Thề thốt xong, Tứ Mộc lại làm loạn trong ngực Phổ Sầm Tư.
Sách bị đặt lên tủ đầu giường, dây áo ngủ bên hông Phổ Sầm Tư đã bị Tứ Mộc quậy cho tuột ra.
Em vui vẻ bò qua bò lại trên người Phổ Sầm Tư, còn không ngừng gọi người phụ trách.
Bởi vì buổi sáng Tứ Mộc nhảy từ trên ngăn tủ xuống, mà Phổ Sầm Tư lại không nỡ nặng lời với em, bèn cố ý lờ em cả một ngày.
Không dạy cho chút bài học, lần sau Tứ Mộc vẫn sẽ tái phạm.
Hoàn toàn không coi chuyện sẽ bị thương ra gì.
Trong chăn có một chỗ nhô lên, nơi này nhảy lên một chút, nơi đó nhảy lên một chút.
Sau đó Tứ Mộc bị Phổ Sầm Tư nắm lấy cái đuôi sinh mệnh.
- -- Râu của em.
"Vẫn chưa buồn ngủ?"
Phổ Sầm Tư không nhẹ không nặng nắn nắn cái râu màu đen: "Đừng nghịch nữa."
"Hôm nay người phụ trách không chịu nói chuyện với Tứ Mộc, Tứ Mộc có chút hưng phấn." Tứ Mộc chui vào trong áo ngủ của Phổ Sầm Tư: "Hay là vào thế giới tinh thần đi, Tứ Mộc muốn hôn người phụ trách."
"Đợi thêm vài ngày nữa." Phổ Sầm Tư vuốt ve cơ thể em: "Vất vả lắm mới nuôi được lớn như vậy."
"Chẳng lẽ người phụ trách không muốn nhìn thấy Tứ Mộc à?"
"Đợi em lớn thêm chút nữa."
"Vài ngày trước người phụ trách cũng nói vậy, hừ, đồ lừa đảo."
Tứ Mộc lại không chịu nằm yên cọ tới cọ lui trên lồng ngực Phổ Sầm Tư, áo ngủ bên hông cũng bị em cọ cho rơi xuống: "Người phụ trách xấu --- Á ---"
Còn chưa nói xong, xúc tu tinh thần của em đã bị Phổ Sầm Tư móc lấy.
Đó là một loại kích thích khác lạ.
Tứ Mộc trực tiếp hóa mềm nhũn, dè dặt nâng râu lên, đánh giá đôi mắt sâu thẳm đang hàm chứa ý cười.
"Thử nhúc nhích tiếp xem?"
Ngày thường xúc tu tinh thần của Tứ Mộc cực kỳ càn rỡ, chỉ có lúc này lại thẹn thùng như cô thiếu nữ mới lớn, cuộn lại một chỗ thành quả bóng.
Nhưng bọn chúng thành thật hơn Tứ Mộc nhiều, thử thò ra một sợi để thăm dò, đung đưa về phía Phổ Sầm Tư, muốn quấn quýt với nhau, vào thời điểm sắp triền miên, nó lại rụt về.
Tứ Mộc lúng túng nói: "Bọn chúng, hình như hơi, không nghe lời."
Bọn chúng trong suốt, ngay cả sợi dây thần kinh cuối cùng cũng vậy, chỉ cần chạm nhẹ vào những vật khác là cảm giác gấp mười sẽ trực tiếp truyền vào trong đầu.
Phổ Sầm Tư và Tứ Mộc nhìn nhau.
Xúc tu tinh thần của bọn họ cũng dừng lại nhìn nhau.
Phổ Sầm Tư khẽ cong môi: "Có rất nhiều chuyện không cần phải đến thế giới tinh thần, Tiểu Tứ Mộc."
Bọn chúng quấn quít lấy nhau, đầu tiên bên phía ngang ngược thô bạo dần vây lấy bên ngượng ngùng, sau đó chúng cùng nhau dây dưa.
Tứ Mộc như đang được vuốt ve khắp cơ thể.
Dường như Phổ Sầm Tư có thể thấy được hình dáng con người của Tứ Mộc.
Gương mặt phiếm hồng, con mắt ngập nước, bờ môi hồng nhạt.
Lông tóc của Tứ Mộc rất mềm, nhất là khi em vùi đầu giữa hay chân hắn, bị hắn vuốt ve.
Tinh thần xúc tu có thể cho bọn họ khoái cảm.
Nhưng Phổ Sầm Tư vẫn không cảm thấy thỏa mãn.
Dù sao thì hắn làm con người hai mươi mấy năm, vẫn thích kiểu trực tiếp dùng cơ thể phát tiết dục vọng hơn.
Tứ Mộc bị xúc tu tinh thần dạy dỗ đến cả cơ thể mềm nhũn, như một vũng nước nằm trên ngực Phổ Sầm Tư, khe khẽ hít thở.
"Không chạm vào chỗ kia một chút sao?"
Dục vọng nơi đáy mắt Phổ Sầm Tư như bùng lên toàn bộ, muốn bao phủ cả lý trí của hắn.
Giờ phút này xúc tu màu đen mềm nhũn, còn mềm hơn cả kẹo bông, cuốn lấy nơi đó, nhưng lại không dám siết chặt, gần như không có chút sức nào.
Việc xúc tu tinh thần triền miên khiến cho nhiệt độ cơ thể Tứ Mộc cao hơn bình thường một chút, không đến mức nóng bỏng, nhưng đủ để dẫn dắt ra rất nhiều ý đồ sâu xa của Phổ Sầm Tư.
Xúc tu mềm mại hơn ngón tay, khi lau súng thoải mái muốn chết.
Nếu hiện giờ Tứ Mộc có dạng người, hoặc là bọn họ đang ở trong thế giới tinh thần, có lẽ em đã bị Phổ Sầm Tư đè lên giường từ lâu rồi.
Bởi vì không nỡ tiêu hao sức mạnh của Tứ Mộc, Phổ Sầm Tư vẫn luôn kiên trì đợi cho đến khi hình thể của Tứ Mộc lớn hơn chút nữa.
Hoặc là chờ cho đến khi em có thể hóa thành con người, hoặc là chờ đến lúc việc hắn tiến vào thế giới tinh thần không tiêu tốn quá nhiều năng lượng.
Tứ Mộc luôn líu ríu, vào thời điểm này, lại như thể một câu cũng không biết nói.
Cũng không phải là em không muốn nói, mà là xúc tu tinh thần vẫn luôn quấn quýt khiến từng đợt khoái cảm như những cơn thủy triều ập đến, khiến em không thể nào mở miệng.