Người vô tội bị kéo vào có chút kinh ngạc: “Liên quan gì đến tôi mà kéo tôi xuống nước a.”
Những người khác rõ ràng là muốn xem Thạch Nghị.
Đã sớm ngờ tới Anh Minh sẽ từ chối, Thạch Nghị cười cười, ghé vào tai anh hạ giọng nhắc nhở: “Là anh em cũng không thể thấy chết không cứu nha! Anh đừng quên, anh thiếu cược tôi còn chưa trả.”
Lần trước hai người cá cược lúc thi đấu, đến bây giờ cũng chưa thực hiện.
Anh Minh đánh cược với Đổng Hiểu là đối phương tùy tiện ra điều kiện, đương nhiên anh cũng phải trả bằng cái này cho Thạch Nghị.
Cũng không nghĩ tới Thạch Nghị sẽ nhắc tới chuyện lúc trước vào lúc này, Anh Minh đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó nhướng mày: “Vậy rốt cuộc cậu muốn gì?”
“Tùy tiện đi, ca hát hay là khiêu vũ anh tùy tiện chọn một cái…”
Thạch Nghị nói rất nhỏ, những người khác nghe không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn ghé sát vào Anh Minh, người kia rồi lại nở nụ cười có chút quỷ dị.
Sau đó, Anh Minh liền đi lên trước một bước: “Được rồi, vậy thì liền tùy tiện nhảy một đoạn đi.”
Anh ra hiệu với người chỉnh nhạc bên kia, DJ thường làm ở quán bar trên cơ bản đều xem hiểu, lúc này âm nhạc phát ra, Anh Minh tùy ý đứng bên cạnh Thạch Nghị. Một tay khoác lên vai đối phương, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nói nhỏ một câu: “Thạch đại công tử, tôi liền nhảy một đoạn…”
Không đợi Thạch Nghị phản ứng, theo tiếng nhạc, Anh Minh bắt đầu chậm rãi di chuyển,
Một đám người vốn là chờ xem náo nhiệt, nhưng chờ đến khi đoạn nhảy này nhảy được một phút, bên cạnh đã có người đổi sắc mặt.
Rõ nhất trong đó chính là Thạch Nghị.
Anh Minh vẫn luôn vòng quanh hắn xuống xuống lên lên cọ qua cọ lại, cho dù phản ứng có chậm đến mức nào, hắn cũng biết đoạn nhảy này của Anh Minh, là múa cột. Chỉ có điều, hiện tại là coi hắn thành cây cột, cái gọi là cùng nhau biểu diễn, rõ ràng cũng xem như kèm hắn vào.
Lần đầu tiên Thạch Nghị nhìn thấy múa cột có lẽ là ở cấp ba, một đám trẻ ranh ra ngoài khai trai, bóng người uốn éo dưới ánh đèn lúc ấy, đều khiến hắn không thể quên được một thời gian rất lâu. Dù sao cũng là thời kỳ trưởng thành, phản ứng thân thể thành thục hơn lý trí đại não rất nhiều. Nhưng mà, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới có một ngày, sẽ có một người đàn ông vòng quanh mình nhảy cái này, lại còn là bạn tốt của mình.
Anh Minh không phải nhảy tùy tiện, anh rõ ràng đã luyện qua. Cử động của thân thể vô cùng ăn nhịp với tiết tấu, hoàn toàn không đem Thạch Nghị trở thành ông thép mà lúng túng, thậm chí như có như không, nơi nào đó trên cơ thể còn sẽ cọ xát qua nửa người dưới của Thạch Nghị, cảm thấy được hắn cứng ngắc, liền cười híp mắt nhướng mày.
Anh là cố ý…
Ý thức được điểm này, Thạch Nghị có chút lúng túng muốn tránh đi, kết quả bị Anh Minh rất kỹ xảo kéo về.
“Muốn chạy?”
Ghé sát vào bên tai Thạch Nghị thì thầm một câu như vậy, Anh Minh thậm chí cố ý thổi một hơi vào, thấy cả người Thạch Nghị đều căng thẳng.
Có người bên cạnh Lưu Lỵ nhịn không được trêu chọc một câu: “Đệch! Lần đầu tiên tôi thấy một người đàn ông múa cột có thể múa thành như vậy…”
Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung rốt cuộc là dạng gì, chỉ là tất cả mọi người nơi đây đều rõ ràng Anh Minh vốn là loại người gì, rồi lại chưa có ai thấy một mặt này của anh, trong khí thế cường liệt lại mang theo khiêu khích như có như không, rõ ràng biểu tình trên mặt không có loại mê hoặc của người múa chuyên nghiệp, nhưng chính là khiến cho người ta nhịn không được đem mắt đặt trên người anh, cầm lòng không đậu phỏng đoán thật nhiều ẩn ý từ trong ánh mắt của anh.
Múa xong một bản, cả hồi lâu không có ai phản ứng.
Ngược lại là Lưu Lỵ phản ứng trước, sau đó bên cạnh mới có vài người cảm khái một câu, hơn nữa vẫn còn chưa khôi phục tinh thần.
Thạch Nghị gần như là nghiêm mặt nhìn Anh Minh vòng qua những người khác vẫy tay với hắn, khóe miệng cong lên đầy trêu chọc.
Hắn nổi phản ứng.
Mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng dục vọng này lại khiến hắn có loại cảm giác bực bội không kiên nhẫn, chính là dấu hiệu bị vén lên khô nóng.
Anh Minh nắm rất tốt chừng mực, vừa vặn khiến hắn có cảm giác nhưng là không có thật sự cọ súng cướp cò*.
(*Nguyên văn là 擦枪走火sát thương tẩu hỏa: lúc đang lau súng xảy ra sự cố cướp cò, bởi vì khi lau súng không có tháo đạn hoàn toàn hoặc cài chốt an toàn, thời điểm đang lau súng k cẩn thận cướp cò, xảy ra sự việc ngoài ý muốn.)
Chỉ khiến cho Thạch Nghị hiện tại có chút lúng túng.
Bên cạnh nhiều người nhìn như vậy, hắn đi không được ở lại cũng không xong, chỉ có thể đè xúc động trong thân thể xuống, nhân viên phục vụ đi qua, bị hắn túm lại lấy một ly nước lạnh.
Lưu Lỵ để ý thấy, đi đến bên cạnh hắn: “Sao vậy, bị anh ta chỉnh?”
“Đệch!”
Thạch Nghị chỉ mắng một câu: “Tiểu tử này con mẹ nó là tên điên...”
Hắn cho tới giờ chưa từng thấy một người đàn ông dám múa cột ở trước mặt người khác như thế. Cho tới nay Anh Minh đều là người nhìn cái gì đều có thể nhìn thấu, tiến lùi vô cùng thành thục, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được cái gọi là điệu nhảy duy nhất của anh, vậy mà lại là loại này.
Còn con mẹ nó nhảy không tồi!
Sau ngày đó Thạch Nghị có đến hỏi Anh Minh, đối phương mới nói cho hắn biết, bài múa này nhưng thật ra là anh học được khi đóng phim lúc trước. Có một bộ phim tình cảm mãnh liệt nói chính là chuyện xưa của một vũ nữ múa cột, vai nam chính anh diễn chính là một vũ nam, đạo diễn sắp xếp một đoạn múa đơn, cho nên anh đặc biệt đi học.
Trên thực tế, chừng mực của đoạn múa anh thật sự diễn trong bộ phim kia so với ngày đó còn muốn lớn hơn một chút, lúc ấy anh chính là cân nhắc đến vấn đề mặt mũi của Thạch Nghị, còn đặc biệt sửa lại.
“Kỳ thật kiểu múa này rèn luyện thân thể rất tốt, múa xong một bài mồ hôi đổ ra còn nhiều hơn chạy bộ.” Anh Minh cắn thuốc trả lời Thạch Nghị như thế, vẻ mặt thản nhiên.
Sau đó Thạch Nghị về nhà lấy ra đống đĩa hắn mua về lúc trước nhưng chưa hề xem qua một đĩa nào, tìm hết tất cả DVD phim Anh Minh đóng, phát hiện có một mặt bìa tương tự với cái Anh Minh miêu tả, liền xem hết bộ phim đó.
Cả một buổi chiều, hắn liền ngồi trước tivi nhìn Anh Minh múa.
Ngay cả bản thân Thạch Nghị cũng không rõ hắn đây là bị cái gì. Chính là cảm thấy có chút muốn ngừng mà không được, phim kia xem xong rồi lại lấy ra những DVD khác lần lượt xem hết.
Phim cấp ba, chừng mực của nội dung* rất lớn.
(*Nguyên văn 内容的尺度 từ này t hiểu mà k biết diễn đạt thế nào cả T.T)
Có chút là phim tình cảm*, có chút là tương đối bạo lực u ám, phong cách đóng phim của Anh Minh vô cùng hỗn tạp, tiếp thu đối với vai diễn cũng rất cao, có vài cảnh giường diễn cho dù đã biết là giả, Thạch Nghị vẫn có chút ngoài ý muốn. Ít nhất, Anh Minh hắn quen thuộc, cho người ta cảm giác không phải là loại người sẽ buông thả sẽ bất cần như thế, mà ở trong phim, dường như đổi thành một Anh Minh khác.
(*风月片 phong nguyệt phiến: phim xxx í T^T.)
Có đôi khi rất điên cuồng, có đôi khi rất gợi cảm.
Rất nhiều người thích so sánh phụ nữ với một quyển sách, nếu như dùng cách nói này để hình dung Anh Minh mà nói, vậy anh chính là một quyển sách ngoài bìa thì cho cảm giác là một cuốn tiểu thuyết hoang đường, lật qua tờ thứ nhất rồi lại trực tiếp đến thể loại thơ ca, đọc xem cảm thấy kỳ thật vốn là một câu chuyện rất có triết học đạo lý, đọc đến cuối cùng lại khiến người ta phun ra một câu hoàn toàn hư cấu!
“Mẹ nó…” Xem xong một đống phim, Thạch Nghị dựa vào ghế đốt điếu thuốc.
Loại hành vi một thân một mình ở nhà xem hết toàn bộ phim do bạn đóng, như thế nào đều cảm thấy giống như tâm lý biến thái không quá bình thường.
Nhưng mà nói thật, có chút ngoài ý muốn.
Hắn và Anh Minh qua lại cho tới bây giờ, nguyên nhân chủ yếu nhưng thật ra là Anh Minh người này, mà không phải cái gì khác. Thạch Nghị vốn không phải là người thích xem phim, cũng không có khái niệm đối với diễn viên, nếu không phải bộ Thiếu gia lưu manh lúc trước ít nhiều ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ khái niệm nào đối với Anh Minh.
Cho dù là mua đĩa, cũng chỉ là tiện tay lấy xuống.
Hiện tại xem hết toàn bộ rồi, đột nhiên cảm thấy Anh Minh mà mình đã biết từ trước đến giờ, kỳ thật chỉ giống như là một mặt của tấm gương mà thôi.
Nếu như bọn họ không vì chuyện lúc trước mà quen biết nhau, chỉ xem những tác phẩm này, hắn tuyệt đối không thể tưởng được Anh Minh sẽ là dạng tính cách này, loại chênh lệch này có chút kỳ quái, không thể nói không tốt, nhưng tuyệt đối không thoải mái, chính là một người vốn rất gần gũi với mình, đột nhiên bị một người không tồn tại do màn ảnh đắp nặn kéo ra xa, cảm thấy hiểu biết, chỉ là mặt ngoài.
Anh Minh như thế, có lẽ, Lưu Lỵ cũng là như thế.
Cau mày chậm rãi hút hết điếu thuốc trong tay, Thạch Nghị có chút cảm khái ngồi ngốc ở phòng khách, trong đầu thỉnh thoảng hiện lên đoạn ngắn cùng tình tiết của bộ phim vừa rồi, cuối cùng lại rơi đến đoạn múa của Anh Minh ngày đó.
—— Cảm giác này thật quỷ dị, cố tình hắn chính là không vứt đi được.
Không quá hai ngày sau sinh nhật của Lưu Lỵ, Thạch Nghị bất ngờ nhận được điện thoại của Vương Nhạc.
Mấy ngày trước cậu vốn ở nước ngoài cho nên mới không thể tham gia party, gọi cho Thạch Nghị để giải thích một chút, tùy tiện nói xin lỗi.
Nhưng Thạch Nghị cầm điện thoại rồi lại căn bản không tin Vương Nhạc là vì chuyện này: “Có chuyện cậu cứ nói.”
Hai người quen biết nhiều năm như thế, chút tâm tư ấy cũng nhìn không ra, hắn cũng quá ngu ngốc rồi.
Vương Nhạc bên kia do dự một chút: “A Nghị, cậu có thể dẫn tớ đến phim trường của Vương Nghĩa Tề được không?”
“Vương Nghĩa Tề?” Ngoài ý muốn lại nghe thấy cái tên này, lông mày Thạch Nghị theo bản năng nhíu lại với nhau: “Như thế nào cậu với cậu ta còn chưa làm cho rõ ràng?”
“Chuyện lúc trước là có chút hiểu lầm, tớ đã tìm anh ấy mấy ngày, nhưng anh ấy vẫn không chịu nhận điện thoại của tớ cũng không gặp tớ, tớ biết cậu rất thân với Anh Minh, hai người bọn họ hiện đang quay phim, cậu có thể dẫn tớ tới tìm anh ấy một chuyến không.”
Giọng Vương Nhạc có chút chán nản, dường như chịu sự đả kích không nhỏ. Nhưng chuyện này lại khiến Thạch Nghị có chút chán ghét, hắn cân nhắc cả buổi không muốn đồng ý: “Nếu như cậu ta không muốn gặp cậu, cậu cũng đừng bám lấy cậu ta thề chết cũng không bỏ qua*, có sức sao?”
(*死磕 tử khái: k đạt đc mục đích sẽ k bỏ qua.)
Nếu thật sự coi trọng, lúc trước cũng sẽ không bỏ chạy lấy người không một lời chào hỏi, tuy rằng hắn không biết nội tình, nhưng cảm thấy Vương Nhạc hiện tại chỉ là đầu nóng mà thôi, đối phương căn bản không để tâm.
“A Nghị, cậu không biết…”
“Tớ đã nói bao nhiêu lần, đừng gọi tớ là dì!”
(*A Nghị vs A di khác chữ nhưng đọc giống nhau yì.)
Xưng hô này thật sự khiến cho Thạch Nghị bực bội, hắn tựa người ra sau: “Vương Nhạc, tớ nhưng không thể giúp cậu chuyện này được.”
Thanh quan cũng khó định được việc nhà*, huống chi này còn không tính là “việc nhà”.
(*清官都难断家务事 chuyện trong nhà lộn xộn, dù là quan thanh liêm cũng không có cách nào phân biệt đúng sai.)
Thạch Nghị cự tuyệt, lại khiến cho Vương Nhạc bên kia trầm mặc rất lâu, mãi cho đến khi hắn cho rằng đối phương đã bỏ đi rồi, mới nghe thấy Vương Nhạc mang theo tiếng khóc nức nở nói với hắn: “A Nghị, tớ đã ngả bài với người nhà tớ, tớ… không có biện pháp quay đầu…”
Có một cái chớp mắt, Thạch Nghị cảm thấy có thứ gì đó trong đầu mình đột nhiên đứt đoạn.
“Đệch!”
Con mẹ nó này là chuyện rách nát gì đây…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT