Thạch Nghị sống đến chừng này, lần đầu tiên cùng một người đàn ông hôn môi, vẫn là đợi đến khi nụ hôn này kết thúc, hai người kéo ra khoảng cách, hắn mới ý thức được người vừa rồi hắn thiếu chút nữa lau súng cướp cò là Anh Minh người anh em tốt của hắn.

So sánh với hắn, người đối diện bình tĩnh hơn nhiều.

Ngoại trừ hô hấp bất ổn cũng tỏ rõ động tình khó có thể đè nén, ít nhất sắc mặt Anh Minh không khó coi như Thạch Nghị.

Một lúc sau anh mới miễn cưỡng đứng dậy, tùy tiện vỗ vỗ chật vật trên người, cười trêu chọc: “Như thế nào, đùa quá độ chính là loại kết quả này.”

Giữa mày không thấy lúng túng, chỉ có mấy phần thâm trầm.

Thạch Nghị nhíu mày, không nói gì chỉ đứng lên theo, nhìn đồng hồ: “Không còn sớm, tôi đưa anh về?”

Xe kỳ thật vẫn còn đậu ở quán bar, hai người bọn họ muốn về còn phải vòng trở lại.

Trên người Anh Minh không có thuốc, sờ soạng hai cái không tìm được thì có hơi bực bội, anh vò vò đầu: “Ừ, đi thôi.”

Lúc chạy ra dường như cả thế giới đều tràn ngập huyên náo, đợi đến khi trở về, lại cảm thấy yên tĩnh giống như chỉ có hai người bọn họ.

Loại chênh lệch này giống như cái gọi là lội ngược dòng trong phim truyền hình, một giây trước còn ở thiên đường, chưa kịp trải nghiệm đã rơi thẳng xuống địa ngục.

Tuy rằng, lời này không quá phù hợp để hình dung loại tình huống này.

Anh Minh đi phía trước, hai tay đút túi quần, anh vốn là mặc áo khoác ngoài, nhưng lúc nãy nhảy đã ném ở quán bar rồi, chạy đi cũng không nhớ cầm, hiện tại gió thổi đến người có chút lạnh, nhưng cũng thổi tỉnh người.

Đi một đoạn, anh mới quay đầu nhìn Thạch Nghị: “Đừng để trong lòng, quá hưng phấn khó tránh khỏi bị choáng đầu, cậu xem trao giải Oscar không phải cũng thường xuyên hôn tới hôn đi đó sao? Không đáng giá.”

Anh nói xong những lời này, còn dùng tay ra hiệu thả lỏng với Thạch Nghị.

Người đi phía sau chỉ nhìn anh, rồi lại không nói gì.

Kỳ thật trong lòng Thạch Nghị là đang cười lạnh.

Từ khi quen biết Anh Minh đến giờ, người này am hiểu nhất chính là lừa dối, kết quả đều đã đến mức độ này, anh vẫn còn lừa dối.

Hưng phấn quá mức?

Mẹ, xem hắn là đồ ngốc sao…

Hắn cho dù có ngốc, cũng chưa đến mức không phân rõ rốt cuộc là vì cái gì mới có thể hôn Anh Minh.

Kỳ thật loại cảm giác này ở trong quán bar hắn cũng đã có một lần rồi, nhưng lúc đó bị Anh Minh túm lên sân khấu hát hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ầm ĩ một trận cho tới bây giờ, hắn không chỉ một mà con hai lần, cũng không có khả năng là vì quá đói khát nên không phân biệt được đối tượng đi?

Cho dù là thật sự đói khát, cũng không đến mức ra tay với đàn ông.

Càng nghĩ chân mày càng nhíu chặt, Thạch Nghị ở phía sau nhìn theo bóng lưng đi rất ổn của Anh Minh, ngực cảm thấy khó chịu.

Mọi chuyện rốt cuộc đã bắt đầu đi chệch đường ray từ lúc nào…

Rõ ràng bản thân hẳn phải xem đối phương là anh em tốt mới đúng.

Cho tới giờ, sinh hoạt của Thạch Nghị chính là đã được an bài ổn thỏa, học hành, sự nghiệp, gia đình, phát triển, thời điểm những đứa trẻ khác còn chưa rõ ràng lắm những thứ này là gì, hắn cũng đã tiếp xúc. Không phải là bị giáo huấn truyền thụ, mà là âm thầm quan sát cuộc sống xung quanh, loại khái niệm này, là thay đổi một cách vô tri vô giác.

Chờ đến khi hắn bắt đầu ý thức được bản thân cuối cùng sẽ bị những thứ này vây quanh, hắn bắt đầu phản kháng.

Không thích dùng tên tuổi người nhà, không thích những hàm ý nhắc tới cha hắn trong lời nói của giáo viên, không thích họp phụ huynh, thậm chí, không thích kiểu tươi cười khách sáo giả dối của phụ huynh bạn học khi nhìn thấy hắn.

Khi bạn nghi ngờ tất cả khích lệ bên người, rất tự nhiên, bạn cũng sẽ bắt đầu nghi ngờ giá trị thực sự của mình.

Cho nên hắn mới kiên trì đi theo con đường mình chọn sau khi tốt nghiệp, cho dù biết rõ sẽ khiến người nhà bất mãn, che mẹ lo lắng, vẫn tiếp tục kiên trì không chịu thỏa hiệp nhượng bộ nửa bước.

Còn về gia đình mình, Thạch Nghị cũng đã có tính toán của riêng mình.

Cha mẹ hắn không phải là kiểu người khăng khăng bắt hắn cưới một người vợ môn đăng hộ đối mới bỏ qua, nhưng cũng phải mang về cho bọn họ xem xong mới có thể đưa ra quyết định, kỳ thật ý tứ chính là dù không đại phú đại quý, cũng phải không sai biệt lắm.

Dùng lời nói của cha hắn chính là: “ít nhất phải có tiếng nói chung mới có thể sống cùng nhau, mỗi một tầng lớp đều không giống nhau, cuộc sống của hai đứa cũng không thể kéo dài.”

Đạo lý này nhưng thật ra rất đúng, bản thân Thạch Nghị cũng nghĩ thế.

Cả đời, chọn một người có thể cùng mình đi qua mấy mươi năm, đương nhiên không có khả năng tùy tiện túm một người ngoài đường.

Nhưng mà, cho dù hắn có chính kiến của mình, cũng không có khả năng mang một người đàn ông về nhà.

Theo bản năng đẩy gọng kính, Thạch Nghị kỳ thật cũng chưa quen trên mắt đeo một vật như thế này, dù sao cũng quá gò bó, hắn gỡ kính xuống, day day thái dương, sau đó khi ngẩng đầu bởi vì thị lực chênh lệch đột ngột mà choáng váng.

Anh Minh đột nhiên quay lại giữ hắn.

Vừa vặn đỡ được.

“Tốt nhất cậu nên bớt gỡ kính xuống.” Anh Minh đeo kính lên cho Thạch Nghị mới buông tay: “Cận thị nghiêm trọng đến đâu cũng chính là gỡ xuống không nhìn thấy đường, thị lực chênh lệch như của cậu rất dễ xảy ra ngoài ý muốn.”

Lúc trước anh nghe bác sĩ nói qua, sau này Thạch Nghị nhìn vật có khả năng sẽ xuất hiện tình huống mù lập thể*, người khác thấy là đồ lập thể trong mắt hắn lại chỉ là kết cấu 2D, cảm nhận không gian lập thể sẽ càng ngày càng kém, hơn nữa, thị lực của một mắt khác cũng sẽ dần bị ảnh hưởng.

(*người mắc phải hội chứng này sẽ không biết đến khái niệm 3D. Đối với họ,. tất cả mọi vật đều nằm trên một mặt phẳng.)

Thạch Nghị nhíu mày: “Sớm biết vậy còn không bằng lúc trước để hai con mắt cùng bị thương luôn, tốt xấu còn cân bằng một chút.”

Tự giễu vô thức phát ra giống như cây kim đâm vào Anh Minh bên cạnh hắn, người kia nhíu chặt mày, sau đó mới chậm rãi dãn ra, anh vỗ vỗ vai Thạch Nghị tỏ vẻ bất mãn với câu nói này, không tiếp tục kéo ra khoảng cách, hai người sóng vai mà đi.

Đoạn đường này, đi đến phá lệ trầm mặc.

Đã đến cửa quán bar, bên trong vẫn ồn ào nhốn nháo, dường như bọn họ rời đi cũng không ảnh hưởng bất luận người nào.

Nhưng mà, kỳ thật rất nhiều chuyện đều là như thế này.

Ngươi vốn cho là rất lớn, ở trong lòng người khác căn bản không tính là chuyện gì, chỉ có bản thân ngươi để ở trong lòng, mới có thể không bỏ xuống được.

Thạch Nghị muốn chở Anh Minh đi bị anh dứt khoát từ chối: “Hai ta vốn không tiện đường, cậu đưa tôi về xong cũng quá muộn, tôi bắt xe được rồi.”

Anh đứng bên lề đường, nhìn Thạch Nghị lên xe.

Kết quả chờ xe khởi động rồi, Thạch Nghị lại xuống dưới, nhìn vẻ mặt có chút kinh ngạc của Anh Minh, hắn lấy ra áo khoác ở chỗ ngồi phía sau: “Anh khoác cái áo này đi.”

Người vốn đã gầy, đứng trong đêm hứng gió thế này, nhìn sao cũng thấy khó chịu.

Anh Minh nhận áo khoác nhíu mày, sau đó mới nhìn Thạch Nghị trêu chọc: “Tôi nói, có phải cậu lầm tuổi tác giữa hai ta không? Tôi cũng không phải em trai cậu, không cần cậu giữ phong độ chiếu cố tôi giống như phụ nữ.”

Lời này nói ra có chút đâm người.

Nhưng Anh Minh là cố ý.

Vào lúc này, giữa hai người bọn họ thỉnh thoảng dùng kim đâm một cái dù sao cũng đỡ hơn choáng váng đầu phân không được tình huống, anh thấy sắc mặt Thạch Nghị cứng một chút, không nói gì quay đầu liền lên xe.

Đèn đuôi xe để lại hai vệt sáng trong màn đêm, bỗng cảm thấy có chút hương vị của ly biệt.

Anh Minh cầm áo khoác trong tay nhưng không mặc, tựa bên trụ đèn lúc sáng lúc tối, bất giác nghĩ đến một chuyện.

Kỳ thật, bộ phim của anh và Vương Nghĩa Tề đã sớm quay xong.

Nếu như hiện tại mới bắt đầu quay, có lẽ cảm xúc của nhân vật chính lúc ấy, anh lĩnh hội càng sâu một chút.

Cái loại này…

Ban đầu anh vẫn một mực chưa rõ, trong lòng chậm rãi nhét đầy dục vọng rồi cuối cùng khi đối diện với hiện thực lạnh lẽo lại dần dần bị tách ra chết lặng, có bi ai, nhiều hơn là một loại bất đắc dĩ.

Sau ngày hôm đó, Thạch Nghị và Anh Minh rất ăn ý không tiếp tục liên lạc đối phương.

Một nụ hôn, giống như đem khoảng cách giữa bọn họ kéo trở lại thời điểm ban đầu, hoặc là nói, theo bản năng bọn họ đều hy vọng có thể trở lại lúc đó, thưởng thức lẫn nhau, nhưng không tính quá nồng nhiệt, thỉnh thoảng tụ tập một chút, cho dù không thấy mặt, cũng sẽ không cố ý nhớ tới.

Phần lớn tinh lực của Thạch Nghị đầu dùng vào công việc, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như thế, rất nhiều kế hoạch đều phải tạm thời gác lại hoặc chuyển ra sau, phần lớn công việc đều là ném cho Âu Dương, hiện tại hắn tiếp nhận trở về, đương nhiên cũng không quá thoải mái.

Nhất là có một đơn xin bằng sáng chế* xảy ra chút phiền toái, lúc ban đầu không để ý, đến trước mắt mới bị vướng, khiến cho toàn bộ hạng mục đều vì vậy mà dời ra sau, Thạch Nghị bởi vì chuyện này mà chạy mấy chuyến đến các phòng ban có liên quan, luật sư chuyên xử lý phương diện này vẫn luôn đi theo hắn, bận rộn đến ba ngày mới giải quyết xong.

(*专利申请 chuyên lợi thân thỉnh.)

Tuy rằng Vương Nhạc ở nhà hắn, nhưng gần như mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, Thạch Nghị không biết cậu bận rộn cái gì, cũng không có lòng đi hỏi, dù sao bổ sung giấy tờ gì đó hắn cũng không giúp được, để tự Vương Nhạc nghĩ biện pháp.

Vẫn luôn bận rộn như thế một tuần, đợi đến khi hắn rốt cuộc có thể rảnh rỗi cùng Vương Nhạc ăn một bữa cơm, thế nhưng gần đến thời gian đã hẹn đối phương lại gọi cho hắn, nói đổi chỗ.

“Đại thiếu gia cậu ăn cơm còn kén chọn a? Không phải đã đặt chỗ xong rồi sao?”

Thạch Nghị vòng xe lại nhịn không được phàn nàn, gần đây sức chịu đựng của hắn tựa hồ lại kém, Âu Dương hỏi có có phải gặp chuyện gì rồi hay không, hắn cũng không trả lời được.

Chuyện đêm hôm đó, Thạch Nghị không cố quên, cũng không giữ lại dư vị.

Hoặc là giống như lời Anh Minh nói, này xác thật là ngoài ý muốn, vốn cũng không phải thứ gì đặc biệt để xử lý. Hắn và Anh Minh ai đều khó có khả năng biến thành đồng tính, này thậm chí không phải một đề bài cần phải lựa chọn, mà căn bản là câu trần thuật không có giá trị cân nhắc.

Vương Nhạc bên kia nói hai câu xin lỗi mới giải thích, nói chỗ bọn họ đặt kia có hơi nhỏ, cậu nghĩ một chút thấy không phù hợp.

“Nhỏ?” Thạch Nghị nhíu mày: “Một mình cậu chẳng lẽ muốn nằm ăn?”

Hai người một phòng còn nhỏ? Mới có đoạn thời gian không gặp, phô trương của Vương Nhạc tăng trưởng a…

Nhưng loại chuyện này cũng không đáng tốn tâm tư để cân nhắc, Thạch Nghị dựa theo địa chỉ Vương Nhạc nói sửa lại tuyến đường, may mắn hai nơi cách nhau không xa, cũng không phiền toái.

Đến nơi, hắn ở trước cửa nói với tiếp đón là có hẹn với một vị Vương tiên sinh, đối phương cười dẫn hắn lên tầng hai.

Còn là phòng cho khách VIP.

Đệch, đây là muốn làm gì nha?

Nghi hoặc đẩy cửa ra, khi Thạch Nghị nhìn thấy người ngồi trong phòng, lông mày nhíu càng chặt.

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Vương Nhạc nói chỗ lúc trước nhỏ, Khấu Kinh, Anh Minh, Vương Nghĩa Tề, Vương Nhạc, thậm chí còn có người thanh niên hắn đã gặp qua ở nhà Anh Minh lúc trước, gần như rải rác mọi góc của một phòng, Vương Nhạc thấy hắn vào liền đứng lên: “Thạch Nghị cậu đến rồi.”

“Ừ.”

Hắn gật đầu nhìn đội hình trước mắt, thật muốn cười.

Này rốt cuộc là sao a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play