Ngày hôm đó rốt cuộc hai người uống rượu thế nào, Thạch Nghị cùng Anh Minh đều không nhớ rõ.

Dù sao đến cuối Anh Minh khui tất cả những chai rượu có thể khui ở trong nhà, bảy tám chai đều trống rỗng.

Nhớ mang máng, uống đến cuối hai người đều điên điên khùng khùng, Thạch Nghị luôn cảm thấy mình đã làm cái gì, nhưng sáng hôm sau đầu đau muốn nứt, cái gì cũng không nghĩ ra.

Buổi sáng Anh Minh còn có cảnh quay, không đợi hắn dậy, chỉ để lại một mảnh giấy nói trong phòng bếp có đồ ăn.

Thạch Nghị cảm thấy có thể giống như Anh Minh ngày hôm qua uống đến đông tây nam bắc cũng tìm không ra, sáng hôm sau còn có thể tỉnh táo làm bữa sáng đi làm cũng là một loại bản lĩnh, hắn một bên ngậm sandwich cảm khái,một bên giúp Anh Minh dọn dẹp lại phòng khách bị hai người quậy đến rối tung.

Kỳ thật hắn ngay cả phòng mình cũng không dọn.

Nhưng cảm thấy như thế thì không phù hợp.

Trên ghế sô pha rải rác rất nhiều thứ, có ví tiền của hắn, còn có T shirt của Anh Minh và âu phục của hắn.

Lúc Thạch Nghị nhặt áo vest lên trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh hắn cùng Anh Minh uống say ôm nhau, miệng lẩm bẩm không biết nói cái gì, sau đó mới ngã xuống sô pha.

Hắn nhất thời sững sờ.

Nhưng khi muốn nghĩ thêm nữa, cảm giác đau đầu lại xông lên não, cố gắng trong chốc lát cuối cùng chỉ có thể buông tha, Thạch Nghị có chút bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha nghỉ một lát, trong ấn tượng lần gần đây nhất uống đến trình độ này, đại khái là cái ngày hắn tốt nghiệp đại học.

“Thật muốn mệnh…” Loại đức hạnh này sao dám đến công ty.

Chống trán lảo đảo đứng dậy, cuối cùng Thạch Nghị thật sự không có biện pháp quyết định tạm thời ở lại nhà Anh Minh tắm rửa, hắn lúc này về nhà lại quá xa, hơn nữa đầu óc không tỉnh táo, hắn cũng không dám lái xe.

Công việc thì ngày nào cũng phải làm, mệnh dù sao cũng chỉ có một.

Kết quả phòng tắm của Anh Minh còn rất cao cấp, Thạch Nghị nghiên cứu mấy thứ kia cả buổi mới mở ra được nước ấm, ngay lúc hơi ấm bốc lên, hắn đột nhiên cảm thấy hình như đêm qua hắn đã vào đây.

Trước mắt vẫn luôn đong đưa một bóng người mông lung, hắn nắm không được cũng không thấy rõ, đợi đến khi muốn truy đuổi đến cùng, lại bị cơn say chếnh choáng đánh bại.

Lau nước trên mặt, Thạch Nghị không thể nhịn được nữa siết chặt thành bồn: “Đệch!”

—— Rốt cuộc đêm qua có chuyện gì.

Lúc sau Thạch Nghị lại gọi điện thoại cho Anh Minh, trên cơ bản cũng không có ai tiếp.

Đoán chừng anh đang quay phim, Thạch Nghị thử hai lần cũng liền buông tha, liên tiếp hai ba ngày hắn đều bận rộn nhiều việc, cũng không có thời gian phản ứng chuyện này. Chỉ là trong lòng không hiểu sao vẫn luôn tồn tại hình ảnh mơ hồ đó, nhớ không ra, lại cố tình không bỏ xuống được.

Chuyện của hắn cùng Lưu Lỵ, biện pháp tạm thời cũng chính là tách ra một đoạn thời gian.

Cả hai bên đều không liên lạc, gần như đều thông qua tin tức trên tivi mà biết đến tình hình gần đây của Lưu Lỵ Trận lăng xê này theo bộ phim ra rạp chỉ càng trở nên điên cuồng, cuối cùng được lợi rõ ràng không phải Lưu Lỵ, bởi vì truyền thông càng nói càng khó nghe.

Thạch Nghị thông qua quan hệ của mình đè xuống một bộ phận giúp cô, nhưng quy tắc trong vòng giải trí cũng không dễ nhúng tay, Thạch Nghị quản được một bộ phận, nhưng không quản được toàn bộ.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Lưu Lỵ tỏ vẻ còn tiếp tục đồn đại loại chuyện này cô liền dùng pháp luật can thiệp, Thạch Nghị mới gọi điện cho cô.

“Cần tôi hỗ trợ không?”

Lần đầu liên lạc lại sau nhiều ngày như thế, không thể không nói vẫn mang theo vài phần lúng túng.

Lưu Lỵ bên kia có chút ầm ĩ, không biết đang ở chỗ nào, nhận được điện thoại của Thạch Nghị có lẽ cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ cười một tiếng: “Nói muốn tìm luật sư chỉ là lý do thoái thác, sẽ không thật sự tìm.”

“Kỳ thật, em có thể xử lý loại tình huống này.”

“Yên tâm đi, em biết rõ sẽ tới trình độ nào, phim chiếu xong mấy chuyện này tự nhiên sẽ qua.” Lưu Lỵ nói rất nhẹ nhàng, cho nên dẫn đến Thạch Nghị ở bên kia lông mày càng nhíu chặt.

Tiếp sau cũng không còn lời nào để nói, Thạch Nghị cúp máy dựa vào ghế không nói một lời.

Rõ ràng, thứ hắn và Lưu Lỵ theo đuổi, là không đồng dạng.

Thứ hắn xem trọng, vừa lúc là thứ Lưu Lỵ xếp ở cuối cùng, mà thứ hắn vẫn luôn kháng cự, lại là thứ Lưu Lỵ muốn có nhất.

Hai người bọn họ ở cùng một chỗ, ai cũng không cho được thứ đối phương cần.

Cái này gọi là Đạo bất đồng, bất tương vi mưu* đi.

(* 道不同, 不相为谋 Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được. Nghề nghiệp khác nhau không, thể đàm đạo cùng nhau)

Thạch Nghị dự định khi bộ phim này quay xong hắn sẽ tìm Lưu Lỵ nói chuyện, nói cho rõ chuyện của hai người, tuy rằng lần trước tan rã trong không vui, nhưng tùy tiện chia tay cũng không phải là phong cách của hắn, ít nhất, chưa nếm thử liền trực tiếp buông tha không phải phong cách của Thạch Nghị, hắn hy vọng mọi chuyện sở hữu, đều là có đầu có đuôi*.

(*Nguyên văn 有始有终 hữu thủy hữu chung.)

Tình huống của hắn, cũng không đề cập với Anh Minh, kể cả đêm hôm đó uống đến say mèm, cũng không có ai nhắc tới chuyện của Lưu Lỵ.

Nhưng trong lòng Thạch Nghị nắm chắc Anh Minh khẳng định biết rõ, trên thực tế, Anh Minh quả thật biết rõ.

Đừng nói tin tức lần này của Lưu Lỵ có bao nhiêu lớn, ngay cả Vương Nghĩa Tề cũng ghé vào tai anh lải nhải đến lải nhải đi, anh cũng không có khả năng không biết gì.

Đặc biệt là mỗi lần Vương Nghĩa Tề nhắc đến đều mang theo châm chọc hả hê khi người gặp họa.

“Lúc đầu tớ đã biết Thạch Nghị cùng Lưu Lỵ ở bên nhau tuyệt đối là bi kịch, nhị thế tổ như hắn ta có thể thu phục loại phụ nữ như Lưu Lỵ chính là thần thoại đô thị, so với Lưu Lỵ, Thạch Nghị căn bản ngay cả lông cũng chưa mọc đủ.”

Tùy tiện ném đi tạp chíbát quái trong tay, Vương Nghĩa Tề đắc ý bắt chéo chân: “Nhìn xem nhân mô cẩu dạng*, kỳ thật òn không phải thật ngốc thật ngây thơ sao.”

(*Nguyên văn 示例:人五人六 nhân ngũ nhân lục: giả vờ chính nhân quân tử, giả vờ giả vịt, giả đứng đắn. Từ đồng nghĩa: nhân mô cẩu dạng. Câu này đang ám chỉ anh Nghị á.)

Cậu đánh giá xong, Anh Minh quay đầu liếc cậu một cái: “Sao cậu lại rảnh rỗi đến mức suốt ngày xem mấy thứ này giết thời gian vậy, ngày hôm qua một phân cảnh cậu NG mấy chục lần, cũng không thấy ngại sao.”

“Đệch!” Vương Nghĩa Tề bất mãn nhíu mày: “Anh Minh cậu hiện tại như thế nào vừa nghe đến Thạch Nghị liền xù lông, suốt ngày gây khó dễ cho người anh em này.”

Anh Minh không thèm để ý tới cậu ta, lười biếng trả lời một câu: “Tớ là không chịu được số lần NG của cậu.”

Nhưng trạng thái gần đây của Vương Nghĩa Tề có chỗ là lạ, lần hợp tác trớc kia, chưa từng thấy cậu có lúc nào khủng hoảng như vậy.

Anh Minh dứt khoát xoay người: “Cậu gần đây có chuyện gì vậy?”

Đối phương không trả lời anh ngay, trầm mặc một hồi, sau đó mới có chút bực bội xua tay: “Không có gì!”

Thấy cậu ta như vây, Anh Minh cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ nhướng mày vỗ vai cậu: “Có việc cậu cứ nói, đừng suốt ngày buồn bực trong lòng, cẩn thận nghẹn ra bệnh.”

“Cậu cho rằng tớ là ai?”

Liếc Anh Minh một cái, Vương Nghĩa Tề đứng dậy nhún nhún vai, sau đó mới quét mắt ra ngoài, cười lạnh: “So với tớ, tớ thấy cậu lo lắng cho mình trước đi.”

Anh Minh nghe vậy quay đầu, nhìn thấy Vương Nhạc đang đứng bên ngoài phòng hóa trang vẫy anh.

Ngay lập tức, vẻ mặt anh có chút cứng ngắc: “Mẹ nó, không phải chứ…”

Rốt cuộc lúc này anh đã cảm nhận được tâm lý e sợ tránh còn không kịp của Vương Nghĩa Tề lúc trước, Vương Nhạc dính người quả thật có chút đáng sợ.

Vương Nghĩa Tề có chút ác ý cúi người, mang theo nụ cười rạo rực dựa đầu vào vai Anh Minh: “Ca ca tớ đã sớm nhắc nhở cậu cẩn thận, cậu chính là không để trong lòng, hiện tại biết rõ có bao nhiêu đau khổ đi, đã muộn!”

Cậu nói xong còn chớp chớp mắt, Anh Minh trừng cậu ta một cái, chân mày nhíu lại.

Thấy bộ dạng này của anh, Vương Nghĩa Tề khó có được lòng tốt hơi nhỏm dậy: “Được rồi, nể tình anh em, tớ liền nghĩ cách giúp cậu.”

Cậu ta vừa dứt lời Anh Minh đã có một loại dự cảm xấu, anh có chút đề phòng nhìn Vương Nghĩa Tề: “Cậu lại muốn làm gì?”

“Khiến cậu ta chết tâm!”

Một câu nói xong, Vương Nghĩa Tề xoay cổ Anh Minh qua, vững vàng ấn xuống một nụ hôn.

Nói là hôn, cùng lắm chỉ là hai bờ môi dán vào nhau một chút, Vương Nghĩa Tề khống chế được khoảng cách,  thậm chí hai người cũng không tính là gần lắm, nhưng từ góc độ của Vương Nhạc nhìn sang, đây là nụ hôn thứ thiệt, đặc biệt là biểu tình của Vương Nghĩa Tề còn rất đắm chìm, cứ giống như chiếm được tiện nghi lớn.

Chờ đến khi Anh Minh phản ứng lại kéo ra khoảng cách của hai người, theo bản năng quay đầu lại, phát hiện phía sau Vương Nhạc còn đứng một người.

Hôm nay là Thạch Nghị đi cùng Vương Nhạc.

Kết quả gặp được một màn như thế.

Trong nháy mắt, biểu tình của tất cả mọi người đều có chút vặn vẹo.

Vương Nhạc lộ vẻ không dám tin trừng mắt nhìn Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề, bộ dạng ngũ lôi oanh đỉnh* kia giống như mắt thấy ngày tận thế, mà vẻ mặt Thạch Nghị thì là thô bạo giống như muốn giết người, cả người bao phủ một tầng áp lực vô hình.

(*五雷轰顶 Năm tia chớp cùng đánh vào đầu. Nghĩa: phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.)

Anh Minh theo bản năng đứng lên, vốn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là không mở miệng.

Thời điểm này, nói cái gì đều cảm thấy không được tự nhiên.

Ngược lại là Vương NGhĩa Tề thản nhiên ôm vai anh, vẻ mặt thiếu đánh hất cằm: “Như thế nào, chưa thấy qua người đối diễn hả!”

Lời này của cậu nhưng thật ra nói với Thạch Nghị, kết quả người nổi giận trước ngược lại là Vương Nhạc, lập tức thấy cậu ta nhanh chóng xông tới, trực tiếp đẩy Vương Nghĩa Tề ra: “Anh đừng đụng anh ấy!”

Kích động* lại khiến cho người ngoài phòng hóa trang giật nảy mình.

(*Nguyên văn 歇斯底里l hysterical, bệnh thần kinh cuồng loạn.)

Không ít người tò mò nhìn vào trong, lại nhất thời không rõ đây là khí tràng gì.

Vương Nghĩa Tề bị Vương Nhạc đẩy thiếu chút nữa đụng vào gương trang điểm bên cạnh, cậu chật vật đứng vững lại: “Đệch! Cậu muốn mưu sát tôi à!”

Vương Nhạc giống như gà chọi che chở Anh Minh ở phía sau mình: “Vương Nghĩa Tề, không cho phép anh đụng anh ấy.”

“Này, cậu nói không đụng liền không đụng sao? Bộ phim bọn tôi quay chính là diễn vai người yêu, tôi muốn đụng thế nào liền đụng thế đó, tôi không chỉ đụng lúc này, tôi còn đụng lúc khác, chỗ nào tôi cũng dám đụng, cậu quản được sao!”

Vương Nghĩa Tề vốn dĩ đã có sẵn một bụng hỏa đối với Vương Nhạc, hiện tại thiếu chút nữa bị xô ngã lửa giận lại vọt lên, sự tình rõ ràng ấu trĩ đến cực điểm vậy mà xem như là thật làm ầm ĩ với Vương Nhạc, người được cho là trung tâm của cuộc cãi vã Anh Minh lại im lặng quay đầu nhìn Thạch Nghị, cảm thấy vô cùng buồn cười,

Nhưng sắc mặt Thạch Nghị rất khó nhìn.

Là cái loại khó coi cứng đờ đến phát xanh, không đợi Anh Minh mở miệng nói gì, Thạch Nghị đột nhiên tiến lên kéo Vương Nhạc: “Đừng con mẹ nó ở chỗ này mất mặt, về cùng tớ.”

Vương Nhạc bị kéo không chịu đi: “Không được, tớ muốn ở lại,”

“Ở lại cái đệch! Đi!”

Chữ đi phía sau kia, Thạch Nghị gần như là hét ra, kỳ thật Vương Nhạc cũng chưa từng thấy Thạch Nghị giận dữ đến mức này, nhất thời giật mình, sửng sốt một chút chỉ có thể mặc cho Thạch Nghị kéo cậu ra ngoài, để lại Anh Minh và Vương Nghĩa Tề hai mặt nhìn nhau, có chút ngỡ ngàng.

Nhất là Anh Minh cảm thấy có chút không thoải mái.

Có thể là mẫn cảm, anh cảm thấy lửa giận này của Thạch Nghị là hướng về phía anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play