Dã Thẩm nhanh chóng nhấc máy, đầu dây bên kia, Hắc Long mở loa ngoài cho mọi người cùng nghe.
“A, Lưu Thanh Long, tao thật nhớ mày đó, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhỉ?”
“Đừng nhiều lời. Mau thả Hắc Lam ra.”
“Hắc Lam là ai? Tao tưởng em gái mày tên Lưu Thanh Lam?”
Bốn người đàn ông bên kia đầu dây nhìn nhau. Hình như đã hiểu ý Phỉ Phùng Lam, cô không muốn Dã Thẩm biết mình và Hắc Long đang làm việc cho Vương Dịch Thiên, nên mới sửa tên y hệt như hai anh em họ Lưu.
“Ừ. Em tao tên Lưu Thanh Lam. Mau thả con bé ra.”
Dã Thẩm xuýt xoa: “Muốn tao thả ả ra thì 8 giờ tối nay. Một mình mày đến nhà kho phía Bắc, ven biển. Nhớ, mày chỉ được đi một mình, không được báo cảnh sát.”
Hắc Long vừa nghiến răng vừa nói: “Được, nhưng mày phải bảo đảm an toàn cho con bé. Nếu nó mất một sợi tóc nào, tao sẽ không tha cho mày.”
Người ở đầu dây bên kia tặc lưỡi: “Chưa chắc nữa. Ai bảo mày nuôi em không ra hồn, đứa kia thì hơi ốm, đứa này thì sức khỏe không tốt, hết xỉu rồi lại nôn mửa. Tao đúng là rất biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng không nhân từ tới mức đưa em mày đi bệnh viện đâu, tối nay mày không đến thì cả đời này khó mà gặp lại ả. Vậy nhá.”
Nghe Dã Thẩm nói xong câu này cả bốn người đều khá bất ngờ. Lúc ở bệnh viện, bác sĩ Viên đã xác nhận Phỉ Phùng Lam vô cũng khỏe mạnh. Cô cũng chưa từng kể với Vương Dịch Thiên mình có bệnh gì trong người, sắc mặt của cô dạo này cũng rất ổn. Vương Dịch Thiên nghe Dã Thẩm nói tình trạng của Phỉ Phùng Lam hiện giờ thì vô cùng tức giận. Anh không nói tiếng nào, nhưng một tay bóp nát ly rượu đang cầm trên tay.
...----------------...
8 giờ tối, Phỉ Phùng Lam nửa tỉnh nửa mơ, tình trạng của cô còn tệ hơn lúc đầu, cô luôn miệng kêu nước, cô muốn uống nước. Nhưng tên Dã Thẩm nói đợi Lưu Thanh Long đến sẽ cho cô uống thỏa thích, có thể ngâm mình trong nước cũng được, cô hiểu ý hắn, nhưng không còn sức kháng cự điều gì. Bụng cô bây giờ thật sự rất đau, đầu cũng rất đau.
Một bóng người cao to, mặc áo choàng đen che hết nửa khuôn mặt đi vào. Đàn em của Dã Thẩm cũng theo vào trong. Dã Thẩm thấy vậy đứng dậy vỗ tay: “Ôi chú rồng xanh nhỏ, mày thật đúng hẹn, lại đây lại đây, em gái của mày vẫn còn sống này.”
“Thả con bé ra.”
“Thả ra? Được thôi.” - Dã Thẩm để một chân gác lên cái bàn cũ trong nhà kho.
“Chui qua đi, rồi tao thả ả.”
Phỉ Phùng Lam luôn miệng nói không, không... Nhưng thật lạ, cô cảm giác người này rất quen thuộc, nhưng lại không phải là Hắc Long.
Người mặc áo choàng đen tiến lại gần Dã Thẩm, cúi người xuống. Dã Thẩm cười đắc ý, người đó liền nhanh tay thụt một cây thép vào hạ bộ của hắn. Mặt hắn cực kì khó coi, hắn đau điếng lùi về phía sau, đưa tay chỉ trỏ: “Mày... mày dám.”
Đám đàn em phía sau nhanh chóng tiến lại chỗ Phỉ Phùng Lam đang ngồi, định dùng cô uy hiếp người trước mặt. Bên ngoài có thêm ba cái bóng đen xông vào, lướt nhanh như gió, chưa đầy một phút đã xử bẹp dí mấy tên đàn em của Dã Thẩm. Động tác cực kì nhanh gọn, cực kì đẹp. Phỉ Phùng Lam ngồi đó, mắt mờ mờ cũng biết là Tam Hắc, vậy người áo đen vào đây đầu tiên là...
Tên Dã Thẩm hoảng hốt trước cảnh tượng vừa rồi, Lưu Thanh Long đào đâu ra những cao thủ giúp hắn? Bây giờ Dã Thẩm muốn trốn cũng không được, đứng vững còn không xong, đừng nói là chạy trốn. Hắn run run.
Một trong ba người mặc áo choàng đen vào lúc sau bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra khuôn mặt góc cạnh của mình.
Dã Thẩm hoảng sợ: “Mày... Lưu Thanh Long, vậy đây... Đây là ai?”
“Là người bốn năm trước đã mua đứt công ty của gia đình mày.” - Vương Dịch Thiên nói với giọng đầy oai phong.
Dã Thẩm trố mắt, cứng họng.
Vương Dịch Thiên nói xong lấy chân đá thẳng vào bụng Dã Thẩm, lực rất lớn khiến hắn tá nhào xuống đất, ôm bụng xin tha. Anh xoay người lại chỗ Phỉ Phùng Lam, nhanh chóng bế cô lên rồi rời đi. Trước đó dây trói đã được Hắc Hồng tháo bỏ.
Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng nhanh chóng đi theo anh. Trước khi đi Hắc Hổ dặn dò: “Cậu chủ nói xử trí tên này như thế nào là quyền của cậu, bọn tôi đi trước.”
Hắc Long gật đầu. Tối hôm đó ở nhà kho không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết là có rất nhiều tiếng súng đã nổ lên.
...----------------...
Phỉ Phùng Lam nhanh chóng được Vương Dịch Thiên đưa đến bệnh viện. Bác sĩ truyền nước biển cho cô. Sau khi có kết quả xét nghiệm, vị bác sĩ nhìn giấy báo cáo, nhăn mặt: “Vương thiếu gia, Phỉ tiểu thư đã bị uống trúng thuốc Nx27.”
“Nx27 là gì?”
“Là một loại chất độc, không màu không mùi, rất dễ dàng pha vào các loại nước uống hay thức ăn mà không gây ra bất kì sự nghi ngờ nào. Hơn nữa, thời gian phát tán độc cũng khá lâu, trung bình từ 3 đến 5 ngày, nhưng nếu vận động mạnh có thể thúc đẩy quá trình phát bệnh nhanh nhất cũng phải mất một ngày trở đi. Thuốc này ở nước ta cấm bán, chắc chắn là được nhập từ nước ngoài về.”
Vương Dịch Thiên nhíu chặt mày, Hắc Hổ và Hắc Hồng cũng không thấy dễ chịu là mấy. Rốt cuộc ai là người đã bỏ độc?
Anh nhìn cô, đôi mắt buồn vô tận.
“Cô ấy còn nguy hiểm không?”
“Trước mắt là không còn. Nhưng bao giờ tỉnh lại thì... tôi không chắc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT