" Ngươi nói xem, hắn có phải chính là bị bệnh ngốc hay không? Lại cho bản cung một cơ hội tốt như vậy để loại trừ hắn?"

Cang chi vừa châm trà vừa hùa theo tâm trạng vui vẻ của chủ tử: " Nương nương nói

rất phải, lần này cho dù hoàng thượng đối với nhị hoàng tử có tâm thế nào đi nữa cũng đã nổi giận rồi."

" Bản cung vừa tới chỗ bệ hạ một chuyến, nói thêm vài câu về đại hoàng tử chết thảm như thế nào. Ta không tin lần này không thể khiến hắn thân bại danh liệt."

" Mẫu phi có phải hay không vui mừng quá sớm?"

Tâm trạng vui vẻ của Ninh Huệ lại bị câu nói của nhi tử nàng đánh cho bay đi mất: " Uy nhi, không lý nào ngươi cho rằng hoàng thượng sẽ bỏ qua việc lần này?"

" Theo tính khí của phụ hoàng đương nhiên sẽ không bỏ qua nhưng nhị ca không phải kẻ tầm thường, hắn sẽ không dễ dàng như vậy mà bị kéo xuống."

Ninh Huệ cho rằng Thiên Uy đã quá đề cao Thiên Vũ nhưng lại không tiện phản bác: " Nếu là vậy bản cung cũng muốn xem hắn làm sao thoát qua một kiếp này."

" Tứ hoàng tử."

Hoàng Duy lại nói khẽ vào tai Thiên Uy, hắn liền không chút biểu tình đứng lên: " Nếu mẫu phi không còn việc gì cần đến nhi thần xin cáo lui."

" Đi đi."

" Mẫu phi an hảo." Quay người đi khá xa hắn mới lại lên tiếng: " Trong thư nói gì?"

" Tam hoàng tử cho biết Nhị hoàng tử vẫn chưa có động tĩnh gì, những ngày này nghe

nói đều ở trong phòng dưỡng thương. Còn

có tình hình ở Gia Biên hiện tại được cải thiện rất nhiều, dân chúng không những không cho rằng kẻ giết huynh đệ là có tội mà còn ca tụng hiền đức của nhị hoàng tử."

Thiên Uy nhăn mày một cái biểu hiện hiếm thấy trên gương mặt không màng thế sự của

hắn: " Cải thiện đời sống của nhân dân? Hắn không phải là nhị ca mà ta biết, không lý nào chịu một kiếm xong mọi suy nghĩ đều thay đổi?" Thiên Vũ được lòng dân sao, nực cười.

" Thần thấy..."

" Nói đi!"

" Đây cũng có thể là ý của Thụy Bích."

Trong đầu Thiên Uy chợt nhớ lại gương

mặt nhỏ ngày hôm đó,

Hoàng Duy nói không sai. Thiên Vũ mà hắn biết tuy là con người thông minh mưu trí nhưng hắn luôn tự cao tự đại, hắn muốn khẳng định mình bằng cách đường đường chính chính dùng tài năng để tranh giành ngôi vị. Nếu nói hắn có lòng với chúng dân đen ngoài kia thì là chuyện không thể nào, điều duy nhất thay đổi ở đây chính là kẻ xuất hiện bên cạnh hắn: " Ngươi nói rất phải."

" Nhị hoàng tử."

" Ngay từ đầu chính là người của ta rồi, tên tiểu hầu tử ấy." Hắn kéo khóe môi: " Nếu nhị ca vì tiểu hầu tử mà thay đổi, tại sao chúng ta không lấy đi thứ duy nhất đó của huynh ấy."

Hoàng Duy suy nghĩ mông lung, nói ra điều

này cũng chỉ là vì không muốn cùng Thụy Bích đối nghịch: " Người nói rất phải." Xin lỗi ngươi Thụy Bích, ta cũng chỉ vì không muốn có một ngày chúng ta trở thành kẻ thù.

" Hoàng Duy."

" Vâng tứ hoàng tử?"

Thiên Uy giống như vừa phát hiện ra gì đó với vẻ mặt nghi ngờ: " Trong thư tam ca nói hắn những ngày này đều ở trong phòng dưỡng

thương?"

" Dạ đúng là vậy."

" Vậy còn Tĩnh Thất?"

" Tĩnh Thất?" Hoàng Duy chưa từng nghe qua cái tên này: " Tĩnh Thất mà người muốn nói là?"

" Chính là con trai của tướng quân Tĩnh Thái

An được phụ hoàng ta ban cho Thiên Vũ, tam ca không có nhắc đến hắn?"

Hoàng Duy suy nghĩ rồi lắc đầu: " Không có

nghe nói qua, có việc gì sao ạ?"

" Không xong." Thiên Uy nóng vội: " Lập tức điều tra bốn ngày trở lại đây những ai từ ngoại thành trở về đã nhập cung, nhất định không thể để hắn có cơ hội diện kiến phụ hoàng ta nghe rõ chưa."

" Thần hiểu rồi."

" Ta đã quá lơ là rồi."

- ---------------------------------------------

Thiên Uy tính không sai, bảy ngày trước đó khi nhận được phong thư từ chỗ Thiên Vũ, Tĩnh Thất lập tức lên đường âm thầm trở về hoàng thành.

Khi về đến tướng quân phủ qua ba ngày đã có thể diện kiến hoàng đế. Thiên Chân ngồi trên cao, gương mặt âm trầm: " Ngươi có việc muốn cầu kiến trẫm?"

" Hạ thần nghe nói hoàng thượng đã ban lệnh nói nhị hoàng tử nhân tâm tàn nhẫn sát hại huynh trưởng, một khi về tới hoàng thành lập tức bị bắt giam tra xét?"

" Lẽ nào ngươi nói là không phải?"

" Hoàng thượng, nhị hoàng tử bị oan."

" Đại hoàng tử bị hắn giết chết có tam hoàng tử gửi bút tích làm chứng, chuyện này không phải đã quá rõ ràng. Không lý nào ngươi

cho rằng trẫm ra lệnh xử phạt y là sai?"

" Hoàng thượng, nhị hoàng tử vô tội."

" Hỗn láo." Hoàng đế tứ giận vỗ mạnh tay lên mặt bàn, tiếng quát lớn vang vọng cả thư phòng: " Đừng nghĩ ngươi là đệ tử của Bình Phi thì trẫm đây không dám làm gì ngươi."

" Hạ thần không dám."

" Lui ra ngoài." Không nao núng trước

cơn phẫn nộ của Hoàng Đế, Tĩnh Thất vẫn tiếp tục quỳ ở đó nữa bước cũng không di chuyển: " Ngươi không nghe trẫm nói gì?"

Hoàng đế tức giận lớn tiếng: " Người đâu."

" Hoàng thượng." Lấy ra phong thư trong người, Tĩnh Thất nâng bằng hai tay đưa lên

cao: " Trước khi người định nhị hoàng tử có tội và cho rằng thần khi quân phạm thượng xin hãy xem qua thứ này, nếu sau khi hoàng thượng đọc nó vẫn không có thay đổi suy nghĩ thần sẽ tự mình chịu tội."

Hai chân mày hoàng đế chùng lại ra ý cho Khư công công đi lại lấy thứ được dâng lên. Không cho phép Tĩnh Thất đứng lên hoàng đế mở ra phong thư, Khư công công không rõ nội dung là gì nhưng lão không thấy không khí bớt căng thẳng hơn mà chỉ thấy sắc mặt hoàng đế lại thêm tối. Nhị hoàng tử lần này xem ra khó thoát rồi, nghĩ rồi lão lắc đầu!

" Rầm!" Vò nát lá thư rồi đập mạnh xuống, Thiên Chân nỗi cơn thịnh nộ: " Nghiệt tử."

" Hoàng thượng xin bớt giận."

" Trẫm lại có thể sinh ra một tên nhi tử như hắn, đáng chết."

"..."

" Khư công công!"

" Có lão nô."

" Truyền lệnh của trẫm, đại hoàng tử mưu đồ bất chính là mối họa của Vương Lân ta, chết không đáng tiếc. Nhị hoàng tử có công không tội, bãi bỏ lệnh bắt giam."

Khư công công không rõ đầu đuôi cúi người: " Thần tuân chỉ."

Hướng mắt đến kẻ quỳ bên dưới: " Ngươi là Tĩnh Thất?"

" Chính là thần."

" Tuy có bức thư này làm bằng chứng nhưng ngươi không nghĩ rằng trẫm sẽ vì tức giận, hay vì mặt mũi đế vương mà không cần xem qua đã mang ngươi ra xử trảm?"

" Dám nói hoàng thượng làm sai, chưa cho điều tra đã nghe lời xàm tấu vu oan nhị hoàng tử, thần đã lường trước mình có thể sẽ mất

mạng."

" Vậy tại sao ngươi vẫn làm?"

" Đại hoàng tử thông đồng với Dương Vương của Dao Ngữ, một khi hắn cướp được ngôi hoàng vị sẽ bắt tay nội ứng ngoại hợp lật đổ hoàng triều Vương Lân, lập đại hoàng tử là hoàng đế. Nhị hoàng tử đã nhiều lần khuyên ngăn mà vẫn không nghe chính là tình thân, đối với đất nước và Hoàng thượng hết lòng tận tụy chỉnh đốn biên cương là trung, vì Vương Lân ra tay sát hại mối họa cho dù bị mang tiếng giết huynh là nghĩa, bị hoàng thượng hiểu lầm ra lệnh xử phạt vẫn không một lời than trách là hiếu, với nhân dân tận lực bồi đắp cuộc sống ấm no là từ. Một vị hoàng tử như vậy bị mọi người hiểu lầm cho rằng là kẻ tội đồ, để chứng minh người vô tội thần cho dù có chết cũng sẽ không từ nan."

" Những lời mà ngươi nói đều là sự thật?"

" Lời hạ thần không có nữa từ dối trá, hoàng thượng có thể cho người đến Gia Biên thành điều tra rõ, nếu không có nhị hoàng tử người dân đã phải chịu đựng những gì."

Hoàng đế trầm mặt đột nhiên thay đổi hài lòng khiến không khí dễ chịu hơn: " Tốt, trẫm đưa ngươi đến bên cạnh Vũ nhi quả nhiên không sai."

" Tạ hoàng thượng long ân."

" Đứng lên đi." Đợi Tĩnh Thất đứng lên rồi sắc mặt lẫn giọng nói hoàng đế trở nên hòa nhã: " Ngươi nói, trẫm sẽ không giết ngươi, không những tha tội ngươi dám phạm thượng còn ban thưởng."

"..."

Thiên Chân hoàng đế ngừng lại nghĩ ngợi rồi tiếp lời: " Chỉ cần ngươi nói cho trẫm sư phụ ngươi hiện đang ở đâu."

"..."

Tịnh Thất không ngạc nhiên lắm vì câu hỏi của hoàng đế mà bình tĩnh: " Hoàng thượng tha tội, sư phụ có căn dặn không thể nói ra hành tung của người với bất cứ ai."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play