vương Dịch Thiên. Anh cũng không nói gì, chỉ kéo tay cô đi.
Phỉ Phùng Lam từ nhỏ đến lớn được Dì Thục dạy võ, cô bị bọn biến thái trêu chọc không phải là ít lần vì phải đi làm sớm về khuya. Lúc nào cô cũng tự dùng khả năng của bản thân để tự cứu lấy mình, chưa từng có ai một lần ra tay giúp cô.
Lần đầu tiên có người đến bảo vệ cô khỏi bọn sở khanh khiến cô cảm thấy rất ấm áp. Thì ra phụ nữ mạnh mẽ cũng rất tốt, nhưng còn tốt hơn khi có một người khác thay mình phô sự mạnh mẽ đó ra, bảo vệ mình như một con mèo nhỏ.
Hai người nhanh chóng trở lại chỗ cũ, ngồi xuống sofa, anh vẫn nắm tay cô rất chặt.
“Này, có một tin vui em muốn nghe không?” - Vương Dịch Thiên nhìn cô cười cười.
Phỉ Phùng Lam nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Lạc Xuyên Kha, tuyệt tử tuyệt tôn.”
Mạch Khải nghe xong phun tọt rượu trong miệng ra: “Thiên, cậu có cần phải hành hạ người khác đến mức đó, hay là cậu giết hắn còn nhẹ nhàng hơn.”
Phỉ Phùng Lam thấy vui vui: “Tôi tưởng cậu chủ khiến hắn không ngóc đầu lên được là đã trả thù xong rồi?”
“Tôi cũng định vậy, nhưng mà lúc đó thấy em không vui. Tôi thích làm điều khiến em vui.” - Vương Dịch Thiên nhìn cô cười tà mị.
Cô quay mặt chỗ khác né tránh ánh mắt của anh. Không ngờ chỉ để khiến cô vui, anh làm Lạc Xuyên Kha tuyệt tử tuyệt tôn.
Cái chết với Lạc Xuyên Kha không nhục nhã bằng việc làm con nối dõi của Lạc Gia mà không thể có con, thật thảm hại.
...----------------...
Một hồi sau, người vệ sĩ bước vào cung kính, mang theo hai tấm thiệp: “Cậu chủ, Mạch thiếu gia, người của Diệp Gia gửi thiệp.”
Hắc Hồng nhanh chóng cầm lấy, đưa cho Vương Dịch Thiên và Mạch Khải.
“Gì vậy?” - Phỉ Phùng Lam tò mò hỏi.
Mạch Khải một lần nữa cướp lời của Vương Dịch Thiên: “Là thiệp mời đi buổi triển lãm trên du thuyền của ông chủ Diệp, Lam Lam chắc còn nhớ ông chủ Diệp chứ hả?”
Phỉ Phùng Lam gật đầu: “Em nhớ.”
Vương Dịch Thiên liếc anh đầy sát khí: “Đã nói không được gọi là Lam Lam.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT