2401

Chương 110


3 năm

trướctiếp

Thạch Nghị vẫn cảm thấy chữ yêu này, đối với một người đàn ông mà nói cũng không dễ dàng nói ra miệng như vậy.

Nhất là khi đối mặt bạn là một người đàn ông khác.

Hắn và Anh Minh vẫn luôn cố tình tránh đi chữ này hoặc là tìm những thứ hình dung khác để thay thế vào những lúc cần, giống như tình huống ngày hôm qua, bọn họ trước sau không có ai biểu đạt ra miệng. Cũng từng có lúc sinh ra dục vọng muốn nói cho đối phương một cách mãnh liệt, nhưng khi nhìn thấy đối phương, rồi lại nuốt xuống.

Trước kia cảm thấy là tự tôn của đàn ông quấy phá, không bỏ ra được mặt mũi, luôn cảm thấy nói yêu đến yêu đi quá làm ra vẻ. Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như thế, khi hắn tựa ở đầu giường nhìn sườn mặt say ngủ của Anh Minh bên cạnh, lại cảm thấy loại cố tình lảng tránh này của bọn họ, là bởi vì tự tin của bản thân không đủ.

Nói một cách nghiêm túc, bọn họ đều không hiểu quá nhiều về tình yêu đi…

Rốt cuộc làm sao để yêu một người, làm thế nào để yêu một người đàn ông, mặc dù là hiện tại, hắn cũng không thể nói rõ.

Hai người hấp dẫn nhau là thuận lý thành chương (*hợp logic), chính thức ở chung lại không dễ dàng như tưởng tượng. Mấy lời Anh Minh nói ngày hôm qua, có một nháy mắt làm cả hai về tới khoảng thời gian giãy giụa mâu thuẫn lúc trước. Kỳ thật cục diện hôm nay, trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đã có dự đoán, mâu thuẫn cùng thống khổ khi lựa chọn, hôm nay trải qua hết thảy, dường như chỉ là một loại bằng chứng của tự tìm khổ.

Đại khái giống như lời Trần Thành nói.

Bọn họ là đang dùng cuộc sống của mình để chứng minh một kết quả có thể thấy được.

Cho dù hắn nghĩ hay không nghĩ, sống ở trong xã hội này, nhất định phải gánh vác một mối quan hệ xã hội nhất định, người là không cách nào hoàn toàn thoát khỏi người khác để tồn tại. Những nghị luận, đánh giá của dư luận kia, ngày nào đó trong tương lai có khả năng sẽ bức đến bọn họ không đường để đi*, mà đợi đến lúc đó lại hối hận, là không có bất kỳ ý nghĩa gì.

(*Nguyên văn 走投无论 tẩu đầu vô luận: từ này k biết nghĩa là gì, tui nghi là tg lộn với 走投无路 tẩu đầu vô lộ nên tui mạn phép đổi ;D. Sau thì mấy nàng nói lại tui nha.)

Thạch Nghị không phủ nhận, lời của Trần Thành có đạo lý.

Hắn đều đã nghĩ tới những vấn đề này, thậm chí ẩn ý đối phương không nói ra, hắn mang đi áp lực cùng tổn thương vì người nhà hắn, hắn đều đã suy xét toàn bộ.

Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn lựa chọn đi tiếp.

“Cậu nhỏ, cậu đã từng cân nhắc rốt cuộc khái niệm bạn đời là gì chưa? Trước kia cháu không nghĩ tới, cảm thấy từ này quá cũ kỹ*. Nếu là người yêu, vợ chồng còn dễ lý giải, bạn đời dường như là từ hình dung của một cái gì đó chính thức, ngay cả người có thể dùng đến nó cũng không nhiều lắm. Ngày ấy, mẹ cháu cùng cháu nói về Anh Minh, cháu nghĩ rốt cuộc đã nghĩ ra được một từ có thể hình dung mối quan hệ giữa bọn cháu. Rất làm ra vẻ đi? Lúc ấy cháu cũng cảm thấy kỳ cục. Nhưng với cháu mà nói, Anh Minh không chỉ là đối tượng để nói tình cảm, đi cùng với anh ấy, cháu cảm thấy rất an tâm. Loại an tâm này cảm giác tựa như cháu đối với người thân như ba mẹ cùng Cậu, Cậu có thể tin tưởng người này dưới bất kỳ tình huống nào cũng sẽ không rời khỏi Cậu, vào lúc Cậu cần, khẳng định có thể đứng bên cạnh Cậu ủng hộ Cậu, cho dù biết rõ là con đường chết, người này cũng nguyện ý đi cùng Cậu cho đến cùng, cháu không có biện pháp rời khỏi anh ấy, là bởi vì cháu biết rõ từ bỏ Anh Minh cháu nhất định sẽ hối hận cả đời, loại tiếc nuối này cháu đã có một lần rồi, cháu chịu không nổi lần thứ hai.”

(*Nguyên văn 老气横秋 lão khí hoành thu.)

“Những áp lực Cậu vừa nói kia, cháu không phải không nghĩ tới, cũng không phải thờ ơ. Nhưng mà Anh Minh với cháu mà nói, là người vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức không thể phân biệt với người nhà, cháu không thể chọn một trong hai, cháu cũng chọn không ra. Những áp lực này nếu như là đại giới khi cháu và anh ấy ở bên nhau, cháu đây tình nguyện gánh chịu những đại giới này. Giống như mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện như thế… mọi người cũng sẽ không từ bỏ cháu, đây không phải là một đề bài lựa chọn, cũng không phải là đề bài chứng minh, mà là cục diện trước mặt cháu chính là như vậy, ngoại trừ đối mặt cháu không thể làm gì khác, mọi người có thể vĩnh viễn không chấp nhận mối quan hệ của bọn cháu, vì vậy mà phẫn nộ, thất vọng, cháu đều có thể tưởng tượng được, nhưng cho dù thế nào, người nhà là bộ phận cháu không thể tách rời, điểm này, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Lúc trước Cậu nói với cháu, hơn hai mươi năm cháu đều sống đần độn, tự cho mình là tỉnh táo lại trước nay không biết bản thân rốt cuộc muốn chính là cái gì… ba cháu rời đi, khiến cháu hiểu rõ bản thân trốn tránh cho tới giờ không phải là vì tiêu sái, mà là vì nhu nhược. Nếu như lúc trước cháu chịu chủ động giải quyết, có lẽ ba cháu… sẽ không đi. Bởi vì cháu không đủ để khiến cho người tín nhiệm, cho nên mọi người mới sẽ lo lắng vì sinh hoạt cùng lựa chọn của cháu, lại đảm đương gánh nặng vốn là đại giới mà cháu phải thừa nhận. Ba mất, là lỗi của cháu… là bởi vì cháu vẫn luôn trốn tránh, chưa từng thật sự trưởng thành. Cho nên cháu tự nói với bản thân, cháu tuyệt đối sẽ không lại khiến cho người bên cạnh cháu có nghi ngờ đối với cháu, con đường sau này đi thế nào, cháu rất rõ ràng cũng rất kiên trì, đối với người cháu để ý, chuyện cháu để ý, cháu sẽ không lại khiến mình có cơ hội hối hận lần hai, cho dù hiện tại còn chưa làm được, cháu cũng sẽ luôn dựa theo suy nghĩ này, mãi đến ngày cháu có thể.”

Cuối cùng Cậu hắn có thỏa hiệp vì những lời này hay không, kỳ thật Thạch Nghị cũng không xác định.

Nhưng nói ra những thứ vốn cũng không phải mục đích gì, chỉ là hắn cảm thấy cần phải nói ra, giống như hắn lúc sau lại nói ra an bài của công ty cho Anh Minh nghe, cho dù là đối với người nhà hắn hay là đối với Anh Minh, hắn đều cảm thấy mình có trách nhiệm làm cho đối phương hiểu hắn rõ hơn, khiến cho bọn họ tín nhiệm chính mình.

Đi qua loại vết xe đổ này, hắn sẽ không dẫm vào.

Cũng tuyệt đối không cho phép bản thân lại phạm cùng một sai lầm ở tình huống giống nhau.

Lúc Anh Minh mở mắt, liền thấy Thạch Nghị tựa bên giường xuất thần, tuy rằng kỳ thật biểu tình không giống, nhưng bởi vì thật lâu cũng không động, như thế nào đều cảm thấy là trạng thái bình thường. Anh nhíu mày nhìn trong chốc lát, cuối cùng vẫn là day day ấn đường muốn tìm thuốc lá.

Thạch Nghị vào lúc Anh Minh tìm quần rốt cuộc lấy lại tinh thần, lại thấy anh móc tìm thuốc lá, theo bản năng ngăn lại: “Dậy?”

Người kia quay đầu nhìn hắn: “Vẻ mặt trầm trọng vừa rồi của cậu là đang cân nhắc cái gì đó?”

Cau mày khổ đại cừu thâm.

Bời vì dùng từ của Anh Minh mà nhướng mày, Thạch Nghị kéo anh trở lại giường: “Chính là đang nghĩ anh nên cai thuốc rồi.”

“Ừ, quả thật nghiêm trọng.”

Hoàn toàn không có hứng thú với vấn đề này, Anh Minh tùy tiện đáp lại một câu liền đi mò quần tiếp, sau đó lại bị Thạch Nghị kéo về: “Tôi nói thật, Anh Minh, anh cai thuốc đi.”

Lúc trước đã cảm thấy Anh Minh nghiện thuốc quá nặng, trong khoảng thời gian này quả thật lại càng nghiêm trọng, cứ tiếp tục như thế trên cơ bản không khác gì đang tự sát.

Anh Minh dừng một chút, xoay đầu lại: “Hiện tại cậu nói chuyện như thế nào lại giống như tiểu tức phụ…”

Anh đều đã quên người gần nhất khuyên anh cai thuốc rốt cuộc là mập hay ốm.

Nhưng trêu chọc loại trình độ này đối với Thạch Nghị là hoàn toàn vô dụng, hắn dùng cánh tay kẹp cổ Anh Minh: “Đừng dùng công kích nói sang chuyện khác, rượu thuốc lá anh đều phải cai.”

“Tiếp theo có phải cậu lại muốn khuyên tôi về nhà kết hôn sinh con hay không? Vừa sáng sớm cậu là quá nhàn đi?” Bởi vì thèm thuốc tính tình của Anh Minh cũng không tốt lắm, anh dùng khuỷu tay muốn đẩy Thạch Nghị ra, không nghĩ tới thái độ của đối phương còn rất kiên quyết, hai người lăn lộn cả buổi ai cũng không chiếm được tiện nghi, cuối cùng còn thiếu chút nữa lăn xuống giường.

Thạch Nghị thầm tính toán hắn vẫn là nên đi tham gia câu lạc bộ boxing quyền anh gì đó, cảm giác khi mỗi lần đấu sức cùng Anh Minh đều không chiếm được thế thượng phong lại khiến hắn vô cùng phiền muộn.

“Anh hút thuốc uống rượu quá dữ rồi, cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cũng xong đời! Tôi hiện tại suốt ngày đều đang nghĩ như thế nào có thể khiến anh sống lâu trăm tuổi, anh đừng hủy đi đài của tôi.” Anh Minh vốn gầy, làm việc nghỉ ngơi không theo quy luật cộng thêm tâm tư nặng nề, nhìn thế nào cũng không phải là tướng trường thọ.

Những lời này của hắn, cuối cùng thành công khiến Anh Minh đình chỉ phản kháng.

Chữ chết này, dù chỉ là nhắc tới nhưng đối với hai người bọn họ mà nói đều quá nặng nề rồi, có lẽ lúc Thạch Nghị nói cũng không nghĩ quá nhiều, nhưng đáy lòng người nghe vẫn bị nhéo một cái.

Loại cảm giác này, khả năng phải vĩnh viễn không kết thúc…

Loại suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Anh Minh nhíu mày dừng lại động tác, lúc này Thạch Nghị cũng phản ứng lại, hai người liền duy trì tư thế nửa chống nửa tránh thời gian rất lâu cũng không động, mãi đến khi cánh tay Anh Minh có chút tê rần mới giật giật: “Được rồi, tôi đi rửa mặt, cậu còn phải đi công ty đi?”

Ngày hôm qua hai người bọn họ không sai biệt lắm lên giường liền ngủ, sự thật chứng minh chứng mất ngủ của Thạch Nghị không khác tình huống của anh lắm, hai người dựa vào cũng không nói chuyện, anh chờ Thạch Nghị ngủ rồi mới nhắm mắt.

“Ừ, sáng nay có mấy cuộc họp.” Lần này Thạch Nghị dứt khoát buông lỏng tay, Anh Minh nhìn hắn mặc đồ ngủ đi về phía phòng tắm, phát hiện bóng lưng của hắn hẹp một vòng.

Theo bản năng vẫn là muốn hút thuốc, Anh Minh có chút bực bội vò vò tóc: “Tôi nói, cậu cũng đừng chỉ lo công việc, chú ý thân thể.”

Tay đang bóp kem đánh răng của Thạch Nghị ngừng lại, sau đó mới cười như không cười quay đầu nhìn Anh Minh: “Anh hiện tại nói chuyện như thế nào giống tiểu tức phụ vậy?”

Câu nói mới nói ra vài phút trước lại bị vứt trở về, Anh Minh híp híp mắt.

Nhưng không đợi anh phản ứng lại điện thoại bên cạnh liền vang lên, Thạch Nghị miệng đầy bọt biển cười cười chỉ đầu giường, ý bảo anh nghe máy trước.

Điện thoại là Khấu Kinh gọi tới.

“A lô?” Anh Minh tựa bên giường áo sơmi nửa mở, đêm qua anh là mặc áo sơmi ngủ, hiện tại đều đã nhăn nhúm.

“Minh Tử, hôm qua cậu không về nhà?”

“Tình huống tối qua tớ về mà nhà chỉ có thể dựa vào báo cảnh sát.”

“Ồ! Cũng đúng… cho nên, hiện tại cậu đang ở bên chỗ Thạch Nghị?” Khấu Kinh cũng là đoán, giọng điệu không quá khẳng định.

Anh Minh lại không giấu giếm, đáp vô cùng nhanh: “Ừ.”

“Vậy khi nào cậu trở về? Tớ cùng Vương Nghĩa Tề đang ở trước nhà cậu, nếu như cậu tạm thời ở bên kia bọn tớ liền về trước.”

“Lát nữa tớ liền về.”

“Được rồi, chúng tớ chờ cậu ở tiệm cà phê gần nhà cậu, tới nơi thì gọi điện thoại.”

“Được.”

Đơn giản ước định xong Anh Minh liền cúp máy, Thạch Nghị từ phòng tắm bên kia ló đầu nhìn anh: “Ai vậy?”

“Khấu Kinh.”

Áo sơ mi trên người Anh Minh không thể mặc được nữa, tiện tay lấy một bộ đồ từ trong tủ quần áo của Thạch Nghị, tuy rằng chỗ vai không vừa lắm, nhưng T shirt mà nói nhìn qua cũng không rõ ràng, Anh Minh tùy tiện mặc quần áo, sau đó mới đến phòng tắm bên cạnh soi gương, Thạch Nghị vừa vặn đang nhìn anh, lúc ánh mắt đụng vào nhau, bầu không khí có chút vi diệu.

Thạch Nghị nở nụ cười: “Nói mới nhớ dường như cũng lâu rồi chưa gặp Khấu Kinh, có rảnh hẹn ra ngoài ăn bữa cơm đi.”

“Được, cậu hẹn đi.”

Căn hộ này của Thạch Nghị là ở một mình, đồ vật đương nhiên không đầy đủ giống như Anh Minh bên kia, anh mò cả buổi mới lôi ra được bộ đồ rửa mặt dự phòng, Anh Minh nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Thạch Nghị cũng không rời đi, dựa vào bên cạnh nhìn anh.

Chờ đến khi Anh Minh lau mặt xong, hắn mới cầm dao cạo râu qua: “Thử xem lưỡi dao đi.”

“Cậu còn sẽ dùng cái này?”

Vật trong tay Thạch Nghị kia nhìn rất giống như đạo cụ bên trong phim thời dân quốc, Anh Minh nhíu mày: “Cậu xác định sẽ không run tay trực tiếp cho tôi thêm một cái mồm há miệng?”

Người đàn ông cầm hung khí cười đến không có ý tốt: “Đến đây đi, Minh ca ca!”

Âm cuối còn hơi lên cao, Anh Minh nghe thấy nhịn không được nhấc chân đá một cái.

Nhưng cuối cùng vẫn là tựa vào tường để cho Thạch Nghị mân mê, cảm giác trên cằm đắp một đống bọt biển có chút kỳ quái, Anh Minh theo bản năng nâng cằm để Thạch Nghị dễ nhìn một chút, vào lúc này độ phối hợp của anh càng cao bản thân liền càng an toàn.

Thạch Nghị cạo rất chậm, mặc dù ánh mắt nhìn rất chăm chú, rồi loại toát ra một loại mùi vị khiến người ta không được tự nhiên, Anh Minh cảm thấy ngón tay Thạch Nghị bò xuống dọc theo cằm của mình, trạng thái giống như vuốt ve khiến cho sống lưng anh tê dại, muốn mở miệng lại sợ Thạch Nghị làm không chuẩn, cân nhắc đến cuối cùng Anh Minh quyết định vẫn là tạm thời nhịn, kết quả cạo râu chính là lăn lộn gần nửa tiếng mới cạo xong. Cuối cùng Thạch đại công tử nhìn thành quả của mình thỏa mãn gật đầu: “Được rồi, trình độ không lùi bước.”

Anh Minh liền nhìn qua nhìn lại trong gương, coi như miễn cưỡng chấp nhận.

Nhưng làm mấy thứ này xong, thời gian bất tri bất giác cũng đã trôi qua, Anh Minh lái là xe của Tư Cơ, quay về còn phải trả xe lại cho anh ta, trước khi ra cửa Thạch Nghị gọi anh: “Anh Minh, Khấu Kinh bọn họ vẫn là anh hẹn đi, cũng gọi Vương Nghĩa Tề luôn.”

Người đàn ông đã đứng ngoài cửa sửng sốt một chút, quay đầu nhìn hắn, hai người đều không nói gì, chỉ là bao phủ một tầng ý cười nhàn nhạt.

Trên đường lái xe về nhà, Anh Minh vẫn theo bản năng nhìn cằm của mình qua gương chiếu hậu, nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Thạch Nghị có chút muốn cười,  nhưng cuối cùng chỉ là bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục lái xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp