Thạch Nghị chuyển nhà chỉ dọn mỗi người.

Anh Minh cố ý dậy thật sớm thu dọn phòng, vốn định đi đón đối phương, kết quả đối phương tỏ vẻ căn bản không cần, hắn ngủ dậy cầm đồ liền đi thẳng qua. Từ hơn 9:00 vẫn bận rộn đến gần 11:30, ngay lúc Anh Minh cho rằng Thạch Nghị sẽ không phải là dọn ra ngoài không gian đi, chuông cửa rốt cuộc vang lên.

Vừa vào cửa, Thạch đại công tử cười đến nhật nguyệt vô quang*. (*ngay cả mặt trời cùng mặt trăng đều mất đi ánh sáng, ví von cực kỳ tối tăm.)

“Hành lý trên xe?”

Nhìn ra đằng sau hắn theo bản năng, Anh Minh né qua một bên: “Bao nhiêu thứ a, dọn lâu như vậy.”

Thạch Nghị đeo kính râm, vào nhà gỡ xuống thuận tay bỏ vào túi: “Tôi không mang theo đồ, vừa dậy mà thôi.”

“Không mang?” Anh Minh quay đầu nhìn hắn: “Lại đổi ý rồi?”

“Tôi nghĩ tới nghĩ lui trong nhà tôi chỉ có tôi còn tính là có chút giá trị, những thứ khác không có gì quan trọng.”

“Quần áo thì sao?”

“Hầu hết quần áo đều ở văn phòng, không sao cả.”

Anh Minh nhíu mày: “Cậu cho rằng cậu là đến ở khách sạn phải không? Cái gì cũng chuẩn bị sẵn cho Đại thiếu gia cậu?”

“Không sao, chờ đến lúc cần lại mua.”

Thạch Nghị không quan tâm ngồi xuống sô pha, Vòng Khói bên cạnh vừa vặn đi tới đây, trên khuôn mặt vẫn là vẻ tê liệt như trước mơ hồ mang theo chút ghét bỏ trừng mắt Thạch Nghị, Anh Minh đóng cửa lại, không tiếp tục phản ứng đến hắn: “Tùy cậu.”

Trước giờ anh ở nhà vẫn tương đối tùy ý, quần thể thao lỏng lẻo nhìn qua luôn cảm thấy giống như không buột dây, ánh mắt Thạch Nghị quét hai vòng, từ lúc trước cho đến hiện tại đều cảm thấy cho dù là lấy đàn ông ra mà nói, eo Anh Minh cũng có hơi quá nhỏ rồi.

“Trưa có ăn cơm không?”

Hắn nghiêng đầu nhìn Anh Minh rót nước cho hắn.

Thạch Nghị là vừa dậy liền tới, lúc này chính là bữa sáng thì muộn buổi trưa thì sớm, một người đàn ông độc thân nhàm chán như hắn, càng không có khả năng chuẩn bị đồ ăn.

Anh Minh đưa nước cho hắn: “Vừa dậy đã muốn ăn, sao trước kia không cảm thấy sinh hoạt của cậu giống như sinh vật đơn bào thế này nha”

Thạch Nghị nhếch miệng cười cười: “Anh đã khi nào nhìn thấy chính sách đối nội cùng đối ngoại giống nhau chưa? Cái này kêu là quy hoạch hợp lý.”

“Nói trước, tôi sẽ có hạn, không chống đỡ được ba ngày, nếu ngán, nếu cậu không gọi điện thoại gọi giao hàng, phải ra ngoài ăn.” Phòng ở là của anh, đồ vật là của anh, rước một vị đại gia trở về còn phải khiến anh hầu hạ, hiện tại Anh Minh bắt đầu cảm thấy ngày đó mình đồng ý Thạch Nghị chuyển qua tuyệt đối là đầu bị cửa kẹp.

Anh vò vò tóc đi vào phòng bếp, vừa mở bếp, Thạch Nghị đi theo anh một đường liền ở phía sau ôm eo anh: “Tôi chính là đặc biệt thích nhìn anh nấu cơm ở bếp.”

Lúc nói ghé vào tai anh, cho nên có chút ngứa.

Anh Minh nhíu mày: “Tôi đặc biệt thích bộ dạng cậu bị tôi dùng nồi nện, nếu không cậu cũng thành toàn tôi nằm dưới đi.”

Tư thế ôm theo thói quen nam nữ này lại khiến Anh Minh có chút không thoải mái, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không quen có một người cao không kém mình ở phía sau ôm chặt eo mình, trên thực tế, nếu không phải thân thể anh đã quá mức quen thuộc hơi thở của Thạch Nghị, đoán chừng vừa lúc đối phương sờ lên, anh đã cho người một đạp rồi.

Cũng không phải nói anh có bao nhiêu bạo lực, chỉ đơn thuần là bản năng của thân thể.

Thạch Nghị tựa cằm ở vai anh, cố ý cọ cọ khiến người ghét bỏ, cảm thấy cơ mặt Anh Minh đều bắt đầu giật giật, rốt cuộc chuyển thành đứng thẳng một tay khoác ở vai anh: “Lúc trước anh cũng thế này với bạn gái anh sao?”

Này vẫn là lần đầu tiên, Thạch Nghị chủ động mở miệng hỏi chuyện về đối tượng hẹn hò lúc trước của Anh Minh, nấu nửa nồi nước, Anh Minh lấy ra hai gói mì sau đó xé mở, đầu cũng không xoay trả lời vấn đề của người đàn ông bên cạnh: “Lúc trước đều là bạn gái nấu cho tôi ăn.”

“Vậy anh ưa thích loại hình nào?”

Đề tài này nói thật có chút quỷ dị, Anh Minh rốt cuộc nhịn không được quay qua nhìn Thạch Nghị, không tìm ra được chút manh mối nào trên khuôn mặt người kia, chỉ cho là tò mò đơn thuần, anh dừng một chút mới thu hồi tầm mắt, bỏ mì vào nồi nước: “Nhẹ nhàng một chút, ít nói, hiểu chuyện, tuổi nhỏ một chút.”

Thạch Nghị nhướng mày.

Thật đúng là hoàn toàn ngược lại với loại hình của mình.

Phụ nữ hắn chọn đầu tiên phải đẹp, sau đó mới chính là phải thông minh, hiểu đạo lý, biết nhìn ánh mắt, ra ngoài không làm mất mặt* là tương đối quan trọng, còn về việc có xuống bếp được không, hắn không quan tâm lắm. Nhưng rõ ràng Anh Minh thích chính là loại hình ở nhà.

(*出得厅堂 xuất đắc thính đường: hình dung phụ nữ biết cách xử sự, lễ nghi ngoại giao đều tốt, sẽ không làm mất mặt.)

“Mấy điều kiện này của anh có cảm giác giống như đối tượng kết hôn vậy.”

“Tôi không tách hai chuyện này ra.”

Đường cong bên sườn mặt Anh Minh cho dù là nhìn vào lúc nào đều sẽ cảm thấy thật sự rất đẹp, Thạch Nghị ở bên nhìn có chút phát ngốc, thẳng đến khi hơi nước bốc lên làm mờ mắt kính hắn, mới theo bản năng lấy tay lau lau: “Thật không nghĩ thân là người trong giới giải trí, vậy mà suy nghĩ còn rất không thiết thực.”

Nói xong rồi cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, Thạch Nghị suy tư rốt cuộc người như Anh Minh là quá thực tế hay là quá không thực tế, nhưng nghĩ đến cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra duyên cớ, ngược lại là Anh Minh quay đầu hừ một tiếng, đặt đũa gắp mì qua bên cạnh: “Loại hình cậu ưa thích, trên cơ bản là thuộc loại hình tôi không chào đón.”

Trong vòng này không phải là không có phụ nữ tốt, nhưng đều không thích hợp với anh.

Kỳ thật Anh Minh cũng từng hẹn hò với diễn viên nữ, nhưng lúc ấy xem như người mới, so sánh với cảm quan thuần túy như Thạch Nghị, Anh Minh đối với yêu cầu về dung mạo đơn giản hơn cũng trực tiếp hơn, chính là thuận mắt liền được. Phụ nữ như Lưu Lỵ anh có thể đứng ở góc độ thưởng thức đứng ngoài quan sát, nếu muốn anh ở chung với người như vậy, căn bản là chuyện không có khả năng.

Bình thường cậu tới tôi đi cũng đã thật quá sức, ra khỏi phim trường còn phải tranh cao thấp, có mệt hay không?

Trên thực tế, Anh Minh vẫn cảm thấy cuối cùng bản thân sẽ chọn được một người nhất định có thể khiến anh bình tĩnh thả lỏng, tương đối chữa khỏi* để làm bạn đời, ánh mắt không tự chủ được nâng lên nhìn qua Thạch đại công tử bên cạnh, Anh Minh nhịn không được tự mình cảm khái một câu.

(*治癒感 trì dũ cảm: người có thể làm bản thân cảm thấy bình tĩnh, chữa khỏi, thoải mái.)

—— Từ góc độ này, Thạch Nghị thật sự là một đối tượng tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn.

Thạch Nghị đại khái có thể nhìn ra hiện tại Anh Minh đang nghĩ gì trong đầu, nhưng từ nét mặt lại đoán không ra, hắn nghi hoặc sờ sờ cằm, chủ đề vẫn còn tiếp tục: “Làm sao anh biết được tôi thích loại hình nào?”

“Nhân vật tiêu biểu Lưu Lỵ, scandal bát quái với dàn nữ chính.”

Dù sao là mì ăn liền, vốn cũng không cần nấu lâu, Thạch Nghị không thích ăn bị nấu quá kỹ, Anh Minh thấy không sai biệt lắm, liền tắt lửa, cầm chén múc ra, cho nên không chú ý Thạch Nghị bởi vì câu nói của anh mà mang theo ý cười đầy sâu xa.

Mãi cho đến khi hai người ngồi trên bàn, Thạch Nghị mới nở nụ cười: “Có dấm không?”

“Dấm?”

Ăn mì tôm còn muốn bỏ dấm?

Anh Minh bởi vì khẩu vị quái dị của Thạch Nghị mà nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đột nhiên đọc ra được thông tin xuyên tạc từ nụ cười của đối phương, anh nhíu mày: “Có phải cậu lại tưởng tượng ra thứ quái dị gì hay không?”

Câu nói vừa rồi của mình để lộ ra ý ghen?

Thạch Nghị vẫn là nụ cười thiếu đòn: “Anh cố ý thăm dò chuyện bát quái lúc trước của tôi?”

Kỳ thật, cho dù Thạch Nghị trước nay không phải là người thích làm nổi bật ở trong vòng, nhưng nếu thật sự nói đến, khẳng định cũng không thiếu người lắm chuyện theo đuổi bát quái, nhưng bởi vì bối cảnh gia đình, truyền thông dám thật sự moi ra tin tức của hắn cũng không phải rất nhiều, trừ phi là thật sự đã đứng ở đầu sóng ngọn gió, ví dụ như chuyện Lưu Lỵ, chuyện Triệu Tử Thông lúc trước, đều là thuộc về tình huống đặc biệt.

Anh Minh theo bản năng muốn phản bác anh căn bản chưa từng tìm hiểu, nhưng lúc sắp ra khỏi miệng anh lại nhất thời nghĩ không ra rốt cuộc vì sao anh lại biết rõ những chuyện này của Thạch Nghị, có thể là do người khác đông một câu tây một câu, cho nên anh liền để lại ấn tượng, nhưng bát quái trong vòng này nhiều như vậy, thời gian đổi mới còn nhanh hơn báo chí, anh đối với những chuyện của Thạch Nghị có ấn tượng sâu như thế, cũng quả thật rất kỳ quái.

Bởi vì chút do dự này, Anh Minh rốt cuộc không mở miệng.

Thạch Nghị thấy anh chỉ cúi đầu ăn mì không lên tiếng, nụ cười bên khóe miệng lại càng lớn, cảm thấy tâm tình không phải tốt bình thường, tùy tiện gắp hai đũa mì, sau đó dùng đũa gõ gõ bát mì của Anh Minh.

Đối phương ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

“Loại hình tôi thích, là loại nhìn qua hoang đường không đáng tin cậy, kỳ thật là ‘giả B’ làm ra vẻ văn nghệ, dễ nghe là có thể nhìn ra chút mùi vị triết học, khó nghe chính là ăn nói bịa đặt**, lời nói ra mười câu có tám câu đều là lừa gạt, hai câu còn lại khiến cho người ta muốn giết người.”

(*装逼 trang bức: phô trương, khoe khoang, ra vẻ.)

(**信口胡诌 tín khẩu hồ sưu: Buột mồm nói mò, thuận miệng bịa ra.)

Anh Minh lúc đầu vẫn im lặng, nghe đến câu cuối cùng mới không nhịn được cười, anh dựa ra sau: “Hả? trên đời này vẫn còn loại người như vậy sao?”

Thạch Nghị cười gật gật đầu: “Đúng vậy nha, lúc đầu tôi cũng không tin.”

Nhân sinh nếu có thể đoán trước, Thạch Nghị rất khó để nói được hắn vẫn có thể đưa ra sự lựa chọn giống nhau hay không.

Nhưng chính vì tất cả đều phát sinh ở thời điểm trở tay không kịp, đối diện với cục diện trước mắt, hắn lại cảm thấy giống như là số mệnh.

Anh Minh là một điều ngoài ý muốn ở trong sinh hoạt của hắn, có lẽ hắn đối với đối phương mà nói cũng như thế, chỉ là duyên phận này bởi vì ngoài ý muốn mà đụng vào nhau, hai người bọn họ đều không bỏ lỡ, đã từng nghiêm túc suy xét có nên buông tha hay không, cho đến hôm nay, Thạch Nghị đã không còn lo lắng về sau sẽ phát sinh ra tình huống gì.

Hắn nhỏm dậy kéo Anh Minh qua hôn một cái, kết quả bởi vì bàn quá rộng hai người phải gần như đứng lên hoàn toàn mới có thể miễn cưỡng với tới đối phương, cảm thấy tư thế này không thoải mái, dứt khoát vòng qua bàn trực tiếp lăn xuống sô pha.

Hai người ăn còn chưa hết một bát mì, Thạch Nghị cùng Anh Minh hôn đủ rồi cũng lười dậy, chen lấn trên sô pha ngẩn người không tỏ vẻ gì.

“Lúc trước tôi cảm thấy những người đàn ông nói chuyện yêu đương suốt ngày dính vào người ta đặc biệt lãng phí sinh mệnh, rõ ràng không hề có tính xây dựng*, càng muốn sống chết nắm lấy không buông.”

(*Nguyên văn 建设性 kiến thiết tính: tính chất có tác động tích cực đối với sự phát triển của công việc hoặc sự nghiệp.)

Chơi đùa tóc Anh Minh, bởi vì Thạch Nghị nằm gần bên trong, lúc nói chuyện giọng có hơi vang, lồng ngực vừa vặn dán vào lưng Anh Minh.

Người đàn ông phía trước nhướng mày: “Hiện tại cậu cũng sa đọa rồi?”

“Ừm.” Thạch Nghị cười cười: “Cảm thấy chính mình cũng dễ dàng biến thành loại người ngu ngốc bản thân ghét bỏ nhất, chỉ muốn ngốc mãi như vậy, cái gì cũng không muốn làm.”

Hắn thích ôm Anh Minh, tư thế nào cũng được.

Chính là cảm thấy thời điểm bên người tràn ngập hơi thở của người này, an tâm một cách khó hiểu, đáy lòng cho tới nay cũng không cảm thấy có quá nhiều chỗ trống rỗng, đột nhiên sẽ trở nên đặc biệt dày nặng, rắn chắc, giống như cái gì cũng không liên quan.

Dùng hình ảnh để miêu tả, tựa như là thăng cấp.

Cánh tay vòng qua cổ Anh Minh hoàn toàn không dùng lực, Thạch Nghị ghé sát vào sau cổ Anh Minh, liếm cắn một cách thật nhàm chán.

Người đàn ông bị hắn giam cầm ở trên ghế không quá thoải mái cựa cựa mình nhưng cuối cùng vẫn không giãy giụa, nhìn ánh mặt trời từ cửa sổ trên mái chiếu xuống bàn trà trong kho hàng, khuếch tán ra từng đốm sáng mông lung, mờ mờ ảo ảo.

Hai người đàn ông ôm nhau như thế thật sự có chút không thoải mái.

Lông mày Anh Minh hơi nhíu nhưng cũng không muốn động, động tác nhỏ sau gáy vẫn luôn không ngừng, lại không phát triển thêm.

Kiểu thân mật này, thậm chí không mang theo dục vọng.

Chỉ là muốn thân cận, muốn dựa vào nhau theo bản năng, giống như vạn vật khát khao nguồn nước, chồng lên bản năng, một loại hành vi theo bản năng mà ý thức không cách nào gỡ bỏ.

Qua thời gian thật dài, Anh Minh mới chậm rãi nghĩ đến một vấn đề: “Thạch Nghị, đám người Khấu Kinh bên kia, phải nói ra sao?”

Người phía sau lúc đầu còn mơ màng không nghe thấy, đợi đến khi anh thiếu chút nữa hỏi lại lần hai, mới thờ ơ đáp lại một câu: “Tùy anh, tôi không có vấn đề gì.”

“Kỳ thật tôi cũng không sao cả.”

Anh Minh nhíu mày.

Ngày đó anh và Thạch Nghị bỏ trốn giữa đường, ngày hôm sau Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề thay phiên gọi điện tới hỏi thăm.

Khấu Kinh còn đỡ, Vương Nghĩa Tề bên kia nói có bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu khó nghe.

Lúc đó Thạch Nghị liền nằm bên cạnh anh, nghe thấy đủ loại từ hình dung trong điện thoại, thiếu chút nữa ném điện thoại ra khỏi cửa sổ.

Chủ yếu là hai người bọn họ thật sự không có biện pháp phản bác, bởi vì phân nửa những điều Vương Nghĩa Tề nói không sai.

Nghĩ đến tình huống lúc đó, Anh Minh hơi nhướng mày, sau đó mới lười biếng nhắm mắt lại: “Vậy cũng không cần cố ý nói ra, đợi đến khi bọn họ có người phát hiện rồi nói sau.”

“Ừ.”

Thạch Nghị đáp lại một câu sao cũng được.

Nhưng mà, nếu như có thể mà nói, hắn lại thật sự muốn kích thích đám người kia một chút.

Tay hắn hơi dùng sức, đến khi nghe thấy Anh Minh hừ một tiếng mới buông ra: “Anh cảm thấy, để cho Khấu Kinh cùng Vương Nghĩa Tề bọn họ biết rõ hai ta cùng một chỗ rồi, bọn họ sẽ nói gì?”

Anh Minh ngay cả mắt cũng không mở.

“Khẳng định không phải lời tốt đẹp gì,” bạn đời được ban cho vô số lời chúc phúc trong truyền thuyết, hiển nhiên không bao gồm tổ hợp quỷ dị giống như anh và Thạch Nghị. Anh Minh nói xong câu đó vô thức nhớ tới tình cảnh Vương Nghĩa Tề nhắc nhở anh giữ khoảng cách với Thạch Nghị, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác vi diệu không thể diễn tả bằng lời. Trước kia còn chưa cảm thấy, hiện tại nghĩ tới mới phát hiện cảm giác bị người nói trúng kết quả thật đúng là không phải kém một cách bình thường.

—— Đặc biệt đối tượng lại là loại người như Vương Nghĩa Tề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play