Đây là lần đầu tiên Trì Chiếu được nghe Lý Nhất Hàn nói yêu cậu.

Cậu cũng từng nghĩ tới có lẽ sẽ có một ngày như vậy, nhưng chưa từng nghĩ sẽ được nghe câu nói đó ở tình huống này.

Nhìn Thích Nguyên sững sờ, Lý Nhất Hàn hơi rũ đôi mắt, cúi người xuống hôn lên khóe miệng cậu, sau đó lướt qua cậu đi xuống lầu tráng trứng.

Mười phút sau, Trì Chiếu chưa nói gì, hệ thống cũng không dám ho một câu, nó cảm thấy ký chủ im lặng đến đáng sợ, lại mười phút nữa, nó nghe thấy Trì Chiếu dùng sóng điện não truyền lời.

“Đầu óc hắn có vấn đề phải không?!”

Hệ thống: “……” Là một hệ thống không có chất vô cơ trong đầu(*), tha thứ cho nó bất lực không trả lời vấn đề này. |(*):ý chỉ não|

Trì Chiếu thật sự không hiểu, ngày hôm qua vừa mới thấy cậu vào phòng cùng người khác, Lý Nhất Hàn không tức giận chút nào thì thôi đi, tại sao còn nói ra ba chữ “Tôi yêu em” với cậu,  tên cuồng chịu ngược cũng không cuồng đến thế này.

Lúc này, âm thanh hệ thống lén lút truyền đến.

【 Anh hỏi ~ tui iu ~ anh sâu ~ bao nhiêu ~ tui yêu anh chỉ ~ vài phần ~ mời anh suy nghĩ tưởng tượng ~ đi gặp ~ ánh trăng nói~ hộ lòng tui ~~~】|????|

Trì Chiếu: “…… Muốn chết sao?”

Hệ thống: QAQ ký chủ thật hung dữ.

Sự kiện nón xanh cứ lặng yên không tiếng động bỏ qua như vậy, nhưng dù sao Trì Chiếu cũng không thể ngồi ngốc trong phòng cả đời, cậu đi ra, vừa ngửi thấy mùi trứng chiên, cuối cùng vẫn không có tiền đồ đi xuống nhà ăn.

Ăn cơm sáng xong, Lý Nhất Hàn tự lái xe đưa cậu tới trường học, nhưng khi xe dừng lại rồi, Trì Chiếu vẫn chưa mở cửa xe đi xuống, cậu ngồi ở vị trí ghế phụ, trong tay ôm cặp sách, không khí bên trong ô tô vô cùng yên tĩnh, yên lặng đến nỗi Trì Chiếu có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

Cậu luống cuống chà mặt ngoài cặp sách, thấp giọng nói: “Em đi đây, tiên sinh.”

Lý Nhất Hàn không đáp lời, Trì Chiếu xoay người, tay mới vừa chạm chốt mở thì Lý Nhất Hàn đã gọi tên cậu.

“Thích Nguyên.”

Trì Chiếu lập tức thu tay, cậu quay người lại lần nữa, hơi hơi trợn to hai mắt, “Dạ?”

Lý Nhất Hàn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cậu, sờ chưa được hai cái, tay hắn lại theo thói quen định trượt xuống sau cổ Trì Chiếu, thấy hơi ngứa, Trì Chiếu không nhịn nổi rụt rụt cổ, động tác tay Lý Nhất Hàn chững lại, nhưng hắn không thu tay về mà lại tiếp tục vuốt ve cậu từng chút một.

Giọng hắn rất nhẹ nhàng “Lần sau đừng về muộn như vậy."

Đồng tử Trì Chiếu hơi co lại, ngẩn ra một lát, cuối cùng cậu thấp giọng ừ một tiếng.

Lý Nhất Hàn cười nhẹ, thu tay về, “Đi đi, tối anh lại đến đón em.”

Lúc Trì Chiếu rời đi, Lý Nhất Hàn còn ngồi ở trong xe nhìn cậu đi vào trường, sau đó mới chuyển động tay lái, đi tới một nơi khác.

Hiện tại Triệu Bân đang ở khách sạn tối qua Trì Chiếu ngủ lại, hắn khổ đại cừu thâm(*) nhìn thằng con trai mới hai mươi đang đối mặt với mình, cực kỳ thắc mắc. |(*): ý chỉ hận thù sâu sắc|

Tối hôm qua Lý Nhất Hàn vẫn luôn ở tại nơi này, Trì Chiếu một đêm không ngủ, hắn cũng một đêm không ngủ, cứ như vậy nhìn điện tâm đồ của Trì Chiếu nguyên một đêm, lúc sau thấy Trì Chiếu đi ra thì hắn mới khởi động xe về nhà, trên thực tế, hắn và Trì Chiếu một trước một sau về tới cổng nhà, hơn kém nhau có 10 phút.

Về đến nhà, hắn ngay lập tức gọi Triệu Bân, thân thủ Triệu Bân không tồi nên làm trợ lý kiêm luôn bảo vệ, hắn mang theo hai người đi thẳng đến phòng Chu Hòa Thiên, nhanh chóng khống chế tên nhãi con còn đang mê muội trên giường ấy.

Điều khiến Triệu Bân căm hận chính là, mẹ nó thằng ranh này ngủ quá giỏi, đến nỗi bọn họ đã lột tên ranh con này sạch sẽ đem trói lên hắn cũng chưa tỉnh, hiện tại còn đang ngủ ngon lành.

Ngay lúc hắn đang đắn đo liệu có nên tạt một chậu nước lạnh cho tên đó lạnh chết hay không thì Lý Nhất Hàn tới, hắn đi vào nhìn thoáng qua  Chu Hòa Thiên trần trụi y như con gà luộc, sau đó bước đến ghế dựa góc phòng ngồi xuống, hắn hất cằm ra hiệu với Triệu Bân, tiếp theo lôi di động ra xem quỹ đạo điện tâm đồ của Thích Nguyên.

Từ sáng đến giờ Lý Nhất Hàn đều đang làm việc khác nên chưa kịp xem, nhìn quỹ đạo phập phồng lên xuống của Thích Nguyên lúc sáng sớm một lần, tâm trạng hắn cực tốt mà gợn khoé môi.

Con người có thể nói dối, có thể ngụy trang nhưng không bao giờ lừa được trái tim chính mình, Thích Nguyên có cảm giác với hắn, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt, nếu không phải thì khi nghe được hắn nói lời yêu, trái tim cậu sẽ không đập kịch liệt như vậy.

Thích Nguyên gặp mặt rất nhiều người trong trường, nói chuyện phiếm với rất nhiều người, bất kể trường hợp nào cũng không khiến tâm trạng của cậu phập phồng, nhưng mỗi lần ở bên cạnh Lý Nhất Hàn, nhịp tim Thích Nguyên sẽ mau hơn một chút, biên độ nhảy lên cũng lớn hơn một chút, giống như tâm tình của hắn luôn không bình tĩnh khi ở cạnh cậu.

Càng nghĩ tâm trạng Lý Nhất Hàn càng vui, bỗng dưng nghe thấy bên cạnh “Rầm” một tiếng, hắn thong thả ung dung nâng mắt.

Chu Hòa Thiên đang ngủ ngon lành đột nhiên bị một thùng nước lạnh dội tỉnh, hắn kinh ngạc mở mắt ra, vừa định gào lên đã thấy được ba người đàn ông cao lớn thô kệch, nhìn qua là biết không dễ chọc, ba người này tuy rằng nhìn không dễ chọc, nhưng kiểu ăn mặc rõ ràng là cấp dưới, hắn theo bản năng tìm quanh phòng, muốn tìm xem kẻ cầm đầu ở đâu. Tiếp theo, hắn thấy gương mặt đẹp trai không góc chết của Lý Nhất Hàn.

Nửa tiếng sau, Lý Nhất Hàn đi ra từ trong phòng, Triệu Bân đi phía sau.

“Chuyển lời cho Chu Chấn Dương, còn muốn tiếp tục lăn lộn thì cút khỏi nơi này, lăn cho thật xa, cả con hắn nếu không dạy được thì mang đi cùng, dám trở về lại dạy dỗ một lần.”

Chu Chấn Dương là cha của Chu Hòa Thiên, Triệu Bân cúi đầu nghe phân phó, Lý Nhất Hàn đứng ở trước mặt hắn, tạm dừng trong chốc lát rồi xoay người hỏi: “Hiện tại có bao nhiêu người biết quan hệ của tôi với Thích Nguyên.”

“Không nhiều người biết, tôi vẫn luôn cử người nhìn chằm chằm, người biết hiện tại đều là người một nhà với chúng ta, trong lòng bọn họ hiểu rõ, sẽ không nói ra ngoài.”

Lý Nhất Hàn nhíu mày, “Để bọn họ nói ra đi.”

Triệu Bân sửng sốt, “Sao?”

“Để bọn họ nói ra đi,” Lý Nhất Hàn lặp lại một lần, sau đó nhấn mạnh, “Không cần truyền quá rộng, chỉ cần để người bên kia biết là được.”

Người bên kia?

Trong chớp nhoáng, Triệu Bân đã rõ người hắn nói là ai, nhưng hắn không hiểu để cho bọn họ biết thì có gì tốt? Người Lý gia vốn dĩ coi Lý Nhất Hàn cùng Thích Nguyên thành một miếng  thịt mỡ siêu to khổng lồ, nếu họ mà biết còn không loạn lên trời sao.

Nhưng ông chủ đã dặn nào dám trái lệnh, Triệu Bân cúi đầu lên tiếng vâng.

Hiệu suất làm việc của Triệu Bân rất cao, ngay ngày hôm sau đã có trưởng bối mang thân phận tới công ty tìm hắn tâm sự, nhưng Lý Nhất Hàn một mực không để ý để người đợi cả ngày, sau đó mới để thư kí đi ra ngoài nói rằng Lý Nhất Hàn không ở công ty, hắn đã về nhà.

Đối phương nổi điên đến mức nào Lý Nhất Hàn tự nhiên biết, trưởng bối Lý gia này đều có một căn bệnh chung, chính là bản lĩnh không có nhưng một đám đều coi hắn chỉ là cọng hành, chịu đối xử như vậy, lão kia chắc chắn không cam lòng sẽ còn tìm tới tiếp.

Lý Nhất Hàn biết nhưng không ngăn cản, hắn rũ mắt nhìn kế hoạch thu mua trong tay mình, Trì Chiếu đang nằm trên đùi hắn, trong ngực cậu còn có một Tiểu Béo đang nằm bò ra, một tay Trì Chiếu xoa mèo, một tay không ngừng ấn điều khiển từ xa muốn tìm một kênh hay ho, Lý Nhất Hàn dời mắt khỏi bản kế hoạch cúi đầu nhìn cậu một cái, sau đó không tiếng động cong cong khóe môi.

Đột nhiên, chú Trương đi vào nói với Lý Nhất Hàn: “Tiên sinh, nhị gia tới.”

Nhị gia là ông hai Lý Nhất Hàn, cũng chính là em trai ông nội Lý Nhất Hàn, Trì Chiếu chưa từng gặp người Lý gia, cậu ngồi dậy nghi hoặc nhìn về phía Lý Nhất Hàn thì lại thấy hắn lộ ra một biểu cảm rất khó giải quyết.

“Tiên sinh……” Trì Chiếu nhỏ giọng gọi hắn.

Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra thì Lý Nhất Hàn đã bế Tiểu Béo lên nhét vào trong ngực cậu, ôn nhu nói: “Ngoan, em lên lầu trước, chờ bàn chuyện xong em lại xuống dưới.”

Trong nhà rất ít khách tới, nhưng kể cả có tới, Lý Nhất Hàn cũng không để Thích Nguyên trốn lên trên lầu, cậu khó hiểu nhíu mày, Lý Nhất Hàn lại làm như không phát hiện xoay người phân phó chú Trương, “Mang thiếu gia lên lầu.”

Từ lúc ở bên nhau, Lý Nhất Hàn chưa bao giờ dùng ngữ khí kiểu ra lệnh với cậu, Trì Chiếu càng buồn bực nhưng không thể không đi theo chú Trương lên lầu.

Bộ dạng Trì Chiếu nhìn thì ngoan, nhưng cậu mà là kiểu ngoan ngoãn nghe lời người khác sao?

Chú Trương ở chung lâu rồi đã nhìn ra bản tính cậu có thể trả lời, tất nhiên không phải!

Ngồi trong phòng mình đợi trong chốc lát, nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện truyền đến, cậu lập tức lặng lẽ vặn nắm cửa chạy đến cầu thang ngồi xổm, ở đó có một bức tường, vừa lúc có thể che khuất cậu, Trì Chiếu vểnh tai nghe động tĩnh bên dưới.

Nhị gia năm nay đã qua 80 tuổi nhưng tinh thần tốt, cũng rất nóng tính dễ phát hỏa, vừa đi vào đã mắng Lý Nhất Hàn một trận.

“Con nuôi thành tình nhân, lời này nói ra cũng  không ai tin! Mày còn biết mày là đàn ông không? Đàn ông ở với đàn ông, chúng mày không biết ngại, nhưng tao còn kinh tởm đấy! Mày là gia chủ Lý gia, sao có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy, mày thu / dưỡng trẻ con chúng ta quản không được, nhưng mày muốn làm loạn quan hệ thì không được! Bây giờ tao nói cho mày biết, Lý gia không phải chỉ có một mình mày, nếu không đuổi hắn đi thì đừng có giữ chức gia chủ này nữa!”

Trì Chiếu càng nghe mày càng nhăn, bên ngoài yên lặng chừng ba giây, sau đó mới chuyển tới Lý Nhất Hàn bình tĩnh trả lời: “Lý gia không phải có một người là tôi, nhưng tập đoàn Lý thị là một mình tôi làm chủ, nếu ngài nói như vậy, chức chủ nhà này tôi không làm, mời trở về, thuận tiện nói với đám người Lý gia kia, tập đoàn Lý thị về sau cũng không có quan hệ với bọn họ.”

Nhị gia trừng mắt, giơ quải trượng định đánh người, “Ranh con láo toét, dám nói chuyện như vậy, hôm nay tao phải thay ông nội mày dạy dỗ mày! "

Chú Trương lập tức tiến lên ngăn nhị gia lại, Lý Nhất Hàn đứng đối diện hắn, lộ ra một nụ cười không thèm che giấu sự trào phúng, “Ngài thật đúng là lão hồ đồ, thế mà lại nghĩ chỉ cần uy hiếp thì tôi sẽ nghe lời. Tôi cũng cho ngài biết trên thế giới này, người có thể uy hiếp tôi cũng chỉ có một mình Thích Nguyên, còn ngài, ngốc ở chỗ nào thì về chỗ đó mà ngốc đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play