Trì Chiếu quay đầu đi, làm như không nghe thấy Kỳ Dục Dương nói gì. 

Lần trước cậu đã nhất thời xúc động, hiện tại không thể tiếp tục phi lí trí như vậy nữa. Trì Chiếu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Dục Dương, sắc mặt lại khôi phục nét lạnh nhạt thường ngày, “Không nói cũng không sao, dù sao tôi cũng không muốn nghe cho lắm.”

Nói rồi Trì Chiếu xoay người rời đi, nhìn bóng dáng Trì Chiếu đi khuất, Kỳ Dục Dương không động đậy, nhưng độ ấm trong ánh mắt hắn đang từ từ sụt giảm. 

Đến tối lúc đi ngủ, như đã thỏa thuận trước, Kỳ Dục Dương cũng ngủ trong phòng ngủ chính, giường trong phòng ngủ chính là loại giường lớn nhất, ngủ hai người vẫn còn rộng chỗ, Trì Chiếu đưa Kỳ Dục Dương một chăn một gối mới, chuẩn bị xong xuôi liền tắt đèn phòng, chỉ để lại đèn đầu giường. 

Lúc cậu nằm trong chăn thì Kỳ Dục Dương vẫn đang hí hoáy gì đó trong phòng vệ sinh, Trì Chiếu buồn ngủ lắm rồi nên không thèm chờ hắn mà ngủ luôn, trong cơn mơ màng, cậu cảm giác có người nằm xuống gần mình. 

Cơ thể hắn tản ra khí lạnh thoang thoảng, bây giờ đang là mùa hè, cảm giác y như có điều hoà bên cạnh, không khiến người ta thấy rét buốt, ngược lại còn rất thoải mái.

Trì Chiếu không mở mắt mà chọn cách giả vờ ngủ, Kỳ Dục Dương yên tĩnh được một lát rồi bắt đầu không thành thật dịch sát sang bên này. 

Đến khi Kỳ Dục Dương dịch đến giữa giường, Trì Chiếu mở miệng: “Anh tắm nước lạnh?”

Giọng nói Trì Chiếu bất ngờ vang lên, không mang chút buồn ngủ nào, Kỳ Dục Dương yên lặng dừng tại chỗ rồi ừ một tiếng.

Nếu tiếp theo Trì Chiếu hỏi vì sao lại tắm nước lạnh, chắc chắn sẽ hỏi đúng câu Kỳ Dục Dương muốn trả lời, hắn kiểu gì cũng sẽ nói toạc ra, nhưng Trì Chiếu lại không hỏi gì cả mà trở mình quay lưng về phía hắn.

Chính ra Kỳ Dục Dương vẫn còn biết điều, thấy Trì Chiếu uyển chuyển cự tuyệt và cảnh cáo thì không tiếp tục làm gì thêm, căn phòng trở nên thật an tĩnh đến độ có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rơi trên mặt đất. Qua hơn mười phút, hô hấp của Trì Chiếu vừa dài vừa sâu, có lẽ đã ngủ rồi.

Kỳ Dục Dương ngồi dậy xoay người xuống giường, sau đó lặng yên không tiếng động đi tới bên cạnh Trì Chiếu.

Ngồi quỳ trên mặt đất, tầm mắt Kỳ Dục Dương vừa vặn dừng lại trên khuôn mặt Trì Chiếu, nhìn cậu lâu thật lâu sau, Kỳ Dục Dương mới hơi dướn người hạ xuống khóe môi Trì Chiếu một nụ hôn vừa cẩn thận vừa khắc chế. 

“Nếu em muốn anh làm gì……”

Kỳ Dục Dương trầm giọng nói, thanh âm vương cả tiếng thở dài “Nói thẳng với anh là được, bất kể em có yêu cầu anh làm gì, anh đều sẽ làm theo, không cần thông qua người khác nói với anh.”

Kỳ Dục Dương vươn tay, ngón tay lưu luyến ve vuốt từ cằm Trì Chiếu đến gương mặt cậu, rồi lại đến thái dương, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy gáy cậu, động tác của hắn quá dịu dàng, tựa như cơn gió hay ánh mặt trời vô thanh vô tức đến rồi đi, nếu không tận mắt nhìn sẽ không cảm nhận được. 

Hệ thống một lời khó nói hết nhìn nam chính giở trò với ký chủ nhà nó, mà ký chủ vẫn kiên quyết một lòng giả vờ ngủ, không hề có ý định tỉnh lại cho hắn một bạt tai.

Ầy, thất vọng quá.

……

Trì Chiếu không biết Kỳ Dục Dương nói những lời này là có ý gì, cậu vẫn còn tưởng rằng Trình Nhiên đã gọi cho Kỳ Dục Dương nên hắn mới nói vậy. Nằm nghiêng trên giường, áp lực của Trì Chiếu hiện tại cũng nặng như núi, cậu sợ Kỳ Dục Dương sẽ phát hiện mình đang giả vờ ngủ, tay Kỳ Dục Dương vẫn luôn đặt trên người cậu, tức ở chỗ động tác còn rất nhẹ nhàng, khiến cậu cứ thấy nhột nhạt trong người. Cố nén suy nghĩ muốn cử động lại, Trì Chiếu nhắm chặt mắt, thầm cầu mong Kỳ Dục Dương nhanh chóng rời đi.

Tròng mắt Trì Chiếu đảo quanh hai lần, lông mi còn run nhè nhẹ như cánh bướm, mặt Kỳ Dục Dương vô cảm nhìn Trì Chiếu lộ sơ hở, đồng thời ngón tay còn không nhẹ không nặng xoa nắn.

Nửa phút sau Kỳ Dục Dương một lần nữa cúi đầu, lúc này môi hôn đã không chỉ còn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mà là chậm rãi cọ sát, lẳng lặng bức người ta không chịu nổi, Kỳ Dục Dương không nhắm mắt, hắn có thể chứng kiến rõ ràng lông mi Trì Chiếu càng run rẩy, mắt Kỳ Dục Dương nổi lên một tầng ánh đen, ngay sau đó, hắn cưỡng bách Trì Chiếu hé miệng, tước đoạt đi hơi thở của cậu. 

Bây giờ Trì Chiếu còn tiếp tục giả vờ thì lại thành đồ ngốc mất rồi, cậu đột ngột mở mắt ra, đôi tay đặt trên vai Kỳ Dục Dương định đẩy hắn ra, đồng thời còn nhướn người lên ngồi dậy. Nhưng Kỳ Dục Dương đời nào để cậu có cơ hội, hắn đứng lên nhanh chóng leo lên giường, hai đùi chặn Trì Chiếu gắt gao, lại càng hôn sâu hơn, nụ hôn này làm Trì Chiếu cảm thấy cậu là một con cá đang thiếu oxi, mà chỉ có Kỳ Dục Dương, mới là cứu tinh duy nhất cấp cho cậu dưỡng khí. 

Nụ hôn của Kỳ Dục Dương bao hàm quá nhiều cảm xúc mãnh liệt, Trì Chiếu nào chống đỡ nổi, nụ hôn vừa dừng lại, Trì Chiếu đã dựa vào đầu giường, cả người bị Kỳ Dục Dương đè lên, cậu thở hồng hộc, cánh môi chuyển sang màu đỏ thắm, mắt đong đầy nước khiến ai nhìn vào cũng biết rằng cậu vừa bị bắt nạt. Vừa đong đầy nét gợi tình mà quyến rũ, hơn nữa còn kết hợp với gương mặt tuyệt sắc lại còn cấm dục của Tiết Thanh, vẻ đẹp khắc ấy khó lòng tả nổi. Kỳ Dục Dương dùng ngón cái lau nhẹ nước mắt sinh lý vừa nhỏ xuống khóe mắt Trì Chiếu.

Kỳ Dục Dương không nói gì, nhưng động tác hắn đã trở nên vừa thong thả vừa nặng nề, có tính ám chỉ rất rõ ràng, Trì Chiếu ngẩng đầu, hai người đối diện, đắn đo một lát, cuối cùng Trì Chiếu lựa chọn nghe theo trái tim, cậu hít vào thật sâu, sau đó run rẩy nhắm mắt lại. 

Đêm qua lăn lộn rất lâu, đến tận bây giờ Trì Chiếu vẫn chưa tỉnh, Kỳ Dục Dương quen mui bén mùi, trước kia chưa từng làm với người khác nên không biết đây là loại chuyện khiến người ta đã lần một lại muốn lần hai, đã lần hai muốn đến lần n, được nếm mùi con nhà nhà người ta cái hắn liền nếm nguyên cả tối. 

|Editor: Quả H này thật sự quá đặc sắc, còn chưa xứng đáng để kéo rèm. Tôi- thật- sự- rất- ổn- đó|

Trì Chiếu còn đang ngủ say, trên cơ thể hằn lên rất nhiều dấu vết màu xanh lá cùng màu đỏ, Kỳ Dục Dương trìu mến hôn những vết tích mình để lại, Trì Chiếu đang lơ mơ thì bị quấy rầy, cậu giật mình nhăn nhó, thấy vậy Kỳ Dục Dương liền mỉm cười ôm cậu vào lồng ngực, sau đó cùng ngủ tiếp. 

Chợp mắt trong chốc lát, Kỳ Dục Dương cũng thật sự cảm thấy buồn ngủ, hắn thắt chặt cánh tay vừa định ngủ bù lại nghe thấy tiếng di động mình rung hai lần. Kỳ Dục Dương nhắm mắt, khẽ cau mày, định kệ xừ nhà nó.

Nhưng ai biết, hai tiếng rung còn chưa kết thúc, đối phương thấy không ai đáp lại đã trực tiếp gọi sang, Kỳ Dục Dương sầm mặt ngồi dậy nhìn di động, phát hiện đây là cuộc gọi của người mình phái đi điều tra Tiết Hưng Phàm.

Sắc mặt Kỳ Dục Dương đanh lại, hắn mím môi quay đầu nhìn về phía Trì Chiếu đang say giấc nồng rồi lẳng lặng rời khỏi căn phòng.

Gian chứa đồ cách phòng ngủ xa nhất, Kỳ Dục Dương vào trong đóng cửa lại rồi mới nhận điện thoại: “Sao rồi, tìm được người rồi?”

Đàn em vừa định báo cáo đã bị chặn họng, anh ta ngừng một lát rồi lắc đầu, “Vẫn chưa, tung tích của Tiết Hưng Phàm chúng tôi không tra được chút manh mối nào, hiện tại vẫn không tiến triển.”

Nháy mắt Kỳ Dục Dương đen mặt, “Vậy còn gọi điện thoại làm gì? Quấy rầy tôi ngủ?!”

Đàn em: “……”

Hơn 10 giờ rồi cơ mà……

Đàn em im lặng một lát, sau đó nhanh chóng trả lời: “Tuy rằng chúng tôi không có tung tích về Tiết Hưng Phàm, nhưng lại tra được quan hệ giữa Tiết Hưng Phàm cùng cha ngài.”

Sắc mặt Kỳ Dục Dương thay đổi: “Bọn họ có quan hệ gì?”

Chuyện này dăm ba câu không thể nói rõ, đàn em chỉ tóm tắt một chút rồi gửi toàn bộ tư liệu tra được sang, Kỳ Dục Dương ngồi trong gian chứa đồ chật chội hỗn loạn này lật từng tờ một, xem trọn nội dung bên trong. 

Cha hắn, cùng cha Tiết Thanh không có quan hệ trực tiếp, bọn họ có bắc 8 cái cầu cũng không liên quan đến nhau, người chân chính có liên hệ với cha hắn, lại là mẹ Tiết Thanh, Hạ Lan.

Hạ Lan là một phóng viên, bà cùng Tiết Hưng Phàm gặp nhau ở đại học rồi yêu nhau, cuối cùng kết hôn, tiếp đến là có Tiết Thanh. Tin tức Hạ Lan đảm nhiệm đều là tin tức xã hội, đại đa số đều là tin về nữ giới, bà muốn đưa tin về những vụ việc nữ giới bị đối xử khuất tất, nhằm khiến xã hội coi trọng phái yếu. Đây là vốn là một điều rất tốt, đáng lẽ ra Hạ Lan cũng không có bất kì giao thoa nào với cha Kỳ Dục Dương. 

Nhưng hai mươi năm trước, internet và truyền thông không phát triển được như hiện tại, mọi người chỉ biết có đôi ba danh nhân, nếu muốn đưa vụ việc nào ra ánh sáng thì chỉ có thể tìm tới những phóng viên có quyền lên tiếng, có ngôi sao nữ nọ nghe nói Hạ Lan rất có danh bèn tìm đến báo cho bà, rằng cha Kỳ Dục Dương ép buộc nữ diễn viên bán d*m.

Ngôi sao nữ kia là người bị hại đã đành, còn nhiều người bị hại hơn nữa nhưng họ đều không muốn đứng ra, Hạ Lan lặn lội hơn nửa năm vì chuyện này, nhưng bởi đối phương có quyền thế, hơn nữa tính liên lụy quá rộng nên toàn bộ tin tức đăng lên đều bị dìm xuống, Hạ Lan không buông tay, chuẩn bị đi tìm ô dù vững chắc hơn để người khác chống lưng, nhưng đâu ngờ Hạ Lan vừa lái xe tới nhà người đó, bà xảy ra tai nạn xe cộ.

Vào thời đó không có camera theo dõi, nếu không có người tận mắt thấy vụ việc xảy ra, vậy chỉ có thể kết luận dựa trên lời khai của tài xế, còn sự thật thế nào, không ai biết rõ.

Đọc đến đây Kỳ Dục Dương còn có thể miễn cưỡng an ủi bản thân có lẽ đây là ngoài ý muốn, nhưng đến khi giở đến tờ cuối cùng, thấy ngôi sao nữ kia cũng tự sát 2 tháng sau khi Hạ Lan qua đời, hắn đã không còn cách nào lừa mình dối người được nữa. 

Kỳ Dục Dương nhìn chằm chằm di động màu đen, thật đáng cười, ngay trong cơn nóng bức mùa hạ, hắn lại cảm nhận được cơn rét đậm mùa đông ăn sâu vào cốt tủy. 

Như rơi vào động băng, có lẽ là cảm giác này.

……

Lúc Trì Chiếu tỉnh lại Kỳ Dục Dương đã không còn bên cạnh, cậu chậm rì rì mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn quanh phòng khách, phòng bếp lẫn nhà vệ sinh đều nhìn một vòng đều không thấy bóng dáng Kỳ Dục Dương đâu cả.

Trì Chiếu buồn bực, cậu lấy ra di động gọi cho Kỳ Dục Dương, bất chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ gian chứa đồ. Gian chứa đồ chứa rất nhiều loại đồ vô dụng, thời gian dài không quét tước, bên trong toàn bụi bặm, Trì Chiếu nhíu mày mở gian chứa thì phát hiện di động Kỳ Dục Dương nằm trên sàn nhà.

Nhặt di động lên, Trì Chiếu suy nghĩ trong chốc lát rồi hỏi hệ thống: “Kỳ Dục Dương đi lúc nào?”

【 không biết. 】

“Sáng nay anh ta có liên lạc với ai không?”

【 không biết. 】

“Vậy mi biết cái gì?”

【 Tôi chả biết gì sất, vừa nãy cảm xúc cậu dao động tôi mới ra ngó đây, trước đó còn bận luyện tập, chuẩn bị thi đấu. 】

Trì Chiếu sửng sốt, “Thi đấu gì cơ?”

Hệ thống không nói gì mà tìm tìm một lượt, nó lôi Trì Chiếu trong đầu lôi ra một bảng áp phích, một hàng chữ vừa to vừa bắt mắt đập vào thị giác Trì Chiếu.

"Vòng Sơ khảo - Cuộc thi Ca sĩ Ảo Cúp Hoa Cúc Vàng lần thứ 18 trong Khu Hệ thống thông minh cực hot"

Trì Chiếu: “……”

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Cảm ơn mọi người quan tâm, tôi sắp debut rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play