Thứ Năm, đã hai ngày kể từ lúc 337 chui vào thế giới tinh thần của Phổ Sầm Tư.
Gần đây Phổ Sầm Tư đang nghiên cứu xem khả năng hồi phục và tốc độ tiến hóa của 337 mạnh đến mức nào.
Bởi vì thí nghiệm này mà Phổ Sầm Tư phải từng giờ từng phút ghi chép lại cân nặng và trình độ lành thương của nó.
Trên cơ thể đen như mực của 337 chồng chất vết thương, tất cả đều là bị người phụ trách cũ dùng dao giải phẫu cắt mổ.
"Người phụ trách mới, đến giờ cân rồi." 337 ở trong bể cá đung đưa hai cái râu: "Cân xong nhớ phải cho 337 viên sữa* nha."
*Sữa được làm khô bỏ thêm các chất dinh dưỡng khác như canxi để tạo thành viên nén. Có thể dùng trực tiếp, ăn như kẹo, nhưng không được ăn nhiều vì sẽ khiến cơ thể bị mất nước.
Phổ Sầm Tư để 337 tự nhảy lên cân: "Nói lại cảm giác của mày hai hôm nay về sức mạnh của mình, thêm những thay đổi của cơ thể nữa."
Với những phương diện này, nếu tự mình nghiên cứu có thể sẽ không có tiến triển gì, giống như cái tên phụ trách cũ của 337 ở trong viện nghiên cứu, rút máu cắt râu nó, mà đến gần nửa năm nay vẫn chưa nghiên cứu ra nổi mã gen.
"337 muốn viên sữa."
Nó mở to mắt lặp lại với Phổ Sầm Tư.
"Hết rồi." Phổ Sầm Tư cúi đầu ghi lại cân nặng của 337, qua loa trả lời nó: "Cái đó ăn nhiều sẽ bị bệnh."
337 không tin lắm: "Thật sao? Nhưng 337 đâu có cảm thấy khó chịu đâu?"
Phổ Sầm Tư đặt bút xuống: "Đến lúc mày cảm thấy khó chịu thì không còn ai có thể cứu mày nữa rồi."
Hai cái râu của 337 không vui quấn vào nhau: "Nhưng mà 337 thích viên sữa lắm, ngọt ngào, nếu như không thể ăn nhiều thì cách một ngày 337 lại ăn hai viên được không? Người phụ trách."
Phổ Sầm Tư xoay bút: "Nếu không báo cáo tình huống, sau này đồ ăn vặt cũng không cho mày."
337 lập tức nghiêm chỉnh lại, ngay cả râu cũng dựng thẳng.
"337 không rõ sức mạnh của mình lắm, bởi vì người phụ trách không cho phép 337 tiến vào thế giới tinh thần, không thử nên không có câu trả lời chính xác."
Phổ Sầm Tư lạnh lùng liếc nhìn 337: "Còn nói nhảm nhiều thế à?"
"Nhưng mà hình như hiện giờ 337 không cần chạm vào người phụ trách cũng có thể tiến hành giao lưu tinh thần."
Phổ Sầm Tư dừng bút: "Cái gì?"
337 dùng giao lưu tinh thần lặp lại lời nói.
Ghi chép xong, Phổ Sầm Tư ném cho 337 một quả táo, hắn ngồi trên ghế cạnh ban công, quan sát dáng vẻ gặm táo của 337.
Quả táo Phổ Sầm Tư cho nó có hơi lớn, thể tích gần ngang bằng 337. Hai ngày nay hắn cho 337 ăn không ít quà vặt, nhưng hoa quả lại là lần đầu tiên.
337 dùng xúc tu ôm quả táo, miệng nhỏ cắn từng miếng từng miếng, khi nó nhai thịt quả trong miệng, râu cũng đồng thời run lên.
Rất giống hai cái cần ăng ten nhỏ luôn rung rung trên đầu con kiến.
Phổ Sầm Tư chống cằm, trầm tư.
Nếu cứ kệ cho 337 ăn hết, để kệ cho nó tiếp tục tiến hóa, cuối cùng sẽ trở thành như thế nào, không ai biết.
May mà sinh vật như 337 trông thì hùng mạnh, nhưng thật ra nó không có đầu óc, rất dễ khống chế.
337 đang nhai thịt táo, bỗng lúng búng nói: "Người phụ trách, anh lại ở trong lòng mắng 337 không có đầu óc."
Phổ Sầm Tư bỗng đứng dậy, đi đến trước bể cá, lấy quả táo 337 đã ăn được một nửa, ném vào thùng rác.
Hắn không mặn không nhạt nhìn 337: "Lúc làm ghi chép mày không báo cáo lại chuyện này với tao, dám gạt tao à? Mày không cần cái mạng này nữa đúng không?"
"337 không có! 337 bị oan! 337 chưa từng gạt người phụ trách! Vừa rồi là 337 thử dùng năng lực nên vô tình nghe được! Cái gì 337 cũng nói hết với người phụ trách! Ngay cả việc 337 dùng sức mạnh xong cơ thể sẽ tiêu biến thu nhỏ cũng nói cho người phụ trách rồi!"
337 bị lấy mất táo, rầu rĩ không vui rụt râu về trong cơ thể: "Người phụ trách vẫn không tin 337, 337 đã nói thích người phụ trách không biết bao nhiêu lần rồi."
337 vẫn tiếp tục nói: "337 sẽ không bao giờ giữ bí mật với người phụ trách."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT