Rõ ràng Anh Minh đã biểu hiện anh không muốn tiếp tục phối hợp cho việc lăng xê nữa, nhưng chuyện này vẫn chưa được coi là kết thúc.
Ý tưởng của bên phía đầu tư cùng giám đốc sản xuất hiển nhiên ngược lại với anh, mà thái độ của Lưu Lỵ, càng là quyết định toàn bộ mọi chuyện, ý kiến của Anh Minh có vẻ không quan trọng.
Trong đoàn phim, rất nhiều người đều hiểu rốt cuộc sao lại thế này.
Có xem náo nhiệt, cũng có truyền lời ong tiếng ve.
Nhưng bất cứ chuyện gì có người vui vẻ ắt có người khó chịu, lúc trước Lưu Lỵ nói người của đoàn phim bị cắt giảm chia nhỏ chỉ có anh được phân thêm, cũng không phải thuận miệng nói, đây là sự thật.
Tuy rằng thêm nội dung lại khiến Anh Minh cảm thấy rất áp lực, nhưng đồng dạng sẽ làm tăng thêm bất mãn trong lòng người khác.
Ý kiến lớn nhất đương nhiên thuộc về nhân vật nam chính Đổng Hiểu.
Cậu ta và Anh Minh là người quen cũ.
Đại khái là trong khoảng thời gian Anh Minh nổi tiếng nhất kia, từng hợp tác với Đổng Hiểu, nhưng khi đó Đổng Hiểu diễn phụ cho anh, diễn bạn của anh, hôm nay phong thủy lưu chuyển, Anh Minh đổi thành làm vai phụ của cậu ta, còn là vai phụ của phụ.
Này đại khái là điểm thú vị trong ngành giải trí này.
Thời gian cùng cơ hội có thể thay đổi rất nhiều thứ, có vài người một đêm nổi tiếng nhưng ngay cả bản thân cũng không hiểu tại sao, có vài người vì bản thân đã là danh tiếng vô lượng rồi, nhưng có thể chỉ cần một chuyện ngoài ý muốn, liền từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Nhưng kỳ thật Anh Minh lại không thuộc về loại nào.
Lúc anh nhìn thấy Đổng Hiểu thậm chí còn lên tiếng chào hỏi.
Trên bàn, quan hệ của hai người coi như tạm được. Chuyên trang đọc truyện _ TRÙMTRUY ỆN. CO M _
Không nói có bao nhiêu thân thiết, nhưng tốt xấu cũng từng hợp tác, luôn có thể tùy tiện tìm hai câu để hàn huyên.
Thẳng đến khi tin đồn giữa Lưu Lỵ và Anh Minh nổi lên tạo thành chủ đề được đàm luận.
Thời điểm bùng nổ đại khái là chuyện thêm phần diễn này.
Lúc Đổng Hiểu nhận được tin vô cùng khó hiểu: “Một tên lâu la cần gì phải phát sinh tình cảm gút mắt với nữ chính? Căn bản không có ý nghĩa đi?”
Càng đừng nói tên lâu la này tổng cộng cũng không được hai câu thoại.
“Không cần biểu hiện rất rõ ràng, chỉ biểu đạt ra một loại cảm giác mông lung, những thứ khác lại để cho người xem suy đoán là được rồi.”
Hiển nhiên là Đạo diễn đã nghĩ qua, thậm chí mang theo một loại hưng phấn vô hình: “Cho dù là sát thủ, cũng có tình cảm của mình, tình cảm của hắn đối với nữ chính nhưng thật ra là cầu mà không được, cho nên cuối cùng hắn đối đầu với nam chủ, mới sẽ đặt biệt kịch liệt.”
Giải thích như thế, diễn viên lớn tuổi diễn vai nhân vật phản diện bên cạnh nở nụ cười: “Vậy còn tôi thì sao, tôi thấy trực tiếp để cho Đổng Hiểu cùng Anh Minh đối đầu với nhau là được rồi.”
Ông nói xong Anh Minh cũng cười.
“Hoặc là để cho thầy Triệu cũng thêm một đoạn với Lưu Lỵ, tôi đánh với thầy Triệu.”
Chủ đề càng nói càng xa, Anh Minh nhìn Triệu Duệ bên cạnh, người kia rồi chỉ vỗ vỗ vai anh, hai người nhìn nhau cười cười, đáy mắt đều là châm chọc.
Ông vốn không cùng một đẳng cấp với đám người trẻ tuổi này, nhận bộ phim này cũng bởi vì thù lao còn được, về thương mại không nói đến văn hóa điện ảnh, ông góp vào một cảnh tham gia náo nhiệt, phần diễn nhiều hay ít cũng không ảnh hưởng đến thù lao của ông, cho nên nhìn tiết mục tranh giành phần diễn này, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim này, ấn tượng của ông đối với Anh Minh cũng không tệ lắm.
Có thể là đối diễn nhiều, cảm thấy còn rất chuyên nghiệp, nhìn qua không khác gì người ngoài, thực tế tiếp xúc phát hiện con người thật thú vị.
Anh Minh rất tinh tế.
Có những lần diễn đêm hoặc là diễn cảnh hành động, cũng có thể cảm giác được anh sẽ chiếu cố những người khác.
Người ngoài nhìn ngành giải trí cảm thấy đây là một chiến trường người chết ta sống, nhưng nói toạc ra những diễn viên như bọn họ đều là đồng sự.
Có nhiều chỗ, có thể giúp một lần còn lợi hơn liều mình cản tay nhiều, thuận tiện với người mới có thể thuận tiện cho mình.
Thế nhưng người trẻ tuổi bây giờ có ai hiểu được đạo lý này.
Đạo diễn đối với chế nhạo của Đổng Hiểu và những người khác chỉ là lạnh nhạt sắp xếp: “Tôi đã thương lượng với nhà sản xuất, đã quyết định như vậy, buổi chiều có thể đưa kịch bản mới cho mấy cậu, đến lúc đó mấy cậu làm quen một chút.”
Ông mở cuộc họp này chính là thông báo, không phải để thảo luận ý kiến.
Đổng Hiểu cau mày không nói, ánh mắt quét đến Anh Minh đối diện, cảm xúc bài xích rõ ràng.
May mắn Anh Minh căn bản không quan tâm.
Cho dù thêm hay không thêm phần diễn, thời gian anh ở tại đoàn phim này sẽ không vượt quá một tháng, chờ cho phần diễn của anh kết thúc tính toán ra ngoài du lịch một chuyến, tránh đi những phiền toái này.
Về phần chuyện giữa anh và Lưu Lỵ còn muốn kéo dài bao lâu, Anh Minh đã không còn quan tâm.
Không thể phủi sạch quan hệ, ít nhất có thể không phối hợp.
Truyền thông vào lúc phỏng vấn mỗi lần nhấc đến đề tài này đều sẽ được anh dẫn đi, có đôi khi hỏi với tần suất quá cao, anh dứt khoát kéo Vương Nghĩa Tề ra, tình nguyện dời câu chuyện đến những nghi ngờ nhàm chán về tính hướng.
Ngay khi mọi người cảm thấy nội dung lăng xê quá mức phiền phức lại chán ngấy, đột nhiên, ảnh chụp hẹn hò lén lút của Thạch Nghị và Lưu Lỵ bị lộ ra trên mạng.
Tuy rằng nội dung trên bức ảnh không có gì, chỉ là ảnh chụp hai người ăn cơm chung. Nhưng người phát tán ảnh chụp nói chắc như đinh đóng cột Lưu Lỵ và Thạch Nghị là quan hệ bạn trai bạn gái, thậm chí thường xuyên qua đêm ở nhà đối phương, lúc truyền thông đăng tải tin tức này, không dám viết ra xuất thân của Thạch Nghị, chỉ nói là dòng dõi quyền quý, xuất thân hiển hách. Kiểu lời nói không ngừng ám chỉ này, để lại cho người ta một khoảng không gian tưởng tượng không nhỏ.
Vì thế, mỗi một truyền thông bắt đầu tranh nhau biên soạn loại chuyện bát quái rất được hoan nghênh này, quan hệ của Lưu Lỵ và Anh Minh, quan hệ của Lưu Lỵ và Thạch Nghị, thậm chí quan hệ của Thạch Nghị và Anh Minh, kể cả lần Thạch Nghị đến phim trường lúc trước, cũng bị người lật ra.
Phiên bản bất đồng, câu chuyện bất đồng.
Kéo tới cuối cùng, ngay cả loại chuyện như Thạch Nghị và Anh Minh vì Lưu Lỵ mà đã từng tranh giành tình nhân, đánh nhau tàn nhẫn trong quán rượu cũng được viết ra.
Lúc sau Khấu Kinh có gọi điện cho Anh Minh để kiểm chứng, anh chỉ cười lạnh giễu cợt một câu: “Đáng tiếc Thạch Nghị không phải là diễn viên, bằng không thì mời đến làm diễn viên phụ còn hiệu quả hơn.”
Loại phụ nữ như Lưu Lỵ này, thật đúng là có thể dùng bất kỳ thủ đoạn nào. (*Nguyên văn 无所不用其极 vì mục đích k từ bất cứ thủ đoạn nào.)
Anh Minh đối với loại chuyện này cũng tập mãi thành quen.
Thạch Nghị rồi lại cực kỳ không thích ứng.
Lần đầu khi hắn đi ra cửa công ty bị mấy phóng viên báo lá cải vây quanh hỏi han muốn phỏng vấn, vẻ mặt của Âu Dương bên cạnh đều đã vặn vẹo.
“Cuối cùng cậu đã nghĩ thông suốt, chịu thông qua PR để tiến hành tuyên truyền hình tượng rồi?”
Lời này có chút trêu chọc, Thạch Nghị trừng mắt liếc cậu một cái, không đáp
Cho đến giờ, bởi vì bối cảnh xuất thân, hắn rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, cho dù là tạp chí công nghiệp sắp xếp viết bài phần lớn đều là do Âu Dương ra mặt.
Hắn cũng không hy vọng gia đình của mình bị lộ ra quá nhiều.
Lợi dụng xuất thân như thế này, hắn không cần.
Nhưng mà, hiện tại những thứ hắn vốn tận lực che lấp đột nhiên trở thành đề tài trong miệng người khác, còn không phải vì sự nghiệp của hắn, mà là vì vấn đề tình cảm. Lần một lần hai còn có thể nhịn xuống, số lần một khi nhiều hơn, Thạch Nghị liền nóng nảy.
Lần thứ ba phát hiện bị người theo dõi, hắn trực tiếp ném vỡ camera của đối phương.
“Nếu như mấy người dám tự tiện đăng hình của tôi, tôi liền trực tiếp dùng đến pháp luật.”
Thạch Nghị chưa bao giờ là một người dễ tính.
Phàm là dẫm lên điểm mấu chốt của hắn, hắn cho tới bây giờ đều sẽ không khách khí. có lẽ giới nghệ sĩ sẽ cảm thấy những phóng viên báo lá cải này khó chơi không dám tùy tiện trêu chọc, với hắn mà nói không sao cả.
Khiến cho một hai tòa soạn nhỏ bé này biến mất trong ngành, với hắn mà nói không phải việc khó.
Hắn không thích gây phiền toái, nhưng tuyệt đối không sợ phiền toái.
Có lẽ cách làm cứng rắn này của Thạch Nghị ít nhiều mang đến hiệu quả, sau đó chuyện này lắng xuống không ít, ít nhất không có truyền thông lại tiếp tục lấy quan hệ của hắn là Lưu Lỵ ra để viết bài.
Chuyện này lại khiến Lưu Lỵ cảm thấy có chút không thoải mái.
“Thạch Nghị, có phải anh cảm thấy có quan hệ cùng với em, là mất mặt?” Lúc Lưu Lỵ hỏi Thạch Nghị câu này, ngược lại không có tức giận, thoạt nhìn, dường như chỉ là thuận miệng không đếm xỉa tới.
Lúc đó Thạch Nghị nhíu mày: “Không phải trước giờ em đều cường điệu muốn tránh đi truyền thông hay sao?”
Nhân vật công chúng là Lưu Lỵ không phải hắn, dường như vấn đề không phải ở trên người hắn.
Lưu Lỵ cười cười: “Vậy nếu như, em muốn công khai quan hệ của chúng ta, anh nguyện ý không?”
“Công khai?”
Thạch Nghị cảm thấy hai chữ này có chút nghiền ngẫm: “Em muốn công khai thế nào?”
“Em không muốn lại bị những phóng viên kia đuổi theo hỏi em có cảm giác với anh hay không, có khả năng với ai hay không…” Ngón tay Lưu Lỵ lướt qua ngực Thạch Nghị, vén lên nút áo đầu tiên, không ngừng hướng vào trong: “Thạch Nghị, anh đối với quan hệ của chúng ta, có nghiêm túc hay không?”
Hai người nằm trên giường, ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ bao trùm lên hai người, bầu không khí rất tốt.
Thạch Nghị tựa ở gối bên cạnh, nhìn phần chờ mong rất nhạt nhưng lại rõ ràng dưới đáy mắt Lưu Lỵ, hắn không ngăn cản động tác của đối phương, nhưng cũng không lập tức đồng ý.
Tiếp xúc lâu như thế, hắn sẽ không nói không có cảm giác với Lưu Lỵ.
Tuy rằng còn chưa phát triển đến giai đoạn cưới gả, nhưng không thể nghi ngờ hắn đối với Lưu Lỵ khác với đối tượng vui chơi qua đường, lúc trước chuyện của Lưu Lỵ và Anh Minh sẽ khiến hắn khó chịu, nguyên nhân rất lớn cũng là vì hắn không tùy tiện đối với đoạn quan hệ này.
Nhưng đến thời điểm có công khai hay không.
Hắn cần cân nhắc một chút.
Một khi xác định, có nghĩa là hắn thậm chí muốn nói rõ với nhà bên kia.
Lưu Lỵ cũng không phải một người phụ nữ không thể công khai, chỉ là quan hệ xã hội có chút phức tạp.
Phần do dự này của Thạch Nghị, Lưu Lỵ đều nhìn vào trong mắt.
Cô rất thông minh không tiếp tục ép hỏi, mà dùng động tác không ngừng trêu đùa người đàn ông trước mặt này, đợi đến khi đối phương ôm cô, quyến rũ híp mắt.
Giữa đàn ông và phụ nữ có thể rất phức tạp, cũng có thể rất đơn giản.
Trong biểu tình của Thạch Nghị, cô đã thấy được, cho dù chỉ một cái lóe lên tức thì, đối với cô mà nói, cũng đã nắm chắc phần thắng.
Tiếp sau đó, vào ngày Anh Minh kết thúc quay diễn*, Thạch Nghị đột nhiên đến phim trường.
(*Nguyên văn 杀青 sái thanh: báo hiệu kết thúc quay phim.)
Đây là lần thứ hai hắn xuất hiện ở hiện trường đóng phim.
Vẫn là không báo trước cho bất kỳ ai, thậm chí, không kinh động đến người nào.
Cũng trùng hợp phần quay hôm nay rất quy mô, người của đoàn phim đặc biệt nhiều, ra ra vào vào. Bởi vậy không có ai rảnh đi để ý hắn.
Hắn nhắn cho Lưu Lỵ một tin nói cho cô biết bản thân đã tới rồi, sau đó mới nhìn qua chỗ đang quay bên kia.
Nhìn trong chốc lát, hắn mới xem hiểu hôm nay chính là quay cảnh Anh Minh bị giết.
Bởi vì cái gọi là thêm diễn lúc trước, đạo diễn đặc biệt tăng thêm động tác xung đột trong phần diễn này.
Kế hoạch quay là trong hai ngày, thời điểm đạo diễn sắp xếp thiết kế lại động tác, lại kéo dài đến một tuần.
Hôm nay là ngày cuối cùng.
Anh Minh là dùng sự nhẫn nại cực độ của mình để diễn cảnh quay này.
Hiện tại cả người anh đều đau dữ dội.
Bất mãn của Đổng Hiểu đối với phần diễn này gần như đều phát tiết vào các động tác.
Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng tại những nơi không cần thiết, cậu ra tay rất nặng.
Những người khác có lẽ nhìn ra được, nhưng không tiện xen vào, dù sao Đổng Hiểu là nam chính số một của bộ phim này, đắc tội cậu ta không có kết quả tốt.
Nhìn thái độ của cậu ta đối với Anh Minh cũng nhìn ra được đó là một người có thù tất báo.
Chịu đựng nhất thời cũng liền gió êm sóng lặng.
Đương nhiên, chịu đựng nhất thời này đối với người khác mà nói là chuyện không sao cả.
Đối với Anh Minh mà nói lại không quá dễ dàng.
Không chỉ bởi vì khắp nơi trên người bị thương, cũng bởi vì hành vi ngây thơ này của Đổng Hiểu khiến cho anh cảm thấy rất không dễ chịu.
Anh có chút muốn trở mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT