“Mấy trăm vệ sĩ trong dinh thự, hình như còn được vài chục người, tên Mặc Thanh đi theo Lạc Xuyên Kha bỏ mạng, còn hắn bị bỏng nặng đang được người của Lạc Gia đưa đi cấp cứu ở bệnh viện.”
Vương Dịch Thiên nhìn Phỉ Phùng Lam: “Đều là em làm?”
“Phải. Nhưng mà tên đó bị bỏng nặng cũng chưa sạch tội.” - Cô lấy tay nắm chặt thành nắm đấm. Cô hận không thể giết hắn báo thù cho Dương Hoa Điền.
Vương Dịch Thiên cười cười xoa đầu cô: “Em đã làm rất tốt. Nhưng như vậy chưa đủ để hắn cả đời không thể ngóc đầu lên được.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?”
“Em chăm sóc tốt cho tôi, còn lại tôi sẽ lo hết.” - Vương Dịch Thiên cười ngọt ngào với cô, cô thẹn thùng không nói lời nào.
...----------------...
Loading...
Mấy tiếng sau, tin tức Vương Gia hợp tác làm ăn với Mạch Gia được lan truyền rộng rãi. Vương Gia và Mạch Gia đều là hai thế lực rất lớn, một trong nước, một ngoài nước. Họ cùng hợp tác với nhau, chính là đá phăng Lạc Gia mất rồi.
Những thế lực lớn nhỏ khác dù đã từng hợp tác với Lạc Gia, cũng đều bỏ qua xin theo chân Vương Gia và Mạch Gia. Nếu tính trong nước, Vương Dịch Thiên đã trở thành ông trùm thực sự, không còn ai có thể cạnh tranh như trước kia được nữa. Bên Lạc Xuyên Kha bị yếu thế hoàn toàn, sau này anh ta có muốn trả thù, e là còn khó hơn lên trời.
...----------------...
Vương Dịch Thiên còn hơi mệt, nên sau khi được Phỉ Phùng Lam đút cháo ăn rồi liền ngủ say. Cô ngồi nhìn ngắm anh, tuy bị bệnh nhưng vẫn rất đẹp trai, tay cô xoa xoa đầu anh như một đứa trẻ, hôn nhẹ lên trán anh rồi rời đi. Trước khi đi, cô dặn Tam Hắc trông chừng Vương Dịch Thiên thật kĩ, cô sẽ nhanh chóng trở lại.
Cô lái xe đi đến một đồng cỏ rộng lớn ở thành phố A, nơi đây thường được dùng để chôn cất người đã khuất, nhưng hầu như chỉ có người giàu có mới được an nghỉ ở đây.
Cô rảo bước trên mặt đất, dừng chân lại ở một ngôi mộ nhỏ dưới gốc cây đại tùng xanh rì.
“Dương Hoa Điền chi mộ.” - Tối hôm qua cô đã nhờ Hắc Long và Hắc Hồng giúp cô chô cất cho Dương Hoa Điền.
Cô ngồi xuống bên mộ, vuốt vuốt tấm bia.
“Hoa Điền, tôi đến thăm cô đây.”
“Tôi không thể giết chết được Lạc Xuyên Kha trả thù cho cô, nhưng nửa đời còn lại của hắn nhất định sẽ khó sống.”
“Tôi vẫn coi cô là bạn.”
“...”
Dù Phỉ Phùng Lam có nói nhiều cỡ nào cũng không có ai đáp trả nữa rồi. Khóe mắt cô cay cay, rơi xuống hai giọt lệ. Cô quỳ dập đầu trước mộ phần Dương Hoa Điền.
“Hoa Điền, nếu có kiếp sau chúng ta nhất định sẽ trở thành bạn tốt, tôi sẽ không để cô trao trái tim mình cho nhầm người. Tôi nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.”
...----------------...
Cô thăm mộ xong lại trở về bệnh viện, Vương Dịch Thiên vẫn chưa tỉnh ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vương Dịch Thiên, đưa tay lên cằm nhìn chăm chăm vào gương mặt ấy.
“Đẹp trai thật đấy.” - Cô tự bình phẩm về khuôn mặt của anh.
“Tôi biết mà.” - Vương Dịch Thiên đột nhiên mở hai mắt nhìn cô, cười gian tà.
Cô giật thót cả mình: “Cậu chủ, cậu thức dậy từ khi nào?”
“Khi em vừa khen tôi đẹp trai.” - Vương Dịch Thiên cười ma mị, anh đang rất đắc ý.
Phỉ Phùng Lam đánh vào vai anh: “Cậu chủ, tôi có khen anh đẹp trai bao giờ đâu, chắc chắn là anh bệnh rồi mê sảng.”
Vương Dịch Thiên tỏ vẻ đau đớn ôm vai, cô hết hồn: “Cậu chủ, có sao không? Tôi không cố ý đâu, anh có đau lắm không?” - cô sốt ruột hỏi thăm.
“Bị trúng đạn bên đây, còn bên đây trúng tình.” - Anh cười ngọt ngào với cô. Đây rõ ràng là anh đang gạ gẫm cô.
Phỉ Phùng Lam không tỏ vẻ lo lắng nữa, cô ngồi xuống ngoảnh mặt làm ngơ như không nghe thấy gì. Vương Dịch Thiên phì cười xoa đầu cô thật mạnh làm rối hết cả tóc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT