*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 29 Tháng 10 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực, Vị Trí: Nạp Lan Gia Tộc.

Theo cái ngày Nạp Lan Gia mở tiệc chúc mừng Lâm Song Phu Nhân có hỉ, thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc hơn chín tháng đã trôi qua, Lâm Song mười tháng hoài thai còn có không tới một tháng nữa liền ra đời.

Theo chín tháng đã trôi qua, cái bụng thon nhỏ của Lâm Song nay đã lớn đến mức làm hành động của nàng có chút không tiện, thời gian qua thường chỉ có thể làm mỗi đứng thẳng hoặc ngồi động tác, làm vùng eo bụng của nàng đau đớn không thôi, sinh hoạt cuộc sống hàng ngày không thể không yêu cầu hạ nhân thời thời khắc khắc luôn ở bên cạnh nàng, tiểu tâm mà chiếu cố cùng nâng đỡ nàng, mỗi ngày sớm mà nằm trở lại trên giường.

Mà toàn bộ quá trình này có thể nói là thập phần thống khổ cùng gian khổ, nhưng mỗi khi cảm giác được trong bụng hài tử ở trong bụng nàng nhẹ nhàng nhảy lên, thậm chí trên bụng có lúc sẽ xuất hiện một cái gót chân nhỏ, có đôi khi cách cái bụng có thể nhìn đến hài tử đầu nhỏ đang động đậy, làm Lâm Song nội tâm lại lập tức tràn ngập sự chờ mong ôn nhu.

Và càng Lâm Song chú ý nhất thậm chí là toàn bộ Nạp Lan Gia là một thân tu vi mà nàng khó khăn lắm mới luyện ra được đã bị thai nhi trong bụng nàng từ từ hấp thu đi mất và chỉ trong chín tháng, tu vi của nàng từ Đấu Sư trình độ tụt dốc không phanh hạ thấp xuống còn bát đoạn đấu khí và đang có dấu hiệu tiếp tục giảm thấp xuống tới thất đoạn.

Điều này khiến cho Lâm Song khóc không ra nước mắt, xong nó cũng làm nàng và Phu Quân của nàng Nạp Lan Túc và Phụ Thân Nạp Lan Kiệt trong lòng cũng cực kỳ vui sướng vì họ biết hài tử trong bụng nàng hài tử chắc chắn có khả năng tu luyện, và đứa trẻ tuyệt đối sẽ là một thiên tài.

Nghĩ vậy Lâm Song miệng cười tươi, tự hào nhìn cái bụng lớn của mình, cảm nhận hài tử tinh nghịch đang không ngừng đấm đá cái bụng của nàng, nàng nói.

Lâm Song: “Bảo bảo ngoan, mẫu thân yêu ngươi.”

Có những lúc trong bụng hài tử thật sự làm ầm ĩ lợi hại, khiến cái bụng của nàng cực kỳ đau đớn thì Lâm Song liền sẽ nhẹ nhàng mà vuốt ve cái bụng, khiến đang tay đấm chân đá thai nhi tựa hồ có thể cảm ứng được nàng động tác, một lát liền sẽ ngoan ngoãn mà an tĩnh xuống dưới.

Đặc biệt nhất là trong chín tháng thời gian này, hoàn toàn bỏ hết hết thảy tộc trưởng công vụ qua một bên chỉ một lòng làm bạn bên cạnh nàng Nạp Lan Túc cùng nhau sống một cuộc sống vui sướng nhất, hạnh phúc ở bên nhau, hưởng thụ những ngày tháng yên bình.

Không có bất luận kẻ nào quấy rầy hai người một chỗ thời gian, học tập nấu và chế biến các loại canh, chẳng sợ Lâm Song ở nửa đêm đột nhiên đói bụng, Nạp Lan Túc cũng làm không biết mệt mỏi mà chiếu cố nàng nho nhỏ thai động đều có thể làm hắn hạnh phúc nhảy nhót đến nửa ngày.

……………..

Đêm tối dần dần kéo tới, gió thổi lạnh run, ánh trăng thâm trầm, vừa tắm gội xong Nạp Lan Túc, bước chân nhẹ nhàng tiến về phòng của mình, vừa vào trong hắn liền thấy Lâm Song đã nghiêng người nằm trên giường ngủ say, và hắn chú ý là để trên bên mép giường cái bàn nhỏ là đã dệt tốt tiểu yếm cùng miên chất tiểu y phục.

Hắn nhìn đã ngủ say Thê tử, nhìn trên mặt nàng ấy đều là một bộ từ ái tươi cười, tay cũng theo bản năng mà đặt ở phồng lên bụng nhỏ phía trước để bảo vệ hài tử.

Nạp Lan Túc tiến bước nghĩ nàng gần nhất buổi tối thai động thường xuyên, thường thường ngủ không đủ giấc, trong lòng càng thêm đau lòng Lâm Song trả giá cùng vất vả.

Hắn đem thảm mỏng phủ lên người nàng, cúi đầu khẽ hôn một cái ở nàng giữa mày, theo sau ngón tay trìu mến mà mơn trớn nàng gương mặt cùng tóc mai, vuốt ve nàng cao cao sắp sinh bụng lớn, sau đó ở mặt trên một cái hôn.

Hôm sau sáng sớm, cảm nhận được nước ấm nhẹ nhàng mà chà lau chính mình đôi tay, Lâm Song ở Nạp Lan Túc ấm áp ôm ấp mà tỉnh lại.

Nàng mông lung mà nửa híp mắt đứng dậy, thấy Vệ Cảnh Hành nửa ôm chính mình, cho nàng lau mình động tác nghiêm túc mà cẩn thận.

Hiện tại nàng, bụng lớn đến mức đã vô pháp khom lưng tự mình tắm gội, mỗi ngày buổi sáng trước ngực đều sẽ ướt một mảnh. Nạp Lan Túc liền mỗi ngày sớm muộn gì cho nàng dùng nước ấm chà lau, lực độ vừa phải mà giúp nàng mát xa lưu thông máu, như vậy nghiêm túc biểu tình cùng ôn nhu động tác làm Lâm Song trong lòng mềm thành một hồ xuân thủy.

Nàng tay phải vuốt hơi hơi phồng lên bụng nhỏ, cảm thấy chính mình gặp được Nạp Lan Túc thật là hạnh phúc lớn lao nhất cả đời nàng.

Đến nỗi vị ngày thường uy phong vô cùng, trong tay thống lĩnh hàng vạn quân Giã Mã (Gama) và là Gia Chủ của Nạp Lan Gia Tộc, một trong đại gia tộc có quyền lực nhất và có sức ảnh hưởng nhất ở Gia Mã (Gama) Đế Quốc.

Nay khi đối mặt với đang mang thai Lâm Song trước mặt, chẳng những một chút việc nhỏ đều không cho nàng làm, thậm chí mỗi ngày tự mình vì nàng rửa mặt chải đầu cùng búi tóc, chiếu cố mà che chở có thêm, đương nhiên mát xa mát xa, có thể ăn một chút tiểu đậu hủ, mỗi lần Lâm Song nói cái gì thì hắn không dám chối không dám cãi dù chỉ một lần, nàng nói một là một, hai là hai, nói đi đông thì hắn không dám đi tây, quả thực là thê quản nghiêm.

…………………………………

Nhiều ngày sau….

Ngày 10 Tháng 11 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.

Lâm Song: “Aa~hhhh cháannn~ quáa~”

Ngồi trên ghế Lâm Song, hai tay ôm lấy chặc lấy cái bụng lớn của mình không ngừng phàn nàn, khó chịu.

Đứng ở bên cạnh mặc trang phục nữ hầu tầm khoảng 20 tuổi Tiểu Đào bất đắc dĩ lắc đầu nhìn cứ như một đứa trẻ không ngừng than dài than ngắn vì đang buồn chán Lâm Song, nàng nói

Tiểu Đào: “Phu Nhân, đây là lần thứ chín trong ngày ngài đã nói vậy rồi”

Tiểu Đào: “..như tiểu nô đã nói…câu trả lời vẫn là..”

Tiểu Đào: “không!!”

Tiểu Đào: “Phu Nhân! Lão gia đã ra lệnh rồi…chúng tôi tuyệt đối không thể để ngài ra ngoài”

Tiểu Đào: “Và cho dù Lão gia không nói thì tiểu nô tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhất là khi ngài đang có cái thai ở trong bụng thì điều đó càng không thể.”

Lâm Song nghe tiểu đào nói xong, nàng như một đứa trẻ vậy không ngừng lắc tay lắc chân than vãn:

Lâm Song: “Không!!! ta không chịu~! ta không chịu đâu~!! ta muốn được đi ra ngoài~!! ta muốn được du ngoại~!! muốn được đi thuyền ngắm cảnh, muốn được ngăm các mỹ nam, soái ca cơ!!!…”

Nghe phu nhân của mình muốn ra ngoài ngắm nam nhân xong, đứng bên cạnh Tiểu Đào mặc dù đã theo phu nhân nhiều năm và nàng cũng biết phu nhân nhà mình mặc dù đúng là rất mê các soái ca, thích ngắm nhìn họ.

Và nàng cũng biết phu nhân tuyệt đối không phải loại nữ nhân vô liêm sĩ đó, nhưng Tiểu Đào không khỏi có chút thương tiếc, khóc than và bất đắt dĩ cho vì đang có việc quan trọng đi ra ngoài đã được một thời gian Nạp Lan Túc.

Nạp Lan Túc: “Song Nhi!! Ta về rồi đây!!”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, tại thời điểm Tiểu Đào trong nội tâm khóc than cho hắn, thì hắn thân mang áo giáp thình lình xuất hiện ở bên ngoài cửa.

Lâm Song: “Phu Quân~!!!”

Thấy phu quân của nàng đã trở về vốn đang buồn chán than vãn Lâm Song lật mặt nhanh như lật bánh, lập tức phiền chán khuôn mặt lập tức thay thành khuôn mặt vui vẻ hân hoan chào đón hắn, khiến đứng bên cạnh nàng Tiểu Đào có chút bội phục diễn kỹ của phu nhân và vì vừa mới trở về Nạp Lan Túc thở phào một hơi vì hắn nếu đến trễ hơn một chút nửa là có lẽ sau này trên đầu hắn mọc đầy cỏ xanh rồi.

Không hề chú ý tới ở không xa đó đang dùng có chút quái lạ ánh mắt nhìn hắn và vừa làm động tác như lau đi không tồn tại mồ hôi và thở phào nhẹ nhõm Tiểu Đào, thân mặc áo giáp Nạp Lan Túc từ từ đi tới ôm lấy đang mở rộng hai tay Lâm Song.

Được Nạp Lan Túc ôm lấy Lâm Song như thể đạt được bảo vật, trong lòng vui vẻ nàng không kiềm được cười hihihi.

Nghe thê tử ngay bên tai hắn cười, trong lòng tò mò Nạp Lan Túc hỏi.

Nạp Lan Túc: “Nghe nàng cười vui như vậy, hẳn là nàng đã gặp cái gì đó đã khiến nàng vui như vậy nhỉ..”

Nạp Lan Túc: “Nói cho phu quân xem, nàng có gì mà vui vẻ như vậy”

Nghe xong Lâm Song hai mắt xoay tròn, trong đầu nàng bỗng nảy ra một ý hai, nàng che miệng cười nói.

“Hihihi..không nói, thiếp sẽ không nói cho chàng biết đâu~!”

Nói xong, Lâm Song lập tức xoay người đưa lưng về phía hắn.

Nghe thê tử hắn có gì đó vui vẻ mà che giấu, đang có chút tò mò hắn trong lòng không khỏi càng thêm tò mò, hắn nói

Nạp Lan Túc: “Rốt cuộc có chuyện gì giấu ta vậy…nói cho phu quân nghe được không?”

Lâm Song nhẹ nhàng lắc lắc cơ thể của nàng, giống như muốn tránh khỏi cái ôm của hắn và muốn đứng lên nhưng lại giống như càng muốn dựa vào lại gần hắn hơn, muốn tựa lưng vào lòng ngực ấm áp của hắn, nàng mang theo chút làm nũng ý vị, trêu chọc nói.

Lâm Song: “hihihi không nói~!! Không nói~!! tuyệt đối không nói cho phu quân biết đâu~!”

Tiểu Đào: ‘Hử? lẽ nào…’

Nghe cuộc đối thoại của Lâm Song với Nạp Lan Túc có gì đó kỳ lạ, đặc biệt là cái giọng nũng nịu của phu nhân, nàng trong lòng không hiểu được có chút bất an.

Nạp Lan Túc nghe thê tử của mình nói vậy, trong lòng càng lúc càng thêm tò mò, hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Thôi mà! nàng nói cho phu quân của nàng biết đi~” Lâm Song: “không! không nói!”

Nạp Lan Túc: “Thôi mà!”

Giống như thể lời nói của hắn đã thuyết phục được nàng, Lâm Song do dự nói.

Lâm Song: “….Đ..Được rồi~, thiếp sẽ nói cho chàng biết… nhưng với một điều kiện.”

Tiểu Đào: ‘Quả Nhiên!!!’ Σ(°△°|||)?

Nghe Phu Nhân yêu cầu Lão Gia của nàng một điều kiện khi, Tiểu Đào giống như đã nhận ra ý đồ của nàng và biết nàng ta đang nhắm vào cái gì, nàng hai mắt mở lớn, giật mình nhìn Lâm Song.

Không hề chú ý tới vẻ mặt giật mình của Tiểu Đào khi Lâm Song muốn hắn một điều kiện, Nạp Lan Túc nói: “Điều kiện gì?”

Lâm Song: “Chàng phải đồng ý trước, thì ta mới nói cho chàng!”

Nạp Lan Túc: “Thôi mà! Nói cho ta biết trước được không?”

Lâm Song: “Không được! chàng phải đồng ý thì ta mới nói!”

Nhìn có vẻ hắn đã không thể thuyết phục được thê tử của mình, hắn bất đắc dĩ đồng ý vì trong lòng hắn cho rằng nàng ấy cũng chỉ yêu cầu hắn mấy thứ nhỏ nhặt mà thôi.

Tiểu Đào: ‘Lão gia!! Đừng!! không được đâu, đó là bẫy đó! Đừng có đồng ý!!’

Trong lòng cho rằng Lâm Song sẽ không ra yêu cầu không có gì lớn Nạp Lan Túc không hề hay biết đứng không xa đó Tiểu Đào đang không ngừng lắc đầu với hắn, dùng các động tác như cắt cổ, khóa miệng ra hiệu cho hắn đừng đồng ý, nhưng hắn dưới ánh mắt cầu xin, bất lực của Tiểu Đào và cười thầm của Lâm Song, hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Được rồi! Được rồi! ta đồng ý với nàng được chưa!”

Tiểu Đao nội tâm: ‘Thôi Xong’ (T_T)

Nghe Lão gia nàng đã đồng ý, trong lòng khóc không ra nước mắt, tiểu đào thầm than, xong nàng cũng có chút thương tiếc cho vẫn không hay biết về việc mình vừa đồng ý với một ác quỷ Nạp Lan Túc.

Lâm Song nội tâm: ‘Ngon’ (^-^)V

Trong lòng hò hét vui mừng Lâm Song thầm vươn ra chữ V, nàng ở có chút không hiểu Nạp Lan Túc, nàng cực nhanh xoay người hai tay ôm lấy cổ của hắn hôn vào má hắn một cái, nói “Mừng chàng trở về”.

Nói xong Lâm Song nhân lúc ở Nạp Lan Túc còn đang hưởng thụ nụ hôn của nàng, nàng hai tay nắm lấy không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng dùng hai mắt như mắt cá chết, như thể đã chết tâm nhìn nàng và đã làm xong tinh thần chuẩn bị đỡ lấy nàng chạy thật nhanh Tiểu Đào.

Ôm lấy Lâm Song xong, Tiểu Đào thân là một người thường nàng dưới Đấu Khí truyền tới từ Lâm Song, nàng cực nhanh ôm lấy Lâm Song hai chân đạp mạnh như cơn gió chạy đi thật xa, để lại Nạp Lan Túc vẫn chưa tỉnh thần sau nụ hôn của Lâm Song.

Ở lúc Tiểu Đào ôm Lâm Song sắp chạy mất bóng dáng, thì Nạp Lan Túc lập tức tỉnh thần lại, hoảng sợ xoay người, nhìn sắp chạy đi mất Lâm Song và Tiểu Đào.

Hắn không chút do dự dùng toàn lực như một cơn gió tốc độ cực nhanh đuổi theo cả hai.

Nạp Lan Túc: “Đừng lại đó!”

Lấy một thân Đại Đấu Sư của mình, Nạp Lan Túc chẳng mấy chốc là hắn đã đuổi tới trước mặt chặn lại hai người, hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Song Nhi!! nàng đang chạy đi đâu đó?”

Lâm Song: “Hihihi còn đi đâu nửa, tất nhiên ra ngoài chơi rồi~”

Nghe xong, Nạp Lan Túc khuôn mặt lập tức đen lại, hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Không được! tuyệt đối không được! ta không cho phép! Nàng không thể ra ngoài!”

Lâm Song: “hihihi Ta biết ngay là chàng sẽ nói vậy, nên ta đã có chuẩn bị từ trước rồi”

Nạp Lan Túc: “Chuẩn bị từ trước?”

Có chút không hiểu thê tử đang nói là có ý gì Nạp Lan Túc, hắn nhíu lông mày nhìn nàng và hỏi, nhưng Lâm Song không trả lời hắn, nàng chỉ che miệng cười cười hai mắt đầy thâm ý nhìn hắn như thể đang nói ‘Chàng hiểu ý ta nói là gì mà’ cái kiểu.

Trong lòng có dự cảm không tốt Nạp Lan Túc, hắn nghiêng đầu nhìn về Tiểu Đào thấy dùng hai mắt cá chết, thương hại nhìn hắn, thì hắn lập tức nhận ra ý của Lâm Song là gì rồi, hắn gấp gáp nói.

Nạp Lan Túc: “Không! Không được! không bao giờ! Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”

Đối với phản ứng của hắn, Lâm Song không hề bất ngờ, nhưng không sao, nàng biết phải làm như thế nào để hắn quỳ xuống hát chinh phục, nàng nói.

Lâm Song: “Túc! Như vậy là không được, chàng đã hứa với thiếp là chàng sẽ đồng ý với ta một Điều Kiện nếu ta nói cho chàng ta vì sao vui và ta đã nói cho chàng biết, bây giờ ta muốn đi ra ngoài nhưng chàng lại cản ta lại, không cho ta đi”

“Chàng không phải đã từng nói sao, ‘thân là nam nhi đại trượng phu, lời đã hứa thì tuyệt đối phải giữ lời’ sao? chàng như không thấy đáng xấu hổ, hổ thẹn sao? chàng không thấy mất mặt sao khi thất hứa với thiếp như vậy!?”

Thình lình nghe trước mặt thê tử một lời thuyết giáo, Nạp Lan Túc không kịp lường trước diễn biến như vậy và cộng thêm trong lòng cực kỳ sủng ái với thê tử khiến cho hắn không biết nên nói như thế nào cho phải, hắn có chút luống cuống tay chân nói.

Nạp Lan Túc: “K..không..cho dù là vậy, nhưng ta sẽ không…”

Không để hắn nói tiếp, không để hắn có thời gian để thở và lấy lại tinh thần chỉnh đốn lại bản thân, nàng tiếp tục tấn công và lần này nàng sẽ dùng át chủ bài của nàng và cũng là trò mà lần nào cũng có tác dụng khiến hắn lần nào không thể không đồng ý với nàng.

Lâm Song tay ôm lấy cái bụng bự của mình từ từ tiến lại gần hắn, khi tiến lại gần nàng dịu dàng ôm lấy cổ hắn, miệng nũng nịu mang theo giọng có chút ngọt làm nũng với hắn, hai mắt mở to rưng rưng như cún con khẩn cầu nhìn chằm chằm hắn nói.

Lâm Song: “Phu Quân~! Làm ơn đi mà~, cho người ta đi đi~! Chỉ một lần thôi!”

Nạp Lan Túc: “Kh..khôn..không được…nàng…”

Nhìn ánh mắt đáng yêu của thê tử như cún con cầu xin, lòng có chút mềm hắn xém chút nửa là mở miệng đồng ý, hắn nghiêng đầu cố gắng không nhìn thẳng vào ánh mắt cầu xin của thê tử.

Lâm Song: “Đi mà~ làm ơn đi Phu Quân~ hôn hôn phu quân~ Song nhi hứa Song Nhi sẽ ngoan, cho người ta đi đi mà ~”

Lâm Song không hề có ý định từ bỏ, nàng nắm lấy hai tay của hắn, không ngừng đung qua đung lại cánh tay của hắn, miệng không chút nào tha người, liên tục cầu xin, làm nũng với hắn.

Nạp Lan Túc: “Haizz~ Được rồi~ Được rồi.. ta đồng ý”

Cuối cùng sau biết bao nổ lực của Lâm Song, tường thành phòng thủ của Nạp Lan Túc cuối cùng cũng sụp đổ, hắn vô lực thở dài, sau đó hắn yêu thương sờ đầu nàng nhẹ nhàng nói.

Lâm Song: “Tuyệt vời!! yêu Phu Quân nhất! Moan!”

Nghe Nạp Lan Túc cuối cùng cũng đồng ý, Lâm Song vui mừng kêu to, xong nàng tặng cho hắn một nụ hôn.

Được Lâm Song hôn một cái vốn tâm tình có chút khó chịu Nạp Lan Túc lập tức bị vui sướng thay thế, hắn trong lòng cảm thấy đồng ý với nàng ấy cũng không tệ chút nào.

Xong Nạp Lan Túc vẫn không mất lý trí của mình, hắn nói

Nạp Lan Túc: “Nhưng với một điều kiện”

Lâm Song nghe Phu Quân muốn một điều kiện nàng hỏi.

Lâm Song: “Điều Kiện gì?”

Nạp Lan Túc: “Đó là hứa với ta là nàng tuyệt đối! tuyệt đối! không thể rời khỏi ta quá năm bước, nếu nàng mà vượt qua năm bước là sẽ mang nàng về ngay lập tức, hiểu không?”

Lâm Song: “hmmm~ được rồi, thiếp đồng ý, thiếp hứa sẽ không rời khỏi chàng quá năm bước”

Lâm Song vốn đang định từ chối điều kiện của hắn, nhưng khi nàng nhìn vào hai mắt đầy quyết tâm của hắn thì nàng biết, nàng không thể từ chối được rồi.

Nạp Lan Túc nghe thê tử đồng ý, trong lòng có chút nhẹ nhõm mà thở một hơi, Hắn nói.

Nạp Lan Túc: “Vậy thì, chúng ta đi chứ!”

Từ từ vươn bàn tay phải của mình ra trước mặt thê tử, hắn dịu dàng, yêu thương nhìn nàng, nói.

Lâm Song ngọt ngào cười tươi với hắn và ưu nhã vươn tay nắm lấy tay của hắn, nhẹ nhàng trả lời.

Lâm Song: “Vâng”

Nói xong cả hai mang theo Tiểu Đào, tay trong tay tiến tới khu vực phía tây chợ thương nhân, là nơi tập hợp rất nhiều thương nhân ở khắp nơi Tây Bắc Đại Lục tới Giã Mã (Gama) này muốn làm giàu và là nơi náo nhiệt nhất Đế Đô.

………………………………………….

Cùng Ngày, ngày 10 Tháng 11 Năm 871 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực, Vị Trí: Không xác định.

Tại một khung cảnh trắng tinh phủ đầy tuyết trắng dưới mặt đất cùng với những cơn gió lạnh lẽo.



Ở trung tâm của nó, có một bóng người, bóng người đó đang ngồi chéo chân trên một cái cực kỳ hoa có màu đen chiếc ghế, tay phải chống cằm, hai mắt nhắm chặt như thể đang ngủ say vậy.



Bao quanh đang ngồi bóng người là 6 khối cầu ánh sáng xếp thành hình vòng tròn liên tục xoay tròn vòng vòng nếu nhìn kỹ vị trí chúng lơ lửng, thì có thể nhìn thấy chúng xếp thành hình sao sáu cánh.

[Chủ Nhân, tới lúc tỉnh dậy rồi.]

Tại trong hư vô có một âm thanh của một nữ tính nghe rất dịu dàng nhưng có phần máy móc vang lên.

Theo âm thanh đó vừa dứt lời, ngồi trên ghế bóng người từ từ mở mắt.

Vừa mở mắt, bóng người có chút kỳ lạ nhìn không gian tăm tối xung quanh, giống như là đang ngạc nhiên tại sao mình lại ở đây vậy xong bóng người lập tức nhớ tới cái gì đó tự giễu cười.

[Chủ Nhân, ngài cảm thấy thế nào?]

Nghe được âm thanh hỏi mình, Hạo Nhiên tò mò hỏi.

Hạo Nhiên: “Nếu ta nhớ không nhầm, thì cô là Thesis đúng không?”

Thesis: [Đúng vậy, Chủ nhân]

Thesis: [Chào mừng ngài đã tới Vũ Trụ Cấp 1 - Đấu Khí Đại Lục Mã Hiệu No.K911]

Nghe vậy, Hạo Nhiên hỏi tiếp.

Hạo Nhiên: “Thesis, không gian màu trắng này là gì vậy?”

Thesis: [Nơi này chính là không gian tinh thần của ngài, cũng có thể nói là nơi phản chiếu nội tâm của ngài.]

Hạo Nhiên: “Nội Tâm … của ta… sao?”



Hạo Nhiên miệng lẩm bẩm câu vừa rồi của Thesis, rồi hắn chú tâm ngắm nhìn xung quanh hắn màu trắng muốt mang theo những cơn gió lạnh lẽo, cùng với vô tận không thấy chân trời phủ đầy tuyết trắng vùng đất không gian, khiến hắn không khỏi nghĩ.

Hạo Nhiên: "Hmm… cũng phù hợp đó chứ’

Nghĩ xong, Hạo Nhiên tiếp tục hỏi.

Hạo Nhiên: “Thesis, ngươi vừa rồi mới nói là ‘Đấu Khí Đại Lục Mã Hiệu No.K616’ đó là gì vậy? có phải là giống với cái kiểu như Đa Vũ Trụ, Vũ Trụ Song Song đúng không?”

Thesis: [Đúng vậy chủ nhân, đây là một vũ trụ song song, là một trong 3000 phiên bản khác của Đấu Khí Đại Lục (góc)]

Hạo Nhiên nghe vậy tò mò nói: “Nói cụ thể một chút”

Thesis: [Như ngài muốn biết, trước đó để cho Chủ Nhân hiểu sâu hơn một chút, thì tôi sẽ giải thích hết tất cả từ bắt đầu:

Đầu tiên, ban đầu chỉ có 1 cái Đấu Khí Đại Lục cũng chính là cái trong Nguyên tác.]

Nghe vậy Hạo Nhiên gật đầu.

Thesis: [Tuy nhiên mọi thứ thay đổi hoàn toàn kể từ lúc các OutLaw xuất hiện.]

Thesis: [Các OutLaw này, là những tồn tại có khả năng xuyên phá Thời - Không, di chuyển khắp nơi thông qua khe hở của Thời - Không, đi tới các Thứ Nguyên, Vũ Trụ khác nhau nhằm chiếm đoạt, cướp phá, hủy hoại từng Vũ Trụ Vị Diện mà chúng đi qua. (quan điểm cá nhân của Thesis).]

Thesis: [Vì để bảo vệ các Vũ Trụ, Vị Diện, Thần Vương Đệ Nhị đã tạo ra Đại Pháp Tắc: Kính Vạn Hoa.]

Thesis: [Kính Vạn Hoa cho phép các vị Thần Thánh, Thế Giới Ý Chí không tốn một chút sức lực nào tạo ra 3000 phiên bản sao chép khác nhau của Vũ Trụ, Vị Diện của họ.

Và những Vũ Trụ Bản Gốc hay Vũ Trụ ‘Cốt Lõi’ sẽ được những Vũ Trụ Song Song này bảo vệ.

Theo thuật ngữ khoa học là thuyết Đa Vũ Trụ.

Hơn nửa nếu Vũ Trụ ‘Cốt Lõi’ bị hủy diệt, thì các Vũ Trụ Song Song khác cũng sẽ bị hủy diệt theo.]

Thesis: [Và tất nhiên nếu tình huống đó có xảy ra ‘Kính Vạn Hoa’ sẽ tự khởi động một cơ chế phụ gọi là ‘Mirror World’]

Thesis: [Mirror World: là cơ chế có khả năng cưỡng chế phân tách thời và không của thời điểm xảy ra sự kiện hủy diệt đó thành một Vũ Trụ Song Song nhỏ hơn hay còn gọi là Tiểu Vũ Trụ.

Ví dụ như nếu có một OutLaw cực mạnh vô tình tìm được Đấu Khí Đại Lục ‘Cốt Lõi’ và OutLaw đó đi khắp nơi phá hoại cướp đoạt, phá hết tất cả mọi thứ trong‘Cốt Lõi’ và lúc đó ‘Mirror World’ sẽ được kích hoạt.

Nó sẽ mang dòng Thời Gian - Không Gian lúc mà tên OutLaw vừa xuất hiện và đến khi kẻ đó chuẩn bị rời đi thành một Tiểu Vũ Trụ, sau đó đóng băng Không Gian Thời Gian đó niêm phong nó lại.

Tiếp theo Thế Giới Ý Chí sẽ thông báo với vị Thần Thánh quản lý khu vực gần nhất để vị thần đó có thể thông báo cho Insider có khả năng giải quyết và giết tên OutLaw đó.

Nếu như tạm thời không có Insider nào rảnh tay hoặc không có năng lực thì ‘Mirror World’ sẽ tiếp tục phong ấn dòng thời không đó cho đến khi xuất hiện một Insider có khả năng giải quyết tên OutLaw đó.

Đấu Khí Đại Lục này là một trong 3000 phiên bản chiều không gian song song với Đấu Khí Đại Lục ‘Cốt Lõi’ mà thôi]

Nghe được tới đây Hạo Nhiên há hốc mồm, trong lòng cực kì kinh ngạc.

Thesis nhìn thấy Chủ Nhân kinh ngạc như thế cô hài lòng cười hừ hừ, sau đó cô nói.

Thesis: [hừ hừ, nhân tiện nhắc luôn, tính tới bây giờ đã có vài trăm ngàn gần tới 1 triệu tên OutLaw đã mất mạng ở Vị Diện này rồi đấy, chủ nhân.]

Thesis: [Đấu Khí Đại Lục này như ngài đã biết nó có tên là Đấu Khí Đại Lục Mã Hiệu No.K911

và No.K911 này, cũng là phiên bản thứ 911 của "Cốt lỗi", ban đầu nó cũng không mạnh gì mấy và cũng không khác gì ‘Cốt Lõi’.

Nhưng kể từ khi ngài xuất hiện thì theo thời gian nó càng lúc càng mạnh lên và tất nhiên kẻ làm điều này không phải ai khác chính là các Vị Thần và Chủ Nhân thân là thí sinh cấp bậc Chosen One (người được chọn), họ muốn nhìn xem, ngài có thể đạt tới mức độ nào trong tương lai.]

Hạo Nhiên: “Chà ~! Đúng là áp lực nặng nề!”

Hạo Nhiên thầm than, trong lòng hơi suy tư một vài chuyện, sau đó hắn nói.

Hạo Nhiên: “Hiện tại chúng ta đang ở đâu trong thế giới này?”

Thesis: [Chủ nhân, vị trí hiện tại của ngài là Tây Bắc Đại Lục một trong năm Đế Quốc, Gia Mã (Gama) Đế Quốc Đế Đô.]

Hạo Nhiên: “Gia Mã (Gama) Đế Đô? Tình trạng hiện tại của ta như thế nào rồi?”

Thesis: [Hiện tại cơ thể không bao lâu nữa ngài có thể ra đời, và nếu không có gì bất ngờ thì ngài sau khi sinh ra thì sẽ rất là khỏe mạnh, phải nói rất là khỏe mạnh so với những đứa trẻ khác là đằng khác.]

Đối với điều này Hạo Nhiên cho ý kiến gì, hắn hỏi.

Hạo Nhiên: “Thesis, The All Thing Wishes (Vạn Vật Toàn Năng Ước Nguyện) và AMT Hardballer đâu rồi? ta không thấy chúng”

Thesis: [Chủ Nhân, ngài nhìn về phía sau của mình đi]

Nghe xong Hạo Nhiên nghiêng người sang, nhìn ra phía sau cái ghế hắn đang ngồi, thì hắn liền thấy cao tới hàng nghìn vạn dặm quang trụ cùng với khẩu AMT Hardballer đang trôi lơ lửng không xa hắn đang bị nguồn năng lượng kì lạ bao bọc lấy.



Nhìn thấy hai thứ này trong lòng có chút yên tâm, hắn ngồi ngay ngắn trở lại, nhìn đang bay trước mặt hắn quang cầu cũng là bản thể của Thesis.

Thesis: [Chủ nhân đã đến lúc trở về ‘ngủ’ rồi]

Hạo Nhiên: “hử!? sao ta lại phải ‘ngủ’ tiếp”

Thesis: [Chủ nhân, nguyên nhân là do cơ thể trẻ nhỏ này và linh hồn của trưởng thành của ngài vẫn chưa hoàn toàn dung hợp 100% lại với nhau.

và một lý do khác nửa là 5 trong 6 năng lực thần vương ban cho ngài có vài cái yêu cầu một số điều kiện nhất định để hoàn toàn dung hợp với ngài, nên vì để tất cả các năng lực hoàn toàn dung hợp với ngài, việc ngài tiếp tục ‘ngủ’ là điều cần thiết.]

Hạo Nhiên: “Vậy sao? nếu vậy thì cũng được!”

Thesis: [Chúc ngài ngủ ngon, Chủ Nhân]

Hạo Nhiên: “Ngủ Ngon, Thesis.”

Hạo Nhiên vừa dứt lời, thì tầm mắt của hắn dần dần trở nên có chút mơ hồ, ý thức có chút nặng nề, không bao lâu trước mắt tối sầm lại, mất đi ý thức, nhắm lại hai mắt của mình tiến vào trong giấc ngủ.

Thesis: [Hiện tại chủ thể đã ngủ say, tinh linh điều hành Thesis cũng sẽ tiến vào giấc ngủ sâu nhằm để tăng cường tốc độ dung hợp của 5 năng lực còn lại với chủ thể, để chủ thể có thể sớm ngày tỉnh lại ý thức của mình.]

Thesis: [Vì vậy sau khi tinh linh điều hành Thesis ta ngủ say, tất cả hệ thống sự tiến vào trạng thái Offline, tự động thực hiện theo các mã lệnh mà tinh linh điều hành Thesis đã để sẵn trước đó và tiếp tục quá trình hấp thu năng lượng của mẫu thể và năng lượng của tự nhiên cường hóa cho chủ thể.]

Thesis: [Nếu có gì trục trặc hãy tiến hành theo các giao thức mà tinh linh điều hành Thesis đã để lại trước đó, Xin hết.]

Thesis: [Chí Tuệ Bảo Tọa Thesis, tiến vào Offline trong]

Thesis: [3]

Thesis: [2]

Thesis: [1]

Thesis: [Tiến vào Offline!]

Thesis vừa nói hết câu, từ trên người cô bay ra một cái tí hon quang cầu sau đó bao gồm cả cô tất cả toàn bộ 6 quang cầu cùng một lúc bay đi tiến thẳng vào linh hồn đang ngủ say của Hạo Nhiên.

Chỉ để lại tí hon quang cầu tiếp tục điều hành cơ thể của Hạo Nhiên, tiếp tục tự động hấp thu năng lượng ở bên ngoài.

[To Be Continued]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play