Lúc sau những người kia bỏ đi như thế nào, Anh Minh chẳng muốn quản.

Anh lấy điện thoại gọi xe cứu thương, ý thức Thạch Nghị xem như vẫn còn, phát hiện anh muốn báo cảnh sát, còn nắm lấy di động của anh: “Đừng báo cảnh sát vội, tôi không muốn làm ầm ĩ.”

Tuy rằng Anh Minh không cảm thấy chuyện này có thể giấu được ai, nhưng vào lúc này anh cũng không có tâm tình tranh cãi với Thạch Nghị, đợi chừng hai mươi phút thì xe cấp cứu đến, đợi đến khi những người kia đỡ Thạch Nghị lên xe, anh đã có chút đứng không yên.

Trên đường đến bệnh viện sắc mặt Thạch Nghị đều trắng bệch, vẫn luôn ôm lấy chỗ bị thương, không dám dùng sức, bởi vì phía trên thậm chí vẫn còn mảnh vỡ thủy tinh.

Nhân viên cấp cứu trên xe xử lý đơn giản cho hắn một chút, tỏ vẻ bởi vì mảnh vụn quá nhiều, tốt nhất là chờ đến bệnh viện rồi tính.

Đến bệnh viện, Anh Minh đi xử lý thủ tục trước. Đăng ký khám bệnh gì đó vô cùng phiền toái, anh lấy điện thoại gọi Khấu Kinh cùng Háo Tử tới đây, đúng lúc Vương Nghĩa Tề ở cùng Khấu Kinh, nghe nói anh xảy ra chuyện, người còn ở bệnh viện, không nói hai lời cũng đi qua. May mắn lúc tới bệnh viện còn có chút sớm, người cũng không nhiều. Anh Minh thấy Vương Nghĩa Tề chạy tới, chưa nói gì, chỉ để lại một câu người ở tại phòng điều trị tổng hợp, anh đi lấy thuốc.

Khấu Kinh đưa tay giật lấy đơn thuốc của bác sĩ trên tay anh: “Cậu còn chạy gì a, cũng không xem vết thương trên mặt cậu, để tớ đi cho.”

Sau đó kéo Háo Tử liền đi, Vương Nghĩa Tề trừng mắt nhìn Anh Minh trong chốc lát, kéo anh ngồi xuống ghế ngoài hành lang: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, cậu cùng Thạch Nghị sao lại thành như thế…”

Chẳng lẽ đánh nhau?

Ngẫm lại cũng thấy không có khả năng.

Sắc mặt Anh Minh rất khó xem, anh bị ép ngồi xuống mới phát giác trái tim hốt hoảng từng đợt, lấy thuốc trong túi ra đốt, Anh Minh hút hai hơi thấy đằng trước treo bảng cấm hút thuốc, do dự một chút, cuối cùng vẫn là hút hai hơi nữa mới dập tắt.

“Buổi sáng lúc tớ cùng Thạch Nghị ra cửa gặp được một đám người, không nói lời nào liền trực tiếp ra tay.”

Lúc anh nói lời này, giọng khàn đặc.

Kiểu khàn này không phải bởi vì gào thét quá mức cũng không phải bởi vì khẩn trương, mà là vì sức lực suy yếu, kỳ thật anh đã liều mạng muốn dùng thanh âm bình thường để mở miệng, cố tình chính là không có biện pháp.

Thử mấy lần cũng không có hiệu quả gì, cuối cùng anh cam chịu vò vò đầu: “Thạch Nghị là vì tớ mới thương thành như vậy.”

Vương Nghĩa Tề: “Thương nghiêm trọng đến mức nào?”

“Nhìn không ra, nhưng chảy rất nhiều máu.”

Thời điểm bọn họ ở trên xe cứu thương, máu Thạch Nghị vẫn luôn chảy vào bên trong dọc theo áo sơ mi của hắn, Anh Minh đã nhiều lần bảo bác sĩ giúp Thạch Nghị cầm máu trước đã, kết quả chính là đối phương ngu ngốc không phản ứng anh.

Chờ đến khi sắp đến bệnh viện mới có ý quấn băng gạt.

Từ lúc Thạch Nghị đi vào phòng điều trị tổng hợp cho đến bây giờ, đã qua hai mươi phút rồi, một chút tin tức cũng không có. Anh Minh cảm thấy người chảy nhiều máu như vậy đều phải chết, hơn nữa còn là chảy ra từ trên đầu.

—— Càng nghĩ trên người anh càng lạnh.

Nhìn ra cảm xúc của anh không đúng, Vương Nghĩa Tề vỗ vỗ vai anh: “Sẽ không có chuyện gì, cậu đừng sốt ruột.”

Nhưng loại lời nói này trên cơ bản chẳng khác nào không nói, Anh Minh cũng không lên tiếng, chỉ buồn bực ngồi đó, cực kỳ muốn hút thuốc, cuối cùng vẫn không có biện pháp chỉ có thể tùy tiện mua chai nước lạnh ở chỗ máy bán hàng tự động, vặn nắp liền dốc ngược.

Khấu Kinh cùng Háo Tử làm xong thủ tục trở về, Anh Minh cầm thuốc liền đi về phía phòng điều trị, hai người kia cũng không cản anh, thấy anh cẩn thận xoay nắm cửa hỏi thăm bên trong: “Bác sĩ, tôi đã lấy thuốc đến.”

Thạch Nghị vẫn nằm trên giường.

Nghe thấy tiếng anh vẫn không có phản ứng gì, Anh Minh tiến lên hai bước, muốn vén rèm nhìn tình huống bên trong.

Có một bác sĩ đang xử lý vết thương cho hắn, bên cạnh là một đống bông gạt, nhuộm toàn máu.

Lúc đóng phim, thường xuyên có thể gặp được cảnh tương tự, động một chút lại bị thương máu chảy đầy đất, cảm thấy máu có chảy nhiều hơn nữa, nhân vật chính đều có thể sống sót chống đỡ đến cuối cùng.

Nhưng thật sự nhìn thấy những thứ này, là sẽ khiến người choáng váng.

Lần đầu tiên Anh Minh hoài nghi mình có lẽ là sợ máu, trên xe y tế bên cạnh giường liền đặt một khay băng gạt nhuộm máu như thế lại khiến anh đứng ngồi không yên, bác sĩ nhận thuốc từ tay anh, thấy anh còn đứng đó không đi liền hối một câu: “Cậu ra ngoài chờ đi, chúng tôi còn phải giải phẫu.”

“Giải phẫu?”

Nghe thấy từ này Anh Minh sửng sốt: “Tại sao lại phải giải phẫu?”

“Có thủy tinh vào mắt, phải nhanh chóng lấy ra, được rồi, cậu cứ chờ ở bên ngoài, đừng ảnh hưởng đến bác sĩ làm việc.” Sau đó, không đợi Anh Minh nói thêm gì, liền trực tiếp đẩy người ra.

Anh Minh thiếu chút nữa đạp cửa.

Anh siết chặt tay cố nén, căng cứng lưng đứng bất động trước cửa.

Khấu Kinh cùng Háo Tử thấy anh như vậy đi qua kéo anh, bởi vì không rõ tình huống bên trong, Khấu Kinh liền hỏi một câu: “Thạch Nghị rốt cuộc bị sao vậy?”

Nhưng câu hỏi này của cậu lại không nhận được đáp án.

Bởi vì Anh Minh căn bản không cho cậu phản ứng, cứ đứng bên ngoài nhìn trừng trừng cánh cửa đóng chặt trước mắt, giống như bên trong là kẻ thù không đội trời chung với anh.

Lúc sau vẫn là Vương Nghĩa Tề cùng qua kéo anh, ba người mới miễn cưỡng ấn người xuống ghế.

Ca giải phẫu này của Thạch Nghị còn làm rất lâu.

Ước chừng gần một tiếng đồng hồ mới có thể xem như chấm dứt, lúc bác sĩ đi ra gỡ bao tay xuống, câu đầu tiên là bảo đám người Anh Minh đi làm nhập viện.

Khấu Kinh chạy qua hỏi thăm hai câu: “Bác sĩ, bệnh nhân bên trong rốt cuộc thế nào?”

“Cặn kẽ còn phải chờ làm xong kiểm tra toàn thân cho cậu ấy mới biết được, chụp phim đi. Hiện tại nhìn mà nói, chính là mắt bị thương tương đối nghiêm trọng, mặt khác đều là vết thương ngoài, nên vấn đề không lớn, các cậu xử lý nằm viện cho cậu ấy, còn phải quan sát hai ngày.”

Cấp cứu còn có những bệnh nhân khác, bác sĩ vừa nói xong đã bị những người khác gọi đi, tiếp đó Thạch Nghị cũng được đẩy ra đây, nhắm mắt. Đám người Khấu Kinh gọi hai tiếng, hắn cũng không có phản ứng gì, hộ sĩ bên cạnh nói dùng thuốc mê, nhất thời còn chưa tỉnh

Anh Minh là theo trước, Vương Nghĩa Tề ở bên cạnh anh, dọc đường đi cũng không nói chuyện, chờ đến khi đã sắp xếp xong phòng bệnh cho Thạch Nghị, Khấu Kinh mới gọi Vương Nghĩa Tề: “Tôi nói, cậu đi trước đi. Tớ thấy đã có người nhận ra cậu rồi, đến lúc đó một đống người đến xem lại phiền toái, Minh tử bên này đã có tớ cùng Háo Tử rồi, cậu yên tâm.”

Vương Nghĩa Tề nhíu mày, sau đó mới nhìn Anh Minh: “Cậu được không?”

Người kia mệt mỏi ngẩng đầu, sau đó mới gật đầu: “Ừ, cậu đi trước đi.”

Rốt cuộc là nhân vật của công chúng, ở chỗ này cũng quá nổi bật.

Vương Nghĩa Tề cũng biết lúc này cậu ở đây chỉ thêm phiền, cũng không nói gì nữa, cuối cùng để lại một câu nhớ liên lạc cho Khấu Kinh liền rời đi, bởi vì phía trước có người gọi tên cậu rồi, cho nên cậu vòng ra sau, rồi mới đi đến chỗ cầu thang.

Lúc đến quá nóng vội, mấy thứ cải trang cũng không đem theo.

Anh Minh nhìn cậu rời đi, liền cùng đám Khấu Kinh đi vào phòng bệnh, lúc làm thủ tục liền đặc biệt chọn phòng đơn, chi phí gì đó đều là Anh Minh trả, may mắn trong ví anh còn có thẻ.

Khấu Kinh cùng Anh Minh quen biết nhiều năm như thế, cũng chưa từng thấy anh thất hồn lạc phách như thế này lúc nào.

Tuy rằng còn chưa đến mức tinh thần sa sút, nhưng sắc mặt khó coi cùng trạng thái tinh thần kia, toàn bộ cho thấy Anh Minh lúc này vô cùng không xong.

“Tớ nói, người cậu cũng đầy vết thương, nếu không đi kiểm tra một chút đi, một lúc nữa Thạch Nghị cũng chưa tỉnh được.”

Anh không biết bộ dạng mình có bao nhiêu chật vật.

Trên mặt xanh xanh tím tím, cánh tay cũng là tụ máu, có thể không bị nhận ra, đơn giản là vì bộ dạng hiện tại của anh cũng giống như được trang điểm.

Anh Minh tựa bên tường lắc đầu: “Đợi lát nữa đi, dù sao không đau.”

“Đệch! Đó là cậu đau đến chết lặng mới không thấy đau, Thạch Nghị cũng đã làm giải phẫu rồi cậu lo lắng gì nữa, cũng không thể nếu hắn không tỉnh cậu sẽ cứ đứng mãi ở đây”

Cũng không phải anh ở bên thì Thạch Nghị có thể mau khỏi, lúc này còn cố chấp cái gì.

Kết quả Anh Minh chỉ xua tay: “Khấu tử cậu đừng đụng tớ…” Hiện tại anh nói chuyện đều không lấy ra được chút sức lực nào, vẻ mặt mệt mỏi thở dài, anh chậm rãi nhắm mắt lại: “Hiện tại cậu đừng động tớ, cứ mặc kệ tớ đi, tớ đặc biệt không thoải mái.”

Đây cũng là lần đầu tiên Khấu Kinh nhìn thấy bộ dạng yếu ớt này của Anh Minh.

Cậu nhíu mày, chỉ có thể nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Bị đánh một thân thương đương nhiên con mẹ nó không thoải mái…”

Háo Tử bên cạnh kéo kéo cậu, bảo Khấu Kinh ngừng nói.

Ba người đứng trong phòng, dù khuyên thế nào Anh Minh cũng không chịu ngồi xuống, vẫn tựa bên cửa sổ, lúc sau Khấu Kinh cùng Háo Tử xách hai cái ghế đến, ngồi bên cạnh, tin nhắn của Vương Nghĩa Tề gần như không gián đoạn, hỏi đến toàn lời vô nghĩa, Khấu Kinh nhắn lại hai tin xong cũng lười nhắn tiếp, trong phòng bệnh ngoại trừ có âm thanh thỉnh thoảng vang lên phần lớn thời gian đều vô cùng áp lực khiến người ta không thoải mái, lúc sau thật sự nhịn không nổi nữa, Khấu Kinh ra ngoài hút thuốc.

Mấy người vẫn không ăn gì, đợi đến gần bảy giờ tối giờ Thạch Nghị mới tỉnh lại.

Lúc đó Khấu Kinh chạy ra ngoài tìm bác sĩ, thấy động tác đầu tiên của Thạch Nghị là muốn đi dụi mắt, Anh Minh nhanh tay đè lại: “Cậu đừng động vội, mắt bị thương.”

Thạch Nghị hiển nhiên có chút chưa phản ứng kịp, bị đè lại liền có chút sửng sốt. Hắn nhìn người trước mắt trong chốc lát mới chậm rãi ý thức được, không được tự nhiên đặt tay xuống, nhíu mày: “Tôi bị sao vậy?”

So sánh độ khàn, hắn cùng Anh Minh thật sự là sàn sàn như nhau.

Anh Minh đưa tay lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn cho hắn: “Cậu uống ngụm nước trước đi..”

Thạch Nghị bị thế này không thể nhỏm người, Anh Minh liền lấy gối đầu lót sau lưng cho hắn, chậm rãi đỡ Thạch Nghị uống nước mới bắt đầu giải thích: “Không phải cậu bị thương sao? Đưa đến bệnh viện tiến hành giải phẫu, dùng thuốc mê, vừa mới tỉnh.”

Nghe thấy chữ thuốc mê, Thạch Nghị hừ một tiếng: “Tôi đang thắc mắc sao lại nôn nao như vậy…”

Nước cũng không uống được hai ngụm hắn liền ra hiệu đủ rồi, chờ Anh Minh lấy ly ra, cuối cùng thở dài một hơi, hắn nhìn Anh Minh: “Anh có sao không?”

Người đối diện ngơ ngác một chút, sau đó lắc đầu: “Tôi không sao.”

Giọng nói kia khàn khàn như bị người bóp yết hầu. Anh Minh không tự chủ được nhíu mày, có lẽ là cảm thấy giọng mình vừa rồi quá trầm, liền lặp lại lần nữa: “Tôi không sao.”

Chỉ là lúc này, so với vừa rồi còn trầm lợi hại hơn.

Gần như sắp nghe không ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play