Từ giãy giụa điên cuồng của Đỗ Tử Hoa cũng nhìn ra được, dưới màn đêm không ai nhìn thấy rõ hai người cụ thể là dây dưa như thế nào, chỉ nghe được tiếng nước vốn kịch liệt dần trở nên yếu ớt, tiếng kêu cứu vốn vang vọng trong đêm khuya cũng dần im bặt, ngay vào lúc Khấu Kinh khiếp đảm muốn xuống nước, rốt cuộc Thạch Nghị túm Đỗ Tử Hoa từ trong nước lên trên bờ.
Bởi vì lăn lộn trong nước dưới nhiệt độ này thời gian dài như thế, sắc mặt Thạch Nghị cùng Đỗ Tử Hoa đều trắng bệch giống như người chết.
Khấu Kinh cởi áo khoác muốn phủ cho Thạch Nghị lại bị từ chối, Thạch Nghị đưa mắt nhìn Đỗ Tử Hoa đang nằm rạp dưới đất liều mạng hô hấp: “Tư vị chết như thế nào?”
Hắn đi qua nắm tóc Đỗ Tử Hoa ép cậu ta ngẩng đầu lên: “Còn muốn lần nữa không?”
Vừa dứt lời, cả người Đỗ Tử Hoa run rẩy giống như điện giật.
Trừng mắt nhìn Thạch Nghị với vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, cả người rụt lại sau theo bản năng, bởi vì cả người không còn sức, cho nên thoạt nhìn cũng chỉ là lết ra sau một chút, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết*, khiến cậu ta hiện tại không thể thốt ra được một chữ.
(*死里逃生 tử lý đào sanh.)
Vừa rồi, cậu thật sự cho rằng Thạch Nghị sẽ giết cậu.
Nước lạnh thấu xương, từ xương cốt chui vào khắp thân thể, nước tràn vào miệng mũi cách trở hô hấp, loại cảm giác liều mạng hô hấp nhưng cứ bị dìm vào nước, thêm một lần nữa cậu tuyệt đối sẽ điên mất.
“Tôi còn tưởng rằng cậu rất can đảm!” Đáy mắt Thạch Nghị là một mảnh lạnh lẽo: “Kỳ thật cũng là thứ hèn nhát mà thôi.”
Những lời này của hắn, lại khiến Đỗ Tử Hoa càng run lợi hại hơn.
Trong gió đêm, cả người ướt đẫm lại bị gió thổi như thế, khiến người ta ngay cả một câu cũng không thể nói lưu loát, lửa giận trong lòng Thạch Nghị hoàn toàn không vì vậy mà vơi xuống nửa phần, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Đỗ Tử Hoa, hắn nhíu mày liền đá người vào trong nước.
Lần này hắn liền đứng ở bên quan sát.
Khấu Kinh trợn mắt há mồm nhìn một màn này, nhịn không được hô một tiếng: “Thạch Nghị!”
Trong nước sông, Đỗ Tử Hoa thống khổ gào thét cứu mạng.
Không biết cậu ta rốt cuộc là không biết bơi hay vừa rồi bị hù dọa cho nên chân tay trở nên cứng đờ, ngoại trừ gượng gạo quạt nước, cảm thấy cậu ta đã mất khả năng tự cứu bản thân, biết rõ Thạch Nghị trước mặt cậu hận không thể tự tay dìm chết cậu trong nước, lại vẫn liều mạng giãy giụa đau khổ cầu xin Thạch Nghị.
Mắt thấy cậu ta sắp bị nước sông nhấn chìm, Thạch Nghị rốt cuộc tiến lên kéo cậu ta, lôi người lên gờ xi măng bên bờ.
Hắn ngồi xổm nhìn Đỗ Tử Hoa: “Lúc trước cậu nói cậu vì Mao Vũ cái gì cũng có thể làm, hiện tại biết sợ?”
Người nằm rạp dưới đất ngoại trừ run rẩy, cũng không phát ra được bất kỳ âm thanh gì.
“Cậu cho rằng chuyện cậu làm sẽ giúp Mao Vũ sao? Nếu thật sự vì anh ta, vào lúc anh ta đi đánh bạc, đi lừa gạt, đi điên cậu nên cản lại, cho dù cậu đánh gãy tay anh ta, cũng tốt hơn tay của anh ta bị người phế đi. Anh ta có hôm nay, một nửa là anh ta gieo gió gặt bão, một nửa là cậu làm hại! Hai người không có tư cách oán hận người khác, này đều là hai người tự làm. Tự cho là mình đang giúp anh ta, kỳ thật chính là vì thỏa mãn loại tư tưởng ngu ngốc tự cho mình là đúng mà thôi. Đỗ Tử Hoa, tôi cho cậu biết, một bút này, cậu đừng tưởng rằng hôm nay như vậy liền xem như xong rồi, không có cửa đâu! Chỉ cần hai người vẫn thở, tôi đều sẽ nhớ kỹ, tôi nói ra ở đây, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho các người hối hận đã sinh ra ở đời này!”
Hắn hận hai người Mao Vũ hận tới thấu xương, thậm chí ngay vừa rồi, có một khoảnh khắc, hắn thật sự muốn dìm chết Đỗ Tử Hoa dưới nước.
Đứng lên lại cho người dưới đất một đá, Thạch Nghị có chút kiệt sức dựa vào bên cạnh, Khấu Kinh liền ở bên cạnh nhìn, thẳng đến khi Thạch Nghị ướt đẫm từ bờ sông đi trở lại trên đường lớn, bàng quan như không đốt một điếu thuốc, sau đó mới lên xe nghênh ngang rời đi.
Dưới màn đêm đèn sau xe kéo thành hai vệt đỏ, Khấu Kinh nhíu mày sững sờ trong chốc lát, sau đó mới lấy điện thoại gọi cho Anh Minh.
Bên kia nghe máy rất nhanh: “Như thế nào?”
“Còn được, không ra chuyện lớn. Nhưng tốt nhất là cậu nên tìm cậu ấy, vừa rồi cậu ấy và Đỗ Tử Hoa dầm dưới sông cả buổi, tớ đoán chừng cậu ấy như vậy cũng không dám về nhà. Phơi một đêm như thế, làm ra mạng người cũng không chừng.”
Khấu Kinh từ khi biết Thạch Nghị còn chưa từng thấy bộ dạng nổi khùng đó của hắn.
Nhưng mà ngẫm lại, đặt ở trên người ai đoán chừng phản ứng đều không khác mấy, vừa rồi Thạch Nghị không thật sự giết chết Đỗ Tử Hoa, cũng xem như vẫn còn lý trí.
Kể loại sơ mọi chuyện một lần, cuối cùng Khấu Kinh liếc qua người đang nằm bên bờ sông, hừ lạnh một tiếng, lên xe rời đi.
Trên đường đi Thạch Nghị lái xe giống như kẻ điên.
Đầu óc có chút loạn, nhớ tới bộ dạng vừa rồi của Đỗ Tử Hoa, lại nghĩ tới Mao Vũ, nhớ tới cha hắn, cuối cùng toàn bộ hóa thành phẫn nộ. Hắn đã từng cho rằng trời sập xuống cũng có thể xem như chăn*, không có chuyện gì là có thể để trong lòng, trên đời này chỉ có chuyện hắn không muốn làm, không có chuyện Thạch đại công tử hắn không làm được.
(*Nguyên văn 天塌下来当被盖 thiên tháp hạ lai đương bị cái: đồng nghĩa thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.)
Kết quả kiêu ngạo hơn hai mươi năm lại bị một tôn tử như Đỗ Tử Hoa khiến cho ân hận suốt đời, giống như bỗng dưng bị đánh lén một gậy*, hắn bị đánh đến cả mắt đều là máu.
(*Nguyên văn 闷棍 muộn côn: thường là đánh ngất bằng gậy từ sau lưng, hoặc đánh lén, đánh bất ngờ.)
Xe bay nhanh trong màn đêm, cuối cùng lao đến một ngõ nhỏ quen thuộc, Thạch Nghị lái xe không có ý thức, đợi đến khi hắn kịp phản ứng mình ở chỗ nào, Anh Minh đã đứng bên cạnh xe.
Cửa mở, đèn trong nhà hắt thẳng lên mặt anh, cũng không biết người này đã đứng ngoài đợi bao lâu.
Anh Minh cắn thuốc, gõ cửa sổ xe: “Xuống xe.”
Người trong xe nắm chặt vô lăng không nhúc nhích, cảm xúc không cách nào bình phục khiến cho gân xanh nổi đầy tay hắn, trừng mắt nhìn chằm chằm Anh Minh, dường như là không hiểu sao sẽ nhìn thấy đối phương vào lúc này, lại cảm thấy kỳ thật tận sâu trong lòng mình vẫn luôn khát vọng có thể nhìn thấy gương mặt này.
Kết quả người bên ngoài xe thấy hắn không nhúc nhích, có chút sốt ruột nhíu mày, sau đó mới mở cửa xe kéo hắn xuống.
Quả nhiên cả người Thạch Nghị ướt đẫm.
Hắn lái xe còn cố ý không đóng cửa sổ, cả người lạnh lẽo buốt tay, sắc mặt Anh Minh khó coi kéo người vào phòng, mặc kệ xe của Thạch Nghị, đá ra cửa kho hàng liền túm quần áo Thạch Nghị.
Người kia hoàn toàn không nhúc nhích, tùy ý Anh Minh lột áo hắn sau đó cởi thắt lưng của hắn, không gian của nhà kho lớn như vậy cũng không cảm thấy ấm áp được bao nhiêu, nhưng khi Anh Minh lơ đãng đụng phải người Thạch Nghị, hắn liền cảm thấy đầu ngón tay Anh Minh như mang theo lửa. Thuần thục cởi sạch quần áo của hắn, Anh Minh kéo người vào phòng tắm. Nước đã sớm chuẩn bị, động tác của anh không chút ôn hòa đẩy người vào bồn tắm, ném cho Thạch Nghị cái khăn lông: “Toát mồ hôi rồi đi ra!”
Thạch Nghị nhận khăn mặt, nhíu mày.
Trước khi Anh Minh đóng cửa hắn gọi đối phương, kết quả chỉ gọi một câu Anh Minh cũng không nói được câu kế tiếp, người ở cửa ngay cả động cũng không động, thẳng đến khi Thạch Nghị rặn ra câu kia: “Thật xin lỗi…”
Bàn tay nắm cửa chợt siết chặt, phần lưng Anh Minh căng cứng đè nén cơn giận, anh hừ một tiếng: “Bớt con mẹ nó nói nhảm!” Sau đó mới đóng mạnh cửa phòng tắm.
Anh Minh nói Thạch Nghị ngâm cho ra mồ hôi, hắn liền thật sự ngây người trong phòng tắm trọn vẹn hơn một tiếng, lúc đi ra, trước cửa để một bộ đồ của hắn, Anh Minh đã nằm trên sô pha ngủ rồi. Trên bàn đặt một bát súp còn có bánh mì, trong phòng hiện lên một loại lạnh lẽo, không phải là do nhiệt độ, mà là quạnh quẽ.
Đại khái là kể từ ngày hắn rời đi cho đến giờ, Anh Minh cũng không dọn dẹp thứ gì.
Rất nhiều thứ bởi vì bọn họ đánh nhau liền rơi xuống sàn, rải rác khắp nơi. Người đàn ông nằm trên ghế dù nhắm mắt vẫn là nhíu chặt mày, nhìn ra được tiều tụy không che lấp được.
Hắn trôi qua không dễ chịu, Anh Minh cũng thế.
Thạch Nghị chậm rãi ngồi xuống ăn hết bát súp kia, bánh mì cũng ăn, sau đó mới dọn dẹp lại sơ sơ mọi thứ trong phòng, không cố gắng thả nhẹ tay chân, nhưng cố gắng tránh gây ra động tĩnh quá lớn, nhà kho này hiện tại có vẻ đặc biệt trống trải, một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể chấn động khiến người tê cả da đầu.
Chờ đến khi làm xong, Thạch Nghị liền lên lầu cầm chăn xuống đắp cho Anh Minh, sau đó mới đứng ở bên im lặng nhìn trong chốc lát, thở dài một hơi mở cửa đi ra.
Nghe được tiếng ô tô khởi động bên ngoài, người trên ghế rốt cuộc mở mắt.
Anh ngơ ngẩn nhìn trần nhà phát ngốc, nghe tiếng xe lùi, quay đầu, sau đó dần đi xa, cho đến khi không còn âm thanh nào nữa mới nhắm mắt lại, bực bội cau mày.
Anh Minh không ngủ, Thạch Nghị cũng biết.
Lúc này không muốn đối mặt lẫn nhau, có lúng túng cũng có khúc mắc dưới đáy lòng, tin tưởng cho dù là đối với Thạch Nghị hay là đối với anh, phần chật vật này, bọn họ khi còn sống cũng không muốn nhớ rõ.
Lúc sau Thạch Nghị đến tìm Âu Dương, tuy rằng ngày đó vị bạn tốt này bị chọc tức không giả nhưng cuối cùng cũng không thật sự chấm dứt công ty, chỉ là vì trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện, khiến cho công ty liên tục tổn thất nhiều hợp đồng, không ít công ty hợp tác yêu cầu bồi thường cùng rút vốn, Âu Dương lấy hết toàn lực cứu vãn, toàn bộ người ở trong công ty từ trên xuống dưới đều bị sứt đầu mẻ trán.
Cũng bởi vì nghẹn một hơi như thế, lúc Thạch Nghị đi tìm Âu Dương, hai người thiếu chút nữa đánh nhau. Nhưng cuối cùng vẫn là nói ra, Thạch Nghị lại trở về trấn giữ công ty, Âu Dương phải ra ngoài mấy chuyến đàm phán với công ty hợp tác.
“Nếu cậu còn dám gây ra chuyện xấu gì, cậu xem tớ có thể đánh cậu thật hay không!”
Trước khi đi ném lại những lời này, Âu Dương còn chưa tan cơn giận.
Thạch Nghị đối với cái này chỉ là nhướng mày, không tỏ vẻ gì.
Vấn đề của công ty nghiêm trọng hơn tưởng tượng của Thạch Nghị, một ít ảnh hưởng Trần Thành gây ra trước đó còn chưa hoàn toàn điều chỉnh tốt, trên giao dịch lại xảy ra vấn đề mới, loại áp lực này không phải duy nhất, mà là bầu không khí, từ ban đầu thuận buồm xuôi gió cho đến mọi việc không như ý của hiện tại, Thạch Nghị không tính ngu ngốc cũng đoán ra được vấn đề mấu chốt không phải xuất hiện ở điều kiện khách quan mà là cản trở của con người.
Nhưng mà lúc này, hắn không muốn lại dựa vào bất kỳ quan hệ nào.
Rời khỏi nhà Anh Minh bên kia hắn cũng không quay về căn hộ của mình, mỗi ngày đều là về nhà cùng mẹ hắn, tuy rằng rất nhiều chuyện vẫn không đạt được thông cảm, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nói được hai câu, nói về tiến triển của công việc. Trần Thành không sai biệt lắm cuối tuần nào cũng sẽ qua, vẫn không có sắc mặt tốt đối với hắn, hai người cũng rất ăn ý không đề cập tới Anh Minh hoặc là những người khác, khí hậu dần trở nên ấm áp, Thạch Nghị muốn cả nhà ra ngoài du lịch một chuyến, nhưng chuyện của công ty quấn lấy hắn không thoát thân được, kế hoạch chỉ có thể gác lại.
Liên hệ với Anh Minh, Thạch Nghị dựa vào điện thoại là nhiều.
Ban ngày hắn làm ở công ty buổi tối về nhà, hắn thật vất vả có thời gian Anh Minh bên kia lại không rảnh, tuy rằng hai người đều không nhắc lại chuyện chia tay, nhưng cả hai đều hiểu, lần mở miệng kia của Thạch Nghị, khiến giữa hai người tạo thành một hào sâu* không cách nào lấp đầy, cho dù Anh Minh có đồng ý hay không, chuyện này cũng sẽ gác ở trong lòng, có khả năng vĩnh không hồi phục được.
(*Nguyên văn 鸿沟 hồng câu: cái hào rộng, khoảng cách (sông đào thời xưa, nay thuộc tỉnh Hà nam, ranh giới Hán – Sở ở Trung Quốc, thời xưa ví với ranh giới rõ ràng)
Cho nên bọn họ cũng không miễn cưỡng gặp mặt, so với bất chấp chạy đến bên cạnh đối phương cho dù chỉ là ngủ một giấc hoặc là tùy tiện hàn huyên hai câu vô nghĩa của trước kia, quan hệ hiện tại của Thạch Nghị cùng Anh Minh càng giống như là bạn bè quen biết hơn, thỉnh thoảng liên lạc, thỉnh thoảng nhớ tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT