*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo diễn biến của chương trước:

………………..

Nạp Lan Kiệt: “Túc nhi… Vào đi!”

Biết nhi tử đã tới, Nạp Lan Kiệt với chất giọng nặng nề uy nghiêm ở trong cánh cổng vang lên.

Hắn vừa dứt lời, cánh cổng nặng nề mở ra.

Nhìn trước mắt tối như mực không gian, Nạp Lan Túc không chút nào sợ hãi tiến vào.

Theo hắn tiến vào trong, cánh cổng từ từ nặng nề đóng lại.

…………………………..

Vừa tiến vào trong, không cần cần sáng để chiếu sáng, hắn với Đấu Vương thực lực có thể nhẹ nhàng không có chút khó khăn nào nhìn trong bóng tối.

Nạp Lan Túc: “Phụ Thân.”

Nhìn về một lão nhân đang ngồi xếp bằng trên giường đá, đang từ tốn rót một chén trà, rung đùi đắc ý hưởng thụ, Nạp Lan Túc tiến lại gần một chút rồi nói.

Nạp Lan Kiệt: “Hmmm ~ Túc nhi..con biết tại sao ta gọi con tới đây đúng không.”

Nhẹ nhàng vuốt ve bộ râu bạc trắng xuất trần của mình, cười cười hớp một ngụm trà.

Nạp Lan Túc: “….Hài nhi biết.”

Nạp Lan Kiệt: “Vậy tại sao con lại đồng ý…ba điều kiện đó của Nhiên Nhi.

Nạp Lan Kiệt: “Con là ngươi hơn bất kỳ ai trên đời hiểu hậu quả khôn lường tới mức nào nếu Nhiên Nhi được tự do khi mà nó chưa ‘sẵn sàng’.”

Theo Nạp Lan Kiệt dứt lời, trong tay hắn chén trà dần dần sôi sụt lên, ánh mắt sắc bén nhìn Nạp Lan Túc cho thấy tâm trạng của bây giờ hắn không phải rất vui vẻ gì so với vẻ ngoài vui sướng thưởng thức trà của hắn.

Nạp Lan Túc: “Chẳng có ‘tại sao’ sao cả…”

Nạp Lan Túc: “Thân là một người Phụ Thân…đối với mong muốn của nữ nhi của mình, phải cần có lý do để chấp nhận nó sao…Phụ Thân.”

Hồi tưởng lại đôi mắt tuyệt đó của nữ nhi, nàng với thần thái kiên định bất khuất đó trong đôi mắt của nàng nhìn thẳng vào hắn.

Nạp Lan Túc bất giác vui vẻ cười.

Nạp Lan Kiệt: “Vậy sao...vậy đó là con đường mà con đã chọn sao.”

Nhìn vào nụ cười đó của nhi tử, Nạp Lan Kiệt trong lòng có chút đau buồn.

Nạp Lan Túc: “Giờ thì…phụ thân, xin hãy trả lời hài nhi…Tại sao… phụ thân lại đính hôn Nhiên Nhi với họ Tiêu đó.”

Thân là nữ nhi khống kiêm sủng thê cuồng ma, nghĩ đến chính mình nữ nhi tương lai bị nào đó không biết tên hỗn tiểu tử đè ở dưới thân, kiều, suyễn mị, liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi tưởng diệt ‘giống’ tên họ Tiêu kia, nữ nhi là của TA!! không ai thể đoạt.

……………………..

Đâu đó ở phương xa, đã một tuổi nhỏ Tiêu Viêm đang ngẩn người ngắm nhìn bầu trời do bản thân hắn còn chưa thể tiếp thu được sự thật là hắn đã xuyên không tới dị giới thì lại không hiểu sao bỗng có một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

………………………..

Nạp Lan Kiệt nghe vậy trầm tư một chút giống như đang phân vân có nên nói hay không, nhưng không lâu hắn liền giống như đã quyết định, thở dài một tiếng hắn nói.

Nạp Lan Kiệt: “Túc nhi, con có bao giờ nghe nói tới『Viễn cổ Bát tộc』không?”

Nạp Lan Túc: “『Viễn cổ Bát tộc』? Không nhiều, hài nhi chỉ biết một chút trong sách cổ trong『Tàng Thư Các』mà thôi.”

Nghe vậy Nạp Lan Túc hơi sửng sốt, sau đó hắn lắc đầu đáp.

Nạp Lan Kiệt trầm mặc một lúc rồi nhẹ giọng đáp.

Nạp Lan Kiệt: “『Viễn cổ Bát tộc』, đúng như tên gọi của nó là tám bộ tộc thời viễn cổ, là tám bộ tộc có thực lực mạnh nhất trong số các thế lực lánh đời và sở hữu sức mạnh của cải nằm ngoài sự tưởng tượng!”

Nạp Lan Kiệt: “ Và theo những gì ta biết được, thì 『Viễn cổ Bát tộc』là những chủng tộc có các tên gọi là Cổ Tộc, Hồn Tộc, Viêm Tộc, Dược Tộc, Thạch tộc, Lôi tộc và Linh tộc.”

Nghe xong những cái tên xa lạ mà phụ thân vừa kể, Nạp Lan Túc suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi.

Nạp Lan Túc: "Hửm? Nhưng dường như chỉ có Thất tộc?"

Nạp Lan Túc: {Đừng nói là!?}

Song, giống như nhận ra ý phụ thân muốn nói là cái gì, hắn bất an cáu mày lại, huyết đồng nhìn thẳng vào mắt phụ thân.

Nhìn cái ánh mắt đó của nhi tử, Nạp Lan Kiệt liền biết nhi tử hắn hiểu hắn ý muốn nói là gì, hắn gật đầu đáp như nhận định suy nghĩ đó của Nạp Lan Túc.

Nạp Lan Kiệt: “Đúng vậy..đúng như con suy nghĩ.. bộ tộc cuối cùng trong『Viễn cổ Bát tộc』đó chính là Tiêu tộc.”

Nạp Lan Kiệt: “Nhưng đã bị đào thải theo tuế nguyệt vô tình nay đã trở thành Tiêu gia của Ô Thản Thành hiện giờ.”

Nạp Lan Túc: “Chậc…vậy là sau tất cả mọi chuyện…ngài muốn hi sinh Nhiên Nhi chỉ vì một cái bộ tộc phế bỏ sao?”

Nạp Lan Túc: “Hơn nữa với cái loại tin tức người thường khó mà biết được thế này, Hài nhi mạnh dạn suy đoán hẳn là chính bản thân tên Tiêu Lâm đó đã nói cho Phụ Thân biết, con nói không sai đi.”

Không cần Nạp Lan Kiệt đáp Nạp Lan Túc suy tư một chút hắn liền biết phụ thân làm cách nào biết được những điều này.

Nạp Lan Kiệt: “….”

Nạp Lan kiệt im lặng không nói gì nhưng hắn không có gật đầu đồng ý hay lắc đầu phủ định suy nghĩ đó của Nạp Lan Túc hắn cứ mặc Nạp Lan Túc suy đoán.

Nạp Lan Túc: “Thế! Phụ thân muốn gì từ bọn chúng!? Hài nhi biết phụ thân tuyệt đối không phải là người chỉ vì một lời hứa vớ vẫn khi xưa mà mang gia đình của mình ra đặt cược.”

Nạp Lan Túc: “Nhất định có cái gì đó đáng giá.”

Nạp Lan Túc: “Phải nói là nó quá mức đáng giá, để một người như Phụ Thân phải làm vậy.”

Một tay cầm chén trà, một tay vuốt nhẹ chòm râu. Khuôn mặt hắn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hắn nhẹ nhàng đứng dậy chậm rãi bước tới bên cạnh Nạp Lan Túc thấp giọng nói.

Nạp Lan Kiệt: “Đà Xá Cổ Đế Ngọc.”

Đà Xá Cổ Đế?

Nạp Lan Túc nghe vậy hắn nhíu mày nói

Nạp Lan Túc: “Đà Xá Cổ Đế? Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, là câu chuyện dân gian kể trên giường ru ngủ trẻ con mà thôi!”

Nạp Lan Túc: “Phụ Thân thật sự tin tưởng nó tồn tại?”

Nạp Lan Kiệt: “…”

Nạp Lan Kiệt không trả lời, hắn xoay người trở về giường đá đưa lưng về phía Nạp Lan Túc.

Thấy vậy Nạp Lan Túc liền biết phụ thân sẽ không trả lời hắn, không nói gì thêm hắn xoay người rời đi.

Nhưng trước khi ra khỏi cửa hắn nghiêng đầu nhìn Nạp Lan Kiệt nói.

Nạp Lan Túc: “Phụ Thân…”

Nạp Lan Túc: “ Cho dù phụ thân có lạnh lùng với Nhiên Nhi tới mức nào đi nữa.. thì Nhiên Nhi vẫn là cháu gái của phụ thân và Nhiên Nhi không chỉ là có vẻ đẹp của mẫu thân nó…”

Nạp Lan Túc: “ Mà Nhiên Nhi…. cũng có đôi mắt giống như Gia Gia nàng vậy…nhất là khi kiên trì về một điều gì đó.”

Nhớ lại khi hắn hỏi phụ thân về thứ không có thật Đà Xá Cổ Đế, cái cách đôi mắt của phụ thân nhìn hắn rất giống đôi mắt của Nhiên Nhi.

Nạp Lan Túc: {Thật sự…rất là giống nhau.}

Rầm!

Sau đó hắn xoay người rời đi, theo hắn thân ảnh biến mất, cánh cửa cũng nặng nề đóng chặc lại.

Nạp Lan Kiệt: “Và Nhiên Nhi cái thái độ khốn nạn đó … thật rất giống ngươi lắm đó … Tiểu tử thúi….”

‘Lão già khốn nạn…trả lại đây! Đó là kiếm của ta’

‘Hỗn tiểu tử…muốn ăn đòn hả? ta phụ thân của ngươi...ta có quyền’

Nhớ tới cái thái độ bố đời không có một chút tôn trọng ai của Nạp Lan Túc dù là phụ thân hắn từ trên người Yên Nhiên.

Nhớ lại khi xưa, khi hai phụ tử họ cứ liên tục đánh nhau, mỗi khi tranh giành tranh cãi cái gì đó.

Mỗi lần như thế khuôn mặt hai người đều bầm tím, sưng phù mỏ.

Tất nhiên hắn luôn là người thắng.

Hahaha

Nạp Lan Kiệt bất tri bất giác nhớ lại năm tháng vui vẻ của hai phụ tử họ khi xưa, Nạp Lan Kiệt không nhịn được cười một chút, trong lòng có chút hoài niệm.

Chẳng qua trong nụ cười lại lộ ra vẻ đau thương và cay đắng.

Nạp Lan Kiệt: {Nhưng cuối cùng … tất cả chỉ là dĩ vãng.}

Nạp Lan Kiệt: “Già rồi...Già rồi…ta đã già thật rồi.”

Lau đi trên má bất tri bất giác chảy xuống giọt nước mắt, Nạp Lan Kiệt lắc đầu cười khổ.

…………………………….

『Nạp Lan Vương Cung. Thiên Môn』

Ực!

Nhìn trước mặt to lớn cánh cổng nơi ngăn cách 『Nạp Lan Vương Cung』với phần còn lại của thế giới, cùng với trên cổng lớn dòng chữ 『Thiên Môn』 đỏ sẫm như máu trên cửa thành.



Bạch Thế nặng nề nuốt nước miếng, khẩn trương nhìn đậu trên vai hắn Ngự Phong.

Giống như cảm nhận được tầm mắt của Bạch Thế, Ngự Phong xoay đầu nhìn lại.

Khác biệt với mọi lần màu vàng nhạt tròng mắt, Ngự Phong với đôi mắt bạch kim sáng như ngọc trai kim cương, đồng tử được bao bọc bởi màu đỏ vòng tròn cùng màu xanh dương vòng tròn hào quang phán chiếu lại bóng hình của hắn như đôi mắt đó đang nhìn thẳng vào tâm trí của hắn và đọc được những suy nghĩ bây giờ của hắn.

[ Đừng lo lắng Bạch Thỏ, tin tưởng ở ta.]

Một giọng nữ thanh lãnh có phần vô cảm từ trong đầu hắn chỗ sâu vang lên, đó là mang theo tuyệt đối tự tin bình đạm ngữ khí.

Không biết vì sao, nghe tới những lời này khi, Bạch Thế sâu trong nội tâm khủng hoảng bỗng vô thanh vô thức tan đi.

Hít vào một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh trước, lấy thêm dũng khí của mình, Bạch Thế bước chân nhanh nhẹn tiến thẳng về phía toàn thân tản ra mùi máu tươi thân mặc áo giáp đen nặng nề đám lính gác cổng.



Nhận thấy Bạch Thế đã không cần mình nữa, Ngự Phong đôi Bạch Kim đồng từ từ biến mất trở lại ban đầu vốn có màu vàng nhạt tròng mắt.

Yên Nhiên từ từ mở ra đôi mắt đẹp, ngước đầu nhìn lên đỉnh đầu nàng bầu trời đêm đầy sao tuyệt đẹp, sau mặt nạ khuôn mặt lộ ra hiếm có nụ cười.



Yên Nhiên: {Ngày mai sẽ thú vị lắm đây.}

Ác: [HÔ YEAHHH…Thế giới bên ngoài ta tới đây.]

Thiện: [ Hihihihi]

Bất kể là ‘bản ta’ hay ‘thiện’ hay ‘ác’ đối với chưa từng được nhìn thế giới bên ngoài bức tường một lần nào Yên Nhiên điện hạ, trong lòng đang rất mong đợi ngày mai, mong đợi bên ngoài tường thành sắt thép kia thứ mà nàng luôn hướng tới từ lâu, ‘thế giới bên ngoài’ sẽ trông như thế nào.

『To be Continued』

…………………………..

『Nạp Lan Gia Vương Cung. Vương Điện』



Nếu mọi người thích hoặc thấy hay thì hãy cho một LiKe, Yêu Thích Hoặc Đề Cử để tác có thêm tinh thần cố gắng viết truyện.

Nếu tác có gì sai sót thì viết comment ở phần bình luận để tác biết, tác sẽ sửa lại.

Cảm ơn mọi người, Love You All

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play