Edit: Ry

Trừ ngày 337 được Phổ Sầm Tư mang về nhà ra thì những thời gian khác.

Ban ngày bọn họ ở thế giới hiện thực cãi nhau, ban đêm thì đến thế giới tinh thần làm loạn.

Khả năng tự chữa trị của 337 mạnh hơn nhiều, chỉ một tuần sau, nó đã có thể thay đổi hình dáng cơ thể mình.

Vốn dĩ 337 muốn biến thành hình động vật ở thế giới này, ví dụ như biến thành hình dáng giống mấy chú thỏ trắng kia, kết quả lúc thương lượng với Phổ Sầm Tư lại bị từ chối.

Phổ Sầm Tư không thích động vật cho lắm.

337 chịu thua, nó không muốn biến thành chuột bạch đâu.

Phổ Sầm Tư lại cho rằng nhiều lắm cũng chỉ được gọi là chuột đen.

Trái lo phải nghĩ vài ngày, 337 chỉ thay đổi một phần nhỏ.

Răng nanh trắng hếu dần thoái hóa.

Râu cũng tiêu biến.

Phổ Sầm Tư cảm thấy, nó bắt đầu giống 003.

Trừ cái đó ra, Phổ Sầm Tư bắt đầu từng bước huấn luyện 337.

Sinh vật vũ trụ này quá mạnh mẽ, may mà số lượng chỉ có hai con.

Một con đang ở sở nghiên cứu, một con ở trong tay Phổ Sầm Tư.

337 bị Phổ Sầm Tư mang ra ngoài, nên tổ nghiên cứu số một bắt đầu tăng cường nghiên cứu 003.

Trong một căn phòng thí nghiệm kín mít, có một vật thể màu đen cao tầm nửa người, nó duỗi ra những xúc tu thô to như cổ tay, không ngừng tấn công tường thủy tinh.

Từng tiếng vang trầm đục vọng ra, những nhân viên nghiên cứu đi ngang qua đã quen với khung cảnh này, coi như chuyện thường ngày.

Cứ mỗi ba tháng, đám nhân viên nghiên cứu sẽ phải mở một cuộc họp lớn.

Phổ Sầm Tư tham gia xong, đang muốn về nhà, lúc đi ra cửa lại bị bảo vệ ngăn cản.

Bảo vệ thông báo hắn cần phải đến gặp viện trưởng.

"Muốn tôi tới thì cứ trực tiếp nói một câu trong cuộc họp không được à?" Phổ Sầm Tư kéo ghế, ngồi xuống: "Sao phải để người ta chặn tôi ở cửa?"

"Chẳng phải là vì tôi sợ Phổ nghiên cứu viên quên sao?" Gallaher Ilin tươi cười: "Thí nghiệm lần trước có tiến triển gì không?"

"Vẫn chưa." Một phần tư liệu bày ra trước mắt Phổ Sầm Tư, là thứ hắn đưa cho viện trưởng lần trước: "Đại khái còn cần thêm khoảng một tuần nữa."

"Vậy anh đưa 337 về lại phòng thí nghiệm trong viện nhé?" Bàn tay tràn đầy nếp nhăn của Gallaher Ilin cầm cây bút máy: "Tôi có thể đặc biệt phân riêng một phòng thí nghiệm cho anh, những nhân viên nghiên cứu khác nếu không có sự đồng ý của anh sẽ không được bước vào."

"Không cần phải phiền toái như vậy." Phổ Sầm Tư lật xem giấy tờ trước mặt: "Chỉ cần cho tôi thêm một tuần nữa thôi."

Gallaher Ilin lắc đầu: "Quá lâu, tiến độ trước kia của anh không chậm như vậy."

"Trước kia chẳng phải tôi được quyền giải phẫu vật thí nghiệm sao? Giờ ngài cho phép tôi mổ cái thứ trên tay này không? Nếu cho phép, chỉ cần ba ngày."

Nụ cười trên mặt Gallaher Ilin dần biến mất.

"Phổ nghiên cứu viên, anh là nhân viên xuất sắc nhất ở đây, nhưng cũng nên đúng mực."

"Năm ngày." Phổ Sầm Tư giơ năm ngón tay: "Như vậy ngài hài lòng chứ?"

"Được." Lão đặt bút xuống: "Còn có một vấn đề này tôi muốn hỏi Phổ nghiên cứu viên."

"Còn chuyện gì vậy?"

"Ngày 13 tháng 5 vừa rồi, tại sao anh lại đến trung tâm thành phố?" Gallaher Ilin tìm kiếm trong đống tư liệu trên tay: "Tôi nhớ là Phổ nghiên cứu viên không thích ra ngoài lắm."

"Ý ngài là mấy ngày trước hôm tôi mang trả 337 về phòng thí nghiệm à? Hình như là vì thí nghiệm thất bại hơn mười lần cũng không lấy được kết quả chính xác, nên lái xe ra ngoài dạo quanh giải sầu thôi."

"Vậy à."

Gallaher Ilin để Phổ Sầm Tư rời đi.

Phổ Sầm Tư lên xe, lấy kính xuống day ấn đường, cái tay đang cầm gọng kính kia, gân xanh nổi lên, đầu ngón tay trắng bệch.

Hắn đeo lại chiếc kính gọng vàng lên, giấu dưới đáy mắt vài tia bực bội.

Phổ Sầm Tư gục đầu xuống, bật cười.

Là một nụ cười mỉa mai.

Hắn thế mà lại quên, ở trong cái sở nghiên cứu này, tổ chức QW có quyền giám sát bất cứ nhân viên nghiên cứu nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play