2401

Chương 120


3 năm

trướctiếp

Kết quả thời gian đóng máy đã định trước bởi vì một chuyện xảy ra đột nhiên mà bị trễ mất hai ngày.

Bộ phim lúc trước của Anh Minh và Vương Nghĩa Tề lấy được một giải thưởng tại liên hoan phim quốc tế, mặc dù không phải là giải thưởng rất quan trọng, nhưng kết quả này vẫn khiến cho giới giải trí hưng phấn một phen.

Từ khi quan hệ với Thạch Nghị bị ép đưa ra ánh sáng, trên cơ bản chỉ cần nhắc một chút đến đề tài đồng tính luyến ái đều sẽ tiện thể lôi Anh Minh ra nói một câu, bộ phim lần này lấy được giải thưởng đương nhiên không có khả năng không chút gợn sóng, ngay cả giới truyền thông đều bình luận về giải thưởng này mấy ngày liên tục, có nói đây là tán thành cho kỹ thuật diễn và tình cảm của Anh Minh, cũng có người nói bởi vì Anh Minh hiểu biết về đồng tính luyến ái nên diễn tốt hơn Vương Nghĩa Tề là chuyện đương nhiên, cũng chưa có bước đột phá thật sự đối với bản thân.

Nhưng những bình luận này cũng chỉ là thứ tiêu khiển của những lúc rảnh rỗi, cho dù là Anh Minh hay là Vương Nghĩa Tề, cũng không thèm để trong lòng.

Lễ trao giải được thực hiện ở nước ngoài, cho nên hai người cùng đạo diễn, nhà làm phim, đều tham dự lễ trao giải, lúc chính thức nhận thưởng Anh Minh cùng Vương Nghĩa Tề đều không lên sân khấu, nhưng trước khi kết thúc rất nhiều truyền thông có mặt ở sự kiện yêu cầu được phỏng vấn Anh Minh, rất có hứng thú đối với kinh nghiệm cá nhân của anh.

Người đại diện hỏi qua ý tứ của Anh Minh, anh vốn không muốn nhận, nhưng Vương Nghĩa Tề nhắc tới khả năng sẽ có chút trợ giúp đối với bộ phim hiện tại bọn họ đang quay, anh do dự một chút vẫn là đồng ý.

Trong trí nhớ, lần phỏng vấn gần nhất có lẽ cũng đã mấy năm trước rồi.

Bản thân Anh Minh cũng không phải là người thích trả lời câu hỏi, tuy rằng làm loại nghề nghiệp diễn viên này là không thể tránh khỏi giao tiếp với truyền thông, nhưng những phóng viên quen anh đều biết Anh Minh cũng không nhiệt tình giải đáp vấn đề.

Phóng viên chuyên trách* lại đặc biệt rõ ràng.

(*Ngu yên v ăn 专访 chuy ên ph óng: một l oại p hỏng vấn đ ộc qu yền.)

Nhưng dù sao là đối mặt với truyền thông nước ngoài, Anh Minh vẫn là nới lỏng hơn trong nước một chút, đối phương đã biết tình huống căn bản của anh, hỏi không ít vấn đề về những tác phẩm trước kia, đặc biệt là rất nhiều vấn đề về một lần chuyển biến tâm lý ở trong đó, cũng là lần đầu tiên, Anh Minh kể ra cho người ngoài trạng thái của bản thân.

“Nói như vậy, lúc ấy anh cũng không phải là không thể không nhận quay thể loại phim đó, đúng không?”

“Đúng.”

“Nhưng đối với rất nhiều diễn viên mà nói, cũng có yêu cầu rất cao đối với tác phẩm của mình, anh làm như thế, không sợ nhiều người xem không thể tiếp thu sao?”

“Kỳ thật diễn viên cũng chia thành rất nhiều loại hình, từ khi bắt đầu tôi đã đứng ở một vị trí cao hơn rất nhiều người, nhưng kỳ thật cho dù là yêu cầu của ngoại hình, hay là tiêu chuẩn về tâm lý, tôi vẫn chưa hoàn thiện, với tôi mà nói, làm một diễn viên quan trọng nhất là có thể duy trì ở một trạng thái, đương nhiên ai cũng nguyện ý muốn diễn tốt tác phẩm, nhưng bình thường loại chuyện này không phải ai cũng có khả năng khống chế.”

“Như vậy đối với bộ phim này, là anh chủ động lựa chọn hay là còn nguyên nhân khác?”

“Thật ra bộ phim này là được người giới thiệu, nhưng tôi cảm thấy kịch bản vô cùng tốt, cho nên lúc đó gặp qua đạo diễn, tôi liền quyết định diễn.”

“Diễn vô cùng xuất sắc.”

“Cảm ơn.”

Anh Minh trước sau cười rất đạm nhiên, diễn viên của bộ phim này cũng không nhận được giải thưởng, chẳng qua là bản thân bộ phim lấy được giải của phim nước ngoài hay nhất, lĩnh thưởng là đạo diễn đi lấy, từ góc độ của một diễn viên, nhiều nhất chính là công nhận cùng một vài bình luận của giới truyền thông, thậm chí ngay cả phản ứng của người xem cũng không quá lớn.

Có lẽ bởi vì đề tài này tương đối không phổ biến, độ quan tâm cũng không đặc biệt cao.

Phóng viên phỏng vấn anh cũng cười gật đầu, sau đó mới lật xem câu hỏi dự thảo đã chuẩn bị từ trước: “Như vậy câu hỏi kế tiếp, nếu Anh Minh tiên sinh không muốn trả lời, có thể nói thẳng cho tôi biết.”

Anh ta vừa nói như thế, Anh Minh cũng đoán được là câu hỏi gì.

“Vâng, anh hỏi đi.”

“Liên quan tới bộ phim này, có phải anh đặt một ít sinh hoạt cá nhân của mình vào trong hay không?”

Phóng viên hỏi tương đối uyển chuyển, Anh Minh nở nụ cười: “Tôi biết ý của anh là gì, nhưng thời điểm tôi diễn, kỳ thật cũng không biết phải thích một người đồng tính như thế nào.”

“Ồ? Có thể nói cụ thể một chút được không?”

“Tôi không muốn thảo luận quá nhiều đến sinh hoạt cá nhân của tôi, tôi chỉ có thể nói, tôi diễn là nhân vật mà biên kịch, đạo diễn đắp nặn ra, không hề có liên quan gì tới bản thân tôi. Sinh hoạt của tôi cũng sẽ không dung nhập vào nhân vật, bởi vì tôi cần thuyết phục mọi người tiếp nhận cũng không phải là bản thân tôi, bản thân tôi không cần bất luận công nhận gì.”

“Nhưng tôi nghĩ rất nhiều người đều rất tò mò đối với đời sống tình cảm của anh.”

“Tôi đây chỉ có thể cảm ơn loại quan tâm này, tình huống trước mắt của tôi rất tốt.”

Tiếp sau đó cùng một loại đề tài Anh Minh liền không muốn nói thêm nữa, tuy rằng phóng viên phỏng vấn chưa từ bỏ ý định vẫn muốn hướng về chủ đề kia, đều bị anh dùng kỹ xảo chuyển đi, cuối cùng đến thời điểm kết thúc, đối phương cảm khái thở dài: “Tuy rằng tôi phỏng vấn qua không ít ngôi sao, lại rất ít khi đụng phải người như anh.”

Độ phối hợp không thể nói không cao, rồi lại phân chia ranh giới rất rõ ràng.

Anh Minh chỉ là cười cười đối với lời này, cũng không đáp lại.

Lúc sau đoạn phỏng vấn này được truyền thông trong nước đăng lại, Thạch Nghị đọc chính là văn bản, câu trả lời mang đậm phong cách của Anh Minh khiến hắn khi đọc được một nửa liền không nhịn được bật cười, đặc biệt là câu cảm ơn quan tâm, tình huống của tôi rất tốt, càng khiến hắn cười ra tiếng ở trước mặt Âu Dương cùng những đồng nghiệp khác.

Người trước bàn làm việc đều có chút khó hiểu: “Thạch tổng, anh đây là đang cười gì vậy?”

Thạch Nghị xua xua tay: “Không có gì, các cậu tiếp tục.”

Chỉ có Âu Dương đoán được đại khái tâm tình vui sướng không hề báo động trước này của hắn nhất định không liên quan tới công việc, cậu gõ gõ mặt bàn: “Tôi nói, trong lúc đang họp cậu chuyên tâm một chút được không? Cho dù thất thần cũng phải lặng lẽ một chút a.”

“Ừ, là tớ sai, chúng ta tiếp tục.”

Tắt vi tính, Thạch Nghị cố nén cười dời lực chú ý lên tài liệu trong tay.

Kỳ thật vừa rồi nếu không phải hắn thuận tay tìm kiếm một vài số liệu cũng sẽ không quét đến tin tức kia của Anh Minh, nhưng không thấy còn đỡ, liếc mắt qua liền không nhịn được nhìn nhiều một chút.

Số lượng người trong công ty biết được quan hệ của Anh Minh cùng Thạch Nghị cũng không ít, nhưng dù sao Thạch Nghị là ông chủ, loại chuyện hoàn toàn tư nhân này ai cũng hiểu được không chạm vào là an toàn nhất. Trừ bỏ Âu Dương thỉnh thoảng sẽ trêu chọc Thạch Nghị, trên căn bản ai cũng sẽ không nhắc tới.

Thuận lợi chấm dứt kế hoạch lần này, cuối cùng lúc tan họp Âu Dương vòng đến chỗ Thạch Nghị kéo kéo hắn: “Buổi sáng Cậu của cậu có gọi điện thoại cho tớ, bảo tớ chuyển lời với cậu chủ nhật anh ấy sắp xếp một bữa tiệc, cậu phải tham dự.”

“Điện thoại tìm tớ ăn cơm còn phải gọi cho cậu?”

“Đoán chừng là giận còn chưa tan.”

Loại người như Trần Thành này, muốn cho anh tiếp nhận sự thật còn khó hơn lên trời.

Thạch Nghị nhướng mày: “Được rồi, tớ biết rồi, trở về tớ liên lạc với Cậu ấy.”

“Gần đây dì thế nào rồi?”

“Tinh thần có tốt hơn so với khoảng thời gian trước, dì của tớ vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy, thường xuyên ra ngoài cũng sẽ khiến tâm tình bà ấy tốt một chút.”

Đối với chuyện của mẹ mình Thạch Nghị không muốn nói nhiều, lúc sau Âu DƯơng còn muốn truy vấn hai câu lại bị hắn cản lại, vừa vặn có điện thoại gọi tới cho cậu, Âu Dương ra hiệu với hắn một cái liền rời khỏi văn phòng.

Sau khi cậu đi Thạch Nghị lại mở laptop ra, muốn tìm xem video phỏng vấn Anh Minh, nhưng đáng tiếc trên mạng không có.

Nhìn đồng hồ, hắn hoàn tất cuộc điện thoại đến khách hàng liền gọi cho Anh Minh.

Lần này điện thoại là tắt, đoán chừng là đang ở studio.

Có chút tiếc nuối cúp máy, Thạch Nghị dựa vào ghế xoa xoa cổ nhắm mắt lại, nhớ nhung của đoạn thời gian trước vào lúc này lại bắt đầu lan tràn.

Ngày đó sau khi hắn nói chuyện với mẹ Anh Minh xong dường có được chút tác dụng, ít nhất Anh Minh nói từ ngày đó cha mẹ anh đều không tiếp tục yêu cầu bọn họ tách ra hoặc là giục anh kết hôn, lúc trước còn gọi điện thoại về nhà, mẹ anh chính là kể lể mấy chuyện bát quái xung đột ở quê nhà, sau đó mới dặn dò anh cai thuốc, cũng không nói thêm chuyện gì khác.

Loại thái độ mềm hóa này cho dù không rõ cũng khiến Thạch Nghị cảm thấy vui mừng, tuy rằng vấn đề trong nhà hắn vẫn rất nghiêm trọng, nhưng ít nhất cục diện đã có chút cải thiện.

Giờ cũng đã muộn, hắn rốt cuộc dọn dẹp tài liệu trên tay liền quyết định tan tầm.

Xe chạy tới trước nhà Anh Minh một cách quen thuộc, lúc Thạch Nghị mở ra cánh cửa kho hàng nơi Anh Minh ở kia, cảm xúc có chút vi diệu.

Đồ vật nơi này trên cơ bản đều không đổi, Anh Minh sống một mình hiển nhiên không gian sinh hoạt có hạn, thậm chí ngay cả những poster lúc trước anh dán lên vẫn còn đó, Vòng Khói ngay sau khi hắn tiến vào liền nhảy qua, không nói hai lời chính là một móng vuốt.

Thạch Nghị chật vật trốn qua một bên nhưng vẫn khó trốn khỏi một kiếp, hắn xách cổ Vòng Khói tới, kinh ngạc nhướng mày: “Ba mày sao không ném mày cho Háo Tử chăm? Anh ấy ở đoàn phim không sợ mày chết đói trong nhà sao?”

Vòng Khói đối với câu trả lời của hắn chính là duỗi móng còn muốn bắt hắn, Thạch Nghị thuận tay ném nó qua một bên, sau đó mới đóng cửa đi đến sô pha, lật lật đống tạp chí cùng kịch bản chất đống trên bàn trà, sau đó mới ngồi xuống.

Mỗi một vật của nơi này, đều mang theo hơi thở của Anh Minh.

Trên kịch bản có tô đậm những câu chữ quan trọng, bên cạnh có thêm một ít ghi chú, Thạch Nghị gần như có thể tưởng tượng đến bộ dạng đeo kính vùi vào một góc ở sô pha đọc kịch bản của Anh Minh, có lẽ là hơi nhíu mày, sau đó thỉnh thoảng gạch hai bút, vẻ mặt nghiêm túc.

Khuôn mặt bình thường vẫn mang theo tươi cười theo thói quen cũng chỉ vào lúc nhìn những thứ này đường nét ngũ quan mới có vẻ đặc biệt thâm thúy.

Thạch Nghị dạo phòng khách một vòng cuối cùng vẫn là lên lầu, đẩy ra cửa phòng ngủ, hắn sững sờ.

Đầu giường vốn không có vật gì được Anh Minh đóng một cái giá, có một cái đèn trang trí gắn ở trên, chỗ thân đèn treo một sợi dây chuyền

Không cần đi qua hắn cũng biết đó là thẻ bài lúc trước hắn đưa cho Anh Minh.

Kim loại màu xám phản xạ ánh sáng trong phòng, rõ ràng nên lạnh như băng rồi lại ấm áp quỷ dị, Thạch Nghị nhíu mày, sau đó mới tháo vòng trên cổ xuống, đi qua cũng treo cái của mình ở trên kia.

Lúc này Vòng Khói cũng không biết từ đâu xông vào, theo thói quen cào cào ống quần Thạch Nghị, biểu đạt bất mãn bị người xâm nhập vào không gian.

Chính là Thạch Nghị chỉ ngẩn ngơ nhìn hai sợi dây chuyền kia, thật lâu cũng không động. Trong đầu hiện ra một câu: Nhà ở đâu không quan trọng, quan trọng là người ở đó.

Điện thoại trong túi quần vừa vặn vang lên vào lúc này, móc ra quả nhiên là điện thoại của Anh Minh, lúc Thạch Nghị ấn nghe, trong lòng phát đau.

Giọng của Anh Minh ở đầu dây bên kia rất rõ ràng: “Cậu gọi điện tìm tôi?”

Cuộc gọi nhỡ khi điện thoại anh tắt máy sẽ có tin nhắn báo lại.

Thạch Nghị nở nụ cười: “Anh đoán hiện tại tôi đang ở chỗ nào?”

“Lúc này cậu không ở công ty thì ở nhà, chẳng lẽ ở chỗ tôi?”

Trò này lúc trước Thạch Nghị đã chơi qua, nhưng Anh Minh biết không có khả năng, trước đó Thạch Nghị đã nói với anh gần đây hắn bận việc không cách nào phân thân.

Tự động đem những lời này của Anh Minh hoán đổi thành ba chữ muốn gặp cậu, Thạch Nghị nhướng mày, sau đó mới đá đá Vòng Khói vẫn một mực nằm bên cạnh chân hắn không chịu thỏa hiệp: “Anh nói đúng rồi, hiện tại tôi đang ở nhà.”

“Lúc nãy gọi điện cho tôi có việc?”

Anh Minh hiển nhiên không ngẫm lại ý tứ của từ nhà trong miệng Thạch Nghị, anh mới từ studio trở lại khách sạn, cơm cũng chưa kịp ăn.

Thạch Nghị dứt khoát nằm xuống giường, ngửa đầu nhìn hai sợi vòng cổ quấn vào nhau: “Anh Minh, anh nói cả đời dài không?”

Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, qua thật lâu Anh Minh mới đáp lại hắn một câu: “Hơn nửa đêm, cậu ra tật xấu gì vậy?”

“Chúng ta ở bên nhau cả đời này đi.”

Vươn bàn tay không cầm điện thoại lên nắm chặt thẻ bài, giọng nói của Thạch Nghị vẫn mang theo ý cười đạm nhiên: “Đến năm 2401 đó, vẫn luôn ở bên nhau.”

Lần này, Anh Minh đáp lại rất nhanh: “Cho dù đã chậm nhưng cậu cũng nhớ rõ uống thuốc.”

Thạch Nghị không nói gì, chỉ có tiếng hít thở của nhau là có thể nghe được rõ ràng trong điện thoại.

Kỳ thật câu nói kia đặt ở trong lòng, Thạch Nghị biết Anh Minh có thể hiểu, hắn không nói ra miệng, đối phương đều có thể rõ ràng.

Loại tin chắc này, thậm chí không cần lý do.

Sau đó, hai người đàn ông cầm điện thoại ở hai nơi khác nhau, cách bầu trời đêm, khoảng cách rất xa, nghĩ đến biểu tình giờ phút này của đối phương, nhịn không được nâng lên đường cong nơi khóe miệng.

Trời, kỳ thật sắp sáng rồi.

HOÀN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp