" Thụy Bích."

" Hạ Uyên cô nương?"

Hạ Uyên lách người khỏi đám đông ồn ào tới gần chỗ Thụy Bích: " Đúng là ngươi, vừa rồi nhìn thấy ta lập tức nhận ra nhưng lại không tiện chào hỏi."

" Lần đó ngươi ngủ thiếp đi nên cũng không

thể nói tạm biệt, ta còn nghĩ sẽ không có cơ hội gặp lại. Không ngờ vị công tử ít nói đó lại là Đông vương điện hạ, ta vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên đây."

" Ra ngoài không thể để người khác biết thân phận, Hạ Uyên cô nương đừng trách."

" Gọi Hạ Uyên là được rồi. À Phải!" Hạ Uyên nhìn xung quanh một vòng: " Còn cáintên có bộ mặt đáng ghét lại hay ý kiến này nọ kia không có ở đây, hắn không đi cùng ngươi?"

" Đáng ghét? Muốn nói Tiêu Lũy?" Thụy Bích che miệng cười, đúng là người lúc nào cũng to tiếng tranh cãi với Hạ Uyên hôm đó chỉ có Tiêu Lũy mà thôi, cô ấy nhớ cũng dai thật.

" Phải phải, chính là hắn."

" Tiêu Lũy đang cùng mọi người nói chuyện bên trong." Thụy Bích còn chưa nói hết đã thấy Thiên Vũ cùng Tĩnh Thất và Tiêu Lũy trở ra, y nở nụ cười chỉ tay về phía họ: " Mới nhắc đã thấy rồi. Thiên Vũ ca!"

" Thụy nhi!"

" Hạ Uyên kính an Đông Vương điện hạ."

" Hạ Uyên?"

Thiên Vũ lúc này mới để ý Hạ Uyên cũng ở đây, hắn gật đầu rồi đứng cạnh Thụy Bích.

Chỉ là có người không vui cho nỗi, Tiêu Lũy lớn tiếng: " Tại sao cô lại ở đây?"

" Bản cô nương muốn ở đâu thì ở, ngươi có ý kiến gì sao?"

" Cô..." Tiêu Lũy còn chưa có cơ hội mở miệng thì đã bị cái liếc mắt cảnh cáo của Tĩnh Thất làm không dám lên tiếng.

" Vị cô nương này là?"

" Tiểu nữ là nhi nữ của Khương gia học sĩ, gọi Hạ Uyên. Đã từng có dịp quen biết với Thụy Bích và Đông Vương điện hạ đây."

" Tại hạ Tĩnh Thất!"

" Trưởng tử của Tĩnh tướng quân, hiện tại còn là hộ vệ cận thân bên cạnh Đông vương điện hạ, ngay cả trước mặt hoàng thượng cũng có tiếng tăm.”

Hạ Uyên nhanh miệng: “ Nghe nói về Tĩnh Thất đại nhân rất nhiều, tiểu nữ rất muốn

cùng ngài một lần lãnh giáo tài nghệ!" Hạ Uyên hớn hở muốn động tay, ngay cả cái roi da đeo bên hông cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Tĩnh Thất còn chưa biết nên nói gì thì đã nghe

Tiêu Lũy chăm chọc: " phận là nữ nhi khuê các, nói chuyện với nam tử lại đòi động võ, đúng là không ra thể thống gì."

" Ngươi còn nói ta sẽ động võ với ngươi trước tin không?"

"..."

- -------------------------------------------------------------

Cang Chi sau khi bảo cung tỳ đều lui ra ngoài mới đến thật gần Ninh Huệ: " Qúy phi nương nương!"

" Việc bản cung bảo ngươi đi làm, làm đến đâu rồi?"

" Nô tỳ đã giao lại cho Lân My, cô ta không

có chút nghi ngờ."

" Làm tốt lắm."

Cang Chi vẫn cảm thấy không an tâm mới hỏi lại: " Nương nương, có ổn không khi dùng cô

ta? Loại người ngu ngốc như vậy lỡ như làm

hỏng việc..."

Ninh Huệ cười tà mị: " Loại ngu ngốc mới dễ sử dụng, đã mong muốn trở thành vương phi như vậy thì cứ để cô ta toại nguyện, ta giúp cô ta nhiều như vậy không lý nào khi gặp chuyện

lại mang ta đi tố giác. Cho dù có muốn chỉ sợ là không có cơ hội đó mà thôi."

" Là nương nương suy nghĩ chu toàn."

" Đừng nói chuyện này nữa, gần đây hoàng thượng liên tục từ chối ta từ ngoài cửa, ngoài lúc lâm triều phê tấu chương đã lập tức trở về tẩm cung. Nói ngươi đi điều tra nguyên nhân chuyện này đến đâu rồi?"

" Nương nương... chuyện này..."

Ninh Huệ khó chịu: " Ấp ấp úng úng cái gì, còn không mau nói?"

" Nô tỳ nghe nói... cái người tên Bình Phi đó trở về rồi."

" Roẹt!" Ninh Huệ vừa nghe nói lập tức xé rách cái khăn tay đang cầm: " Trở về rồi?"

Cang Chi không những không bị hành động của Ninh Huệ dọa sợ mà còn nhanh miệng kể lể: " Nương nương không biết, hoàng thượng cho hai mươi cung nữ ngày đêm hầu hạ hắn bất cứ lúc nào, ngoài tẩm cung của người còn có cấm quân canh chừng không để kẻ khác làm phiền, mỗi khi hoàng thượng ở đó đều có tiếng cười nói vọng ra ngoài, vô cùng náo

nhiệt."

" Hồ ly tinh, từ ngày hoàng thượng biết hắn thì trong mắt đã không còn nhìn thấy bản cung nữa, sau khi đuổi hắn đi được cứ ngỡ sẽ không còn trở ngại. Không ngờ hắn bây giờ lại trở về."

" Vậy nương nương bây giờ tính sao?"

" Đi, bổn cung sẽ đến gặp con hồ ly tinh đó."

Ninh Huệ vừa đứng lên Cang Chi liền ngăn lại: " Nương nương không được, từ vụ việc mất Long ấn lần trước phát hiện ở hậu cung hoàng thượng đã cấm không cho bất cứ ai tùy tiện rời khỏi."

" Không lý nào ta chỉ có thể ngồi im ở đây?"

" Nóng vội làm hư việc lớn, hoàng thượng đã nói sẽ giao cho nhị hoàng tử điều tra việc long ấn bị trộm, nếu không tìm ra ai là thủ phạm chắc chắn hắn sẽ không tránh khỏi bị phạt."

Ninh Huệ siết tay: " Thiên Uy đâu? Tại sao từ hôm đó đến nay hắn không đến gặp bản cung, thật ra hắn đang làm cái gì?"

" Tứ hoàng tử thông minh tài trí sẽ tự có cách của mình, không đến thỉnh an cũng là tránh

tai mắt người ngoài, nương nương bớt nóng giận."

" Tức chết bản cung."

- --------------------------‐------------------------------

Thiên Vũ điềm tĩnh nhấp một miếng trà, hắn thẳng thắng: " Tĩnh tướng quân, ông có đồng ý trợ giúp bản vương?"

Thái An trán đã ra mồ hôi, hai tay có phần run rẩy: " Vương gia là ân nhân của Mạn nhi, hết lòng chiếu cố cho Tĩnh nhi, còn ra ý bảo toàn gia lánh đi một tai họa ập xuống đầu trong việc lục hoàng tử bị hạ độc."

" Tĩnh tướng quân cứ nói rõ ý của mình, không cần phải vòng vo quá nhiều."

" Nếu vậy thần xin được phép nói thẳng, Thần đời đời trung liệt, trong tay nắm binh quyền chưa từng có ý nghĩ sai trái, nếu vương gia muốn thần phò trợ người đường đường chính chính tranh quyền thừa kế ngai vị, thần tuyệt đối không từ chối hết lòng phò trợ."

Tĩnh Thái An cương quyết nói: " Nhưng nếu Vương gia muốn mượn binh lực của thần nhằm lật đổ ngôi vua, thứ cho Thái An không thể tuân mệnh."

Tĩnh Thất đứng một bên một tiếng cũng không nói, hắn cùng với phụ thân đều có những quan điểm khác nhau, khi hắn đồng ý nhận định Thiên Vũ là chủ tử, tự nhiên sẽ không còn quan tâm phương pháp để lấy được ngôi chí tôn của vương gia, tuy là vậy Tĩnh Thất cũng không.thể khuyên phụ thân làm trái với đạo nghĩa trung quân mà trước nay ông gìn giữ. Chỉ đành tùy thuộc vào người kia mà thôi!

Thiên Vũ để tách trà xuống, hắn mỉm cười: " Tĩnh tướng quân nói hay lắm, không hổ cùng với Tĩnh Thất là phụ tử, chỉ cần đã quyết thì sẽ không thay đổi."

" Vương Gia!"

" Tướng quân an tâm, bản vương tuy thật sự muốn nắm lấy hoàng vị, nhưng không

phải vì vậy mà mất hết lương tri. Ta hứa với ngươi tuyệt đối sẽ không có chuyện ép vua thoái vị."

" Vương Gia thông tình đạt lý, thần không còn gì để nói. Nguyện trung thành phò trợ, hi vọng người trở thành hiền quân trong tương lai."

" Về sau vẫn là phải nhờ tướng quân giúp đỡ rồi."

" Thần không dám."

Thái An vừa quỳ xuống Thiên Vũ đã đứng dậy đỡ lấy: " Tướng quân không cần phải dùng đại lễ như vậy, bản vương cũng cảm thấy có lỗi khi lấy mất cả hai nhi tử của ngươi."

"..."

Ta đối với ngôi hoàng đế này cũng đã từng làm hết hai mươi năm, vô vị và nhàm chán. Nhưng lời hứa của ta với y chỉ có thể thực hiện khi ta ngồi lên ngôi chí tôn " Khi ta là hoàng đế ngươi khẳng định sẽ trở thành hoàng hậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play