" Những người ngươi tìm thấy hiện thế nào rồi?"

Nghe hỏi Tiêu Lũy liền trả lời: " Người đã được Hạ Uyên để ở chỗ của mình, chắc là sẽ không có việc gì."

Tĩnh Thất ngạc nhiên, hắn trầm giọng: " Ngươi làm việc thế nào, sao lại để cả Hạ Uyên cũng dính đến việc này?"

" Huynh đừng hiểu lầm, người cũng là do muội ấy phát hiện ra. Ta chỉ là vô tình đi cùng mới cứu được bọn họ thôi. Nhưng quan trọng hơn..." Tiêu Lũy hướng mắt đến người nằm trên giường, hắn nói: " Đó không phải Ôn Như tiểu thư sao? Ta và Hạ Uyên cảm thấy cô ấy gặp rắc rối nên dò theo đám người kia, chỉ là lúc đến cũng đã bị đưa đi mất. Sao bây giờ lại ở chỗ của huynh rồi?"

Tĩnh Thất nghe cũng xoay đầu nhìn lại, Ôn Như cho dù độc đã được giải vẫn chưa tỉnh lại: " Ta cũng chỉ vô tình cứu được người ở Xuân Hương viện, không ngờ ngược lại phải nhờ cô ấy chịu thương thay mình."

" Bị thương rồi?"

" Hiện đã không có gì, trước theo ta đến đây." Tĩnh Thất nói xong thì nhanh chân bước ra ngoài.

" Được." Tiêu Lũy đi theo Tĩnh Thất đến một phòng trống ở phủ tướng quân, hắn vừa mở cửa đã thấy một vị cô nương xinh đẹp bên trong, nhìn cũng có thể đoán ra cô ta không phải người Vương Lân mới làm lạ lên tiếng: " Đây là...?"

" Cô nương thấy tốt hơn rồi chứ?" Tĩnh Thất không vội trả lời Tiêu Lũy, hắn lại nhìn La Hỷ Ny lên tiếng hỏi.

Bị nhốt một hồi khiến tâm tình nàng ta không tốt, La Hỷ Ny nhìn hai kẻ vừa đến đã có chút khó chịu mà lớn tiếng: " Thả ta ra ngoài."

Tĩnh Thất trầm giọng: " Ta không hề muốn cưỡng ép cô ở lại, nếu muốn cô nương có thể đi bất cứ lúc nào."

" Đây là do ngươi nói." Đi lướt qua Tĩnh Thất và Tiêu Lũy thì đúng là không có người canh giữ, La Hỷ Ny bước qua cửa rồi suy nghĩ lại quay đầu hỏi: " Có phải ngươi đã cứu ta?"

" Vậy cô nương cho rằng ta chung một bọn người với bọn chúng?"

La Hỷ Ny im lặng, nàng quan sát trên dưới Tĩnh Thất cùng Tiêu Lũy một hồi mới nói: " Nếu nghĩ kỹ thì… có lẽ các ngươi không phải."

Tiêu Lũy nghe giọng điệu của cô nàng thì sát lại nói nhỏ với Tĩnh Thất: " Huynh chỉ mới đi Xuân Hương viện một chuyến liền có thể đưa một lúc hai vị cô nương về nhà? Vị cô nương này lại là ai đây, so với Hạ Uyên còn có mấy phần cao ngạo hơn, huynh xem ai chiếm lợi thế hơn? "

" Ngươi tự mình nói thử xem." Tĩnh Thất tùy ý lên tiếng.

Tiêu Lũy thế nhưng lại rất hứng thú nói: " Nếu được, ta cũng thật muốn xem hai người họ đấu đá nhau ra sao, rất hứng thú."

" Không nghĩ rằng ngươi lại có sở thích này, lần sau ta sẽ hỏi thử ý kiến của Hạ Uyên xem ra sao."

Tiêu Lũy vừa nghĩ đến sắc mặt của Hạ Uyên đã cảm thấy lạnh người, hắn vội nói: " Đừng nha, ta cũng chỉ là nói đùa cho vui, huynh đừng nghiêm túc như vậy."

" Các người to nhỏ cái gì?" La Hỷ Ny nhìn hai người bọn họ nói qua lại không nghe thấy mà lớn tiếng, nàng lại bước trở lại phòng ngồi xuống ghế nói: " Ở trước mặt ta không dám đường hoàng nói lớn, các ngươi có phải nam tử không? Chỉ có tiểu nhân mới không dám để người khác nghe mình muốn tính toán cái gì trong đầu."

" Cô... cô đúng là..." Không ngờ miệng lưỡi cô nàng chẳng vừa, Tiêu Lũy ngập ngừng một hồi cũng không biết nên mắng thế nào.

Không để ý Tiêu Lũy bị nàng ta chọc tức, Tĩnh Thất ngồi xuống đối diện La Hỷ Ny điềm đạm hỏi: " Không đi nữa?"

La Hỷ Ny biết hắn đã đoán trước được mình sẽ quay trở vào, nàng khó chịu lên tiếng: " Ta không biết nơi này là đâu, đi khỏi cũng không có cách trở về. Huống hồ nếu đã được các ngươi cứu cũng không thể không có nghĩa khí như vậy, chưa có lấy một câu cảm tạ đã đi khỏi."

" Xem như cô còn có chút hiểu biết."

Tĩnh Thất chặn lời Tiêu Lũy: " Cảm tạ thì không cần, chúng ta chỉ muốn hỏi vài câu, sẽ không ảnh hưởng đến cô nương."

" Được, nhưng sau đó các ngươi phải giúp ta trở về nơi mà ta muốn đến."

" Ta hứa với cô." Tĩnh Thất không do dự đáp.

Tiêu Lũy trái lại không nhìn thấy ý biết ơn của cô ta, hắn nhíu mày: " Được người khác cứu còn đòi hỏi sao?"

La Hỷ Ny liếc qua Tiêu Lũy, nàng cười như chế nhạo hắn rồi lại hướng Tĩnh Thất: " Ngươi hỏi đi."

" Cô nương là người Man Khống?"

" Đúng vậy."

" Ta còn nghe nói cô là người của hoàng tộc?"

La Hỷ Ny im lặng không trả lời lập tức, nàng sau đó liền tự nhiên lên tiếng nói: " Làm sao có thể, nếu ta thật sự là người trong hoàng tộc sẽ dễ dàng như vậy bị người bắt đi mất? Không những vậy còn bị mang đến một nước khác?"

Tĩnh Thất chỉ hỏi và nghe, chứ không hề quan tâm đến La Hỷ Ny trả lời thế nào, là thật hay giả. Hắn lại nói: " Có phải cô nương không phải là người Man Khống duy nhất bị bắt đến Vương Lân?"

" Đúng vậy, ta tự mình điều tra mới biết được một số nữ tử Man Khống bị mất tích trong những lần giao thương với Vương Lân quốc. Tất cả họ đều là do người Vương Lân các ngươi mang làm đồ vật để buôn bán, không ngờ vô tình đến chính ta cũng bất cẩn để bị bắt đi."

" Ra là vậy."

Xem dáng vẻ hờ hững của Tĩnh Thất, La Hỷ Ny tỏ ra tức giận: " Đừng nói như không có chuyện gì xảy ra, người Vương Lân các ngươi không có kẻ nào là người tốt. Còn có thể làm ra những chuyện như vậy, thật đáng khinh thường."

" Cô đúng là không biết nói lý lẽ." Tiêu Lũy nghe thì không nhịn được, hắn nóng giận nói: " Ta công nhận bọn người đó là cặn bả, nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm. Nếu không phải do hoàng thượng của chúng ta ra lệnh điều tra chuyện này, Tĩnh Thất chắc chắn cũng không trùng hợp cứu được cô."

La Hỷ Ny nghe nói lại chẳng có vẻ gì là biết ơn, nàng lại cao giọng: " Đất nước của ta vốn không hề có loại kỹ viện này, để nữ nhân phải phơi bày thân thể hầu hạ nam nhân, càng không có những việc hạ lưu như cưỡng ép bắt cóc nữ nhi để tranh giá."

" Cô dám nói ngoài sáng không có thì trong tối cũng không sao? So với có những kỹ viện cho những cô nương đã không còn nơi để về ở lại, không ít người là tự nguyện thậm chí may mắn vẫn có thể tìm được một người đối tốt với mình. Tốt hơn ngoài mặt không có gì sau lưng tội ác lại không thiếu."

" Ngươi..."

" Đủ rồi." Tĩnh Thất đột nhiên lên tiếng: " Tiêu Lũy, ngươi đừng ở lại nữa. Đi lấy lời khai của bọn người mà chúng ta bắt được, có được gì đều mang đến chỗ của ta."

" Hiểu rồi." Tiêu Lũy cũng chẳng muốn tiếp tục đôi co với nữ nhân không biết điều như La Hỷ Ny, hắn không chừng chứ quay đầu muốn đi khỏi. Cô gái này so với Hạ Uyên đúng là tính tình có cương nghị giống nhau, nhưng Hạ Uyên xem ra vẫn còn biết nói lý hơn cô ta, không khiến người khác cảm thấy chán ghét như vậy.

Đợi Tiêu Lũy vừa đi khỏi Tĩnh Thất lại tiếp: " Cô nương có thể nhận diện những kẻ đã bắt mình chứ?"

" Đương nhiên."

" Bọn bắt cóc và buôn người hiện điều đã bị giam giữ, ta cần cô cho lời khai để có thể chứng minh tội ác của chúng."

La Hỷ Ny siết nắm tay: " Ngươi không cần nói ta đương nhiên sẽ không để bọn khốn dám bắt ta đến đây được yên."

" Ngoài cô nương vẫn còn rất nhiều người bị hại khác, muốn bắt tội chúng cũng không phải khó.” Tĩnh Thất nói vào vấn đề chính: “ Nhưng chỉ một nhóm người rất khó để tự mình làm ra những chuyện này, lại vẫn có thể dễ dàng che mắt được mọi người, chắc chắn phía sau vẫn còn có kẻ có thân thế."

" Muốn ta giúp các ngươi tìm ra kẻ chủ mưu phía sau?"

Tĩnh Thất bình tĩnh nói: " Danh tính của kẻ đó thì ta cũng đã chắc chắn được hắn là ai, nhưng vẫn cần lời khai của cả bọn người kia, chỉ cần có đủ bằng cớ, hoàng thượng sẽ có thể lập tức xét tội hắn."

" Việc này..." La Hỷ Ny nhớ lời hoàng huynh của mình là hoàng đế Man Khống từng nói.

Hoàng đế Ân Ly quốc là một kẻ tàn ác, mười tám năm trước hắn không nói lý do kéo quân san bằng Bách quốc không tha người già lẫn trẻ nhỏ. Vô tình cả Duy phi và tiểu công chúa mới ra đời của hoàng đế Man Khống, họ làm con tin ở Bách quốc cũng thiệt mạng.

Hiện hoàng đế Vương Lân quốc cùng kẻ bạo quân kia kết liên minh hòa hảo, không xưng tiểu quốc trong thời đại cường hùng Ân Ly. Nói Ân Ly quốc và Vương Lân quốc chúng cùng một dạng người không có gì sai đều chẳng ra gì: " Cách thì ta có, nhưng lý do gì ta phải giúp hoàng đế của các ngươi tìm mối họa trong chính triều đình của hắn?"

La Hỷ Ny lại nói: " Huống hồ hoàng đế của các ngươi chỉ cần muốn đã có thể lấy mạng người không cần lý do, ta từng nghe nói hoàng đế Vương Lân cũng không phải là một người biết nói lý. Hắn muốn học theo để lấy lòng cường quốc Ân Ly, bỏ ngoài tai quy luật nhân sinh để chạy theo dục vọng của bản thân, ngang nhiên làm trái đạo lý lập ra một nam hoàng hậu. Điều này không những khiến hoàng chế bị bôi nhọ, mà ngay cả danh dự của nam hoàng hậu kia cũng bị mang ra làm trò cười cho thiên hạ."

" Câm miệng."

La Hỷ Ny vẫn còn đang muốn mắng thì bị Tĩnh Thất lớn tiếng dọa cho sợ, nàng sau đó liền bình tĩnh lại nói: " Ta chỉ nói những gì mình biết mà thôi, ngươi có hung dữ đi nữa cũng không làm thay đổi cách nhìn của ta."

" Người mà cô nhạo bán là..." Tĩnh Thất đập bàn đứng dậy thì nhận ra mình vừa thất thố với một vị cô nương, hắn bình tĩnh để giọng nói của mình không quá dọa nạt người: " Cô đang ở là phủ tướng quân Vương Lân ta, lại dám mang chuyện của hoàng đế Vương Lân để chế nhạo, cho dù chỉ là nghe lời đồn nhưng ra đến miệng cũng đã mang tội."

Tĩnh Thất lạnh giọng: " Khuyên cô nếu muốn an toàn trở về Man Khống thì phải biết giữ miệng, đừng mang những lời bàn tán bên ngoài kia tùy tiện nói ra."

" Ngươi đe dọa ta?"

“ Có phải đe dọa hay không cô tự sẽ biết thôi.” Tĩnh Thất nói tiếp: " Còn có nam hoàng hậu mà cô nói đối với ta là một người vô cùng quan trọng, còn nghe đến một lần ta cũng sẽ không cần giữ cô ở lại nữa."

La Hỷ Ny tức giận: " Ngươi là đang nhờ ta giúp, thái độ đó là gì? Ngươi..." La Hỷ Ny còn chưa nói xong Tĩnh Thất đã xoay lưng đi mất khiến nàng càng khó chịu hơn: " Đám người các ngươi cũng chẳng có kẻ nào là người tốt cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play