Màn đêm buông xuống. Phỉ Phùng Lam vẫn tiếp tục ở trong phòng. Cô nhìn ra cửa sổ, nghĩ về Vương Dịch Thiên. Anh có đang sốt ruột không? Có đang lo lắng cho cô không?

Cửa bị phá cái rầm. Phỉ Phùng Lam vốn đã khóa cửa để tránh bị người khác làm phiền.

Cô biết ngay là ai đã phá cửa.

“Lạc thiếu gia thật là mất lịch sự.” - Phỉ Phùng Lam lười biếng ngồi trên ghế mỉa mai.

Lạc Xuyên Kha cười thâm hiểm: “Tôi không cần phải lịch sự với những cô gái của mình và những cô gái sắp là của mình.”

Phỉ Phùng Lam càng thấy khinh anh ta hơn. Có thể nói ra câu đó cho thấy bản chất anh ta rất tệ. Không hiểu sao một người như Dương Hoa Điền lại chấp nhận yêu một kẻ như vậy.

Lạc Xuyên Kha ngồi xuống ghế cạnh bên cô, nhìn lên ngó xuống bằng ánh mắt tò mò. Cô không thể chịu nổi nữa liền tìm cách cắt ngang: “Hôm nay tôi có gặp Dương Hoa Điền.”

Lạc Xuyên Kha hơi bất ngờ: “Cô ấy đến tìm cô?”

“Phải.”

“Cô ấy rất xinh đẹp, lại còn hiền lành.”

“Vậy nên tôi mới muốn đổi khẩu vị một chút.” - Đối phương nhìn cô bằng ánh mắt không mấy chi là thân thiện. Hắn nhích lại gần cô, phà hơi thở nóng vào mặt Phỉ Phùng Lam.

Cô cười bố thí: “Lạc thiếu gia, tôi sẽ không ngần ngại nói thẳng là mình đang đến kì.”

Sắc mặt Lạc Xuyên Kha u tối. Cảm xúc đang dâng trào mà lại bị phá đám.

“Bao giờ hết?”

“Chắc bốn năm ngày, hoặc hơn.” - Phỉ Phùng Lam giả vờ tính tính toán toán.

“Được. Vậy tôi cho cô bốn ngày. Dù gì cô cũng phải ở đây cả đời.” - Nói rồi hắn đứng dậy rảo bước đi, đóng cửa thật mạnh như đang đập vào mặt cô. Lạc Xuyên Kha, nếu tôi cam tâm tình nguyện ở đây cả đời thì tôi thề mình không phải là Phỉ Phùng Lam.

...----------------...

Lạc Xuyên Kha đi tìm Dương Hoa Điền, cô lấy cũng ở tầng ba. Anh ta mở cửa vào cũng không cần gõ, ngay lúc Dương Hoa Điền vừa mới đi tắm xong. Thấy anh, cô nở nụ cười hạnh phúc.

“Xuyên Kha...” - cô vừa nói vừa bước tới ôm lấy anh.

Anh ta ôm cô vào lòng: “Tiểu Điền, hôm nay em có đi gặp Hắc Lam à?”

Dương Hoa Điền thấy chút không vui, nhưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười: “Vừa gặp em đã hỏi về cô ấy. Anh thích cô ấy đến vậy sao?”

“Có chút hứng thú, hơn nữa cô ta còn là người bên cạnh Vương Dịch Thiên càng làm anh hứng thú hơn.” - Lạc Xuyên Kha trả lời tỉnh bơ.

“Vậy giữa em và cô ấy...”

Lạc Xuyên Kha lấy ngón tay ra dấu im lặng với cô: “Em là đẹp nhất.” Dương Hoa Điền cười tươi, nép đầu vào lồng ngực của Lạc Xuyên Kha.

...----------------...

Ở khách sạn.

“Lão Nhất, cậu chủ đã ngủ say như vậy gần hai ngày rồi, có ổn không vậy?” - Hắc Long lo lắng hỏi.

“Không sao, thuốc này không ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu chủ nên tôi mới dám dùng.” - Hắc Hổ trả lời.

Hắc Hồng cũng sót ruột: “Vậy còn giữ chân cậu chủ được bao lâu? Chúng ta vẫn chưa tìm thấy dấu hiện kì lạ gì ở dinh thự.”

Hắc Hổ lẩm nhẩm, thở dài: “Trễ nhất là ba mươi giờ nữa, thuốc sẽ hết tác dụng. Nếu đến lúc đó mà Lão Tứ vẫn chưa về, thì xem như phải có máu đổ thật rồi.”

Hắc Long và Hắc Hồng gật đầu. Cả ba bây giờ không sợ máu đổ, chỉ mong Phỉ Phùng Lam vẫn được an toàn.

...----------------...

Sáng sớm tinh mơ, Phỉ Phùng Lam thức dậy trên giường. Chiếc giường này rất êm ái, nhưng thiếu nụ hôn của ai đó cũng khiến cô ngủ không được ngon.

Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa bên ngoài.

“Mời vào.”

Cửa mở ra, Dương Hoa Điền nhẹ nhàng bước vào: “Tắm đi, tôi dắt cô đi mua sắm.”

“Mua sắm?”

“Phải.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt có thể hiểu rõ tận đáy lòng của đối phương. Đến lúc rồi.

Phỉ Phùng Lam rất nhanh chóng đã tắm xong, cô mặc chiếc áo thun và quần jean dài vô cùng đơn giản. Thật ra mặc như vầy cho dễ vận động, cô sắp phải hóa thân thành vận động viên rồi.

Cả hai cùng nhau bước ra ngoài, trong lúc đi ngoài hành lang, Phỉ Phùng Lam hỏi: “Cô đã tìm thấy hai thứ tôi muốn chưa?”

Dương Hoa Điền cười nhẹ nhàng: “Đương nhiên.”

Phỉ Phùng Lam khá bất ngờ với tốc độ này. Cô còn nghĩ cô ấy phải mất ít nhất mấy ngày mới có thể tìm ra nên mới nói dối với Lạc Xuyên Kha là kì của mình còn bốn năm ngày. Dương Hoa Điền xem ra là một người rất thông minh, rất được Lạc Xuyên Kha coi trọng.

Dương Hoa Điền dẫn cô đi mua sắm, đã có điện thoại báo trước cho Lạc Xuyên Kha. Anh ta không có bất kì nghi ngờ gì mà nhanh chóng chiều ý cô. Anh ta không có ở dinh thự, chỉ ra lệnh hai mươi vệ sĩ đi theo bảo vệ hai người.

...----------------...

Sau khi đã lên xe, Dương Hoa Điền mới móc trong túi ra chiếc bông tai và cây súng. Sẵn tiện cô ấy đưa cho cô một băng đạn: “Hình như súng của cô không có đạn, rất khó dùng đấy.”

Dương Hoa Điền quả nhiên tinh ý. Phỉ Phùng Lam cười nhẹ nhận lấy, mang chiếc bông tai vào. Người tài xế hoàn toàn không nhìn thấy Dương Hoa Điền trao súng cho Phỉ Phùng Lam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play