Thụy Bích chờ đợi ở cổng hoàng cung hồi lâu, lúc này bất ngờ lại gặp Hạ Uyên lao thẳng đến ôm chầm lấy y. Nàng tươi cười nói: " Thụy Bích gặp được ngươi thật là vui quá."

" Khương... Khương tiểu thư?" Thụy Bích vừa ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Hạ Uyên, cũng vừa vì cơ thể vẫn còn ê ẩm mà chịu đựng nàng nhào đến trên người mình.

" Hoàng hậu." Minh Tô lập tức nhận ra cái nhăn mặt của Thụy Bích, nàng biết y bị đau nên vội hướng Hạ Uyên lên tiếng: " Khương tiểu thư, thân thể hoàng hậu không tốt, nên người có thể nhẹ nhàng một chút được không?"

" Không khỏe?" Hạ Uyên lo lắng, nàng vội buông tay ra cũng lo lắng nhìn Thụy Bích từ trên xuống dưới: " Sao lại vậy, ngươi không phải đã hết bệnh rồi? Không lẽ lại còn bị thương ở đâu sao?"

“ Khụ…” Thụy Bích xấu hổ ho một tiếng, y gượng cười nói: " Không... không có, là Minh Tô lo lắng quá thôi. Ta làm gì có chỗ nào không khỏe chứ."

“ Ra vậy.” Hạ Uyên nghe nói cũng không an tâm, nàng lại tiếp: " Nhưng đúng là mặt của ngươi trông ngươi xanh xao quá, thật là không có gì chứ?"

" À..."

“ Muội đang làm gì vậy?” Thụy Bích đang không biết làm sao bỏ qua vấn đề này, rất may Tiêu Lũy lại đến kịp lúc kéo nàng ta ra xa: " Không phải đã nói với muội bao nhiêu lần, thân phận của hoàng hậu bây giờ không phải như trước nữa."

" Buông tay ra đi." Hạ Uyên tức giận với Tiêu Lũy nói: " Dù gì ra ngoài cũng có đâu ai biết y là ai, Thụy Bích thì vẫn là Thụy Bích thôi."

" Muội lại như vậy, để ai nghe thấy thì…"

" Không sao đâu." Thụy Bích vội chen vào, y mỉm cười: " Khương tiểu thư nói đúng đấy, ra ngoài ta phải giấu thân phận của mình. Thế nên Tiêu Lũy, ngươi cũng đừng quá nghiêm túc những việc đó để tránh bị người khác để ý, cứ như trước kia gọi ta công tử là được rồi."

" Thần hiểu rồi."

" Vậy chúng ta đi thôi." Thụy Bích gật đầu nói.

Tiêu Luy lo lắng, hắn trước khi đi lại hỏi: " Hoàng thượng có biết việc này không ạ?"

" Ta chỉ định ra ngoài mua đồ, rất nhanh sẽ trở về nên không cần phải làm phiền đến hoàng thượng."

" Việc này hay là đợi thần thông báo lại với hoàng thượng một tiếng." Tiêu Lũy nhớ ngày trước cùng Thụy Bích ra ngoài, cũng đã đại náo Xưng phủ một phen. Lần đó không những để Thụy Bích cầm kiếm giết người, còn để y bị nhốt trong đại lao. Hắn vì vậy bị Thiên Vũ trách phạt, còn khiến Tĩnh Thất phải liên lụy nên lần này không thể không cẩn trọng.

Thụy Bích cười lên tiếng: " Hoàng thượng đã từng nói, nếu có ngươi hoặc đại ca đi cùng thì ta có thể xuất cung, với lại cũng chỉ là mua quà tặng cho Linh Phi ca thôi."

Nghe vậy thái độ nghiêm túc của Tiêu Lũy chợt đều bay mất hết, hắn ngạc nhiên ra tiếng: " Linh Phi công tử?"

" Đúng vậy."

" Công tử đến Vương Lân sao ạ?" Tiêu Luy lại hỏi.

Thụy Bích vội lắc đầu nói: " Không phải, hoàng thượng nói mười ngày sau chúng ta sẽ đi Ân Ly quốc. Ngươi cũng có trong đội ngũ xuất hành, lý nào lại không biết?"

" Thần chưa gặp ngài Tĩnh Thất mấy ngày nay nên không biết chuyện này." Hắn cười to: " Vậy thì tốt quá, người và Linh Phi công tử rất thân nhau mà. Chỉ là đi mua chút đồ thôi, chắc không cần phải báo lại cho hoàng thượng… ha ha ha"

" Thật là..." Minh Tô lắc đầu thở dài, Tiêu Lũy này năng lực thì không cần phải nghi ngờ, nhưng đầu óc lại quá đơn giản. Chẳng trách gì hắn thường xuyên bị Tĩnh Thất mắng mà mãi vẫn chẳng rút được bài học. Nếu nói đến việc thông báo cho hoàng đế, thì nàng sớm đã làm nên không có gì đáng ngại nữa.

Nhìn Tiêu Lũy nghe nói đến Linh Phi thì khoái chí ra mặt, Hạ Uyên tức đến muốn đá hắn một phát cho tỉnh ra. Nàng nói với Thụy Bích: " Thụy Bích, ngươi giúp ta một việc được chứ?"

" Khương tiểu thư?"

Hạ Uyên nghiêm túc nói: " Lần đi Ân Ly này, ta cũng muốn tham gia."

Têu Lũy vừa nghe nhăn mày: " Đây không phải đi du ngoạn, đâu phải muội muốn đòi đi theo liền được."

" Ta cứ đi thì đã thế nào?" Hạ Uyên nắm tay Thụy Bích: " Ngươi giúp ta được mà phải không? Chỉ cần Thụy Bích chịu nói với hoàng thượng một tiếng, ta tin chắc chắn người cũng sẽ đồng ý thôi."

" Ta biết rồi." Thụy Bích phì cười nói.

Trong trí nhớ của Thụy Bích, y đã từng rất đỗi ghen tị với Hạ Uyên, nàng ta nhận hết sự sủng nịnh của Thiên Vũ, mỗi lần nhìn thấy gương mặt hững hờ của nàng khi Thiên Vũ ân cần quan tâm, Thụy Bích đã nghĩ nếu mình ở vị trí đó sẽ hạnh phúc biết bao.

Những ý nghĩ cho rằng là không thể bây giờ lại đã là sự thật, Hạ Uyên cũng không còn là một cái vỏ không hồn bị Thiên Vũ nhốt lại nữa. Nàng có thể sống vô tư hoạt bát thế này, chứng tỏ cuộc sống của trước kia đã hoàn toàn không còn tồn tại.

Những gì mà họ đang có, đều là nhờ vào sự hy sinh rất nhiều của y và Thiên Vũ để đánh đổi lấy. Thụy Bích nhận ra mình cần phải giữ thật chặt hiện tại, không thể để mọi chuyện lại trở lại như trước kia.

- --------------------------------------------------------

Tĩnh Thất đi vào một khách điếm đông người, tên tiểu nhị vừa nhìn thấy thì vội chạy đến niềm nở tiếp đón ra mặt: " Ồ không phải Tĩnh Thất công tử đây sao, mời vào mời vào."

Tĩnh Thất lạnh nhạt nói: " Ta muốn một nơi yên tĩnh để uống rượu, đừng để ai làm phiền."

" Đương nhiên là như vậy, người là quý nhân của chúng tôi mà. Xin mời người theo tiểu nhân lên lầu trên đi."

Tĩnh Thất lướt nhìn một lượt khách nơi này rồi đi lên lầu, tên tiểu nhị mở cửa phòng cho hắn cũng nói nhỏ: " Tĩnh hộ vệ xin đợi cho một lát, tiểu nhân sẽ lập tức đi báo cho ông chủ."

" Đi đi."

Tĩnh Thất bước vào phòng rồi đi lại đặt kiếm của mình lên bàn, hắn chỉ vừa rót một ly trà thì người đàn ông đứng tuổi bận y phục xanh đã đến. Cẩn thận xem xung quanh xong mới đóng cửa lại, ông ta hướng Tĩnh Thất cúi đầu: " Tĩnh hộ vệ, ngài đột nhiên lại tới đây có việc gì sao ạ?"

" Tứ Giang, ta cần lấy một số thông tin từ chỗ của ngươi."

" Không biết vấn đề của ngài là?" Người tên Tử Giang làm lạ nói.

Tĩnh Thất cũng không muốn vòng vo quá nhiều, hắn trực tiếp lên tiếng hỏi: " Nạn mua bán người trong hoàng thành thời gian này, ngươi biết chứ?"

Tứ Giang suy nghĩ rồi gật đầu: " Đúng là có việc này, do tin tức bị bịt kín nên đa số người dân ở hoàng thành đều không ai hay biết, tiểu nhân không ngờ nó lại khiến ngài phải đích thân điều tra."

" Tin tức lớn nhỏ, cho dù là chuyện gì cũng không thể nào giấu được ngươi không phải sao?" Tĩnh Thất xoay xoay ly trà trong tay mình, hắn trầm giọng: " Đây không phải vấn đề nhỏ, nạn mua bán người từ lâu đã bị cấm, thế nhưng lại có kẻ dám ngay dưới mắt hoàng thượng làm ra loại chuyện này. Đích thân người đã yêu cầu ta xử lý, nói cho ta tất cả những gì mà ngươi biết."

Tứ Giang vội ngồi xuống đối diện với Tĩnh Thất, hắn kính cẩn thành thật nói: " Ngài không biết thật ra ngoài hoàng thành, từ khắp nơi đã có những vụ mất tích của các thiếu nữ, tất cả đều chỉ một thời gian sau đều quay trở về."

" Mất tích lại quay trở về?" Tĩnh Thất hỏi lại.

Tứ Giang chắc chắn nói: " Đúng là như vậy, tiểu nhân thấy điều này có gì khả nghi nên đã dò la xem đã xảy ra chuyện gì. Vấn đề nằm ở chỗ tất cả thiếu nữ này sau khi trở về đều trở nên đầu óc không tỉnh táo, thậm chí nhiều người điên cuồng luôn tìm cách tự sát. Vậy nên không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với họ."

Tĩnh Thất ngạc nhiên: " Chuyện lớn như vậy tại sao không có tin tức gì được tấu lên cho hoàng thượng?"

" Ngài chắc cũng đã đoán ra ít nhiều rồi, nếu về chuyện buôn người ở hoàng thành đã được một thời gian, nhưng chỉ vừa đến tai hoàng thượng gần đây. Vậy thì chuyện thiếu nữ mất tích trở về kìa, muốn giấu nhẹm thông tin bên ngoài thành, không phải lại càng dễ dàng hơn?"

" Ý ngươi muốn nói cả hai việc này đều liên quan đến nhau?"

Tứ Giang đắc ý với những thông tin của mình nói: " Tĩnh hộ vệ chắc không biết kỹ viện Xuân Hương gần đây trở nên vô cùng nổi tiếng, đã trở thành thủ phủ ra vào hằng ngày của các vị quan chức và công tử."

Tĩnh Thất nhíu lại chân mày, hắn trông như chán ghét khi nói đến vấn đề này: " Ta không có hứng thú với những nơi đó, tự nhiên có nghe đến cũng sẽ không quan tâm."

" Ha ha, ngài vẫn còn trẻ lại có công danh, những thú vui cũng nên hưởng lạc qua mới phải."

" Nói vào chuyện chính đi." Tĩnh Thất lạnh giọng.

Thấy vẻ tức giận của Tĩnh Thất, Tứ Giang vội chỉnh giọng của mình: " Là như vầy, Xuân Hương viện nổi tiếng như vậy, là vì ngày nào nơi này cũng diễn ra những cuộc đấu giá cho đêm đầu tiên của các vị cô nương."

" Ngày nào cũng có?"

Tứ Giang lại nói: " Không chỉ vậy, những cô nương đã qua lần đầu thì sau một thời gian tiếp khách cũng sẽ được đổi đi, vậy nên không có sự trùng lập và sẽ luôn có hương vị mới, để thu hút các người có quyền thế đến mua vui mà không chán."

" Mỗi ngày đều sẽ có người được tiếp khách lần đầu, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng rất đáng nghi ngờ." Tĩnh Thất suy đoán những vụ mất tích đã xảy ra ở tất cả các nơi khác, lại chỉ ngoại trừ hoàng thành là để tránh bị truyền đến tai hoàng thượng. Dám thực hiện hành vi phi pháp ngay tại đây còn có khả năng giấu đi tin tức bên ngoài, kẻ đứng sau thân phận cũng không phải là nhỏ.

Tĩnh Thất lại nhìn Tứ Giang nói: " Những thông tin của ngươi rất có ích, phạm vi điều tra cũng đã được thu hẹp, ta sẽ không phải mất quá nhiều thời gian."

Tứ Giang lúc này như nhớ ra mới lên tiếng: " Thật ra vẫn còn một chuyện nữa."

" Ngươi nói vẫn còn?"

Tứ Giang ra vẻ nghiêm trong nói: " Trong số những người ở Xuân Hương viện còn có những cô nương không phải người Vương Lân."

" Ngươi nói cái gì?" Tĩnh Thất ngạc nhiên.

“ Tin mà tiểu nhân mới có được, hôm nay Xuân Hương viện cũng sẽ có một cuộc đấu giá như vậy, nghe nói vị cô nương kia còn là…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play