*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo diễn biến của chương trước:
………………..
Yên Nhiên: [Gia Yêu Dạ, 6 tuổi, Gia Mã (Gama) Trưởng Hoàng Nữ, Đệ Nhất Công Chúa, xuất thân từ Gia Mã Hoàng Thất, là Nữ nhi của đương nhiệm Thiên Hoàng Gia Khiến Thiên, sở hữu thiên phú cực cao về quân sự và chính trị.]
Với một cái liếc nhìn, trong đầu nàng liền lập tức nhảy ra những thông tin liên quan đến trước mắt nàng sắp sửa khóc nữ hài.
Nhìn đống thông tin đó xong, nàng liền không để ý đang đứng bên cạnh không ngừng xin lỗi Yêu Dạ, nàng liền từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng óng, điêu khắc phức tạp mà tinh mỹ hoa văn, nhẫn mũi nhọn là một viên hồng nhạt bảo thạch, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trong viên bảo thạch trôi nổi một màu xám bạc “Ω” phù hiệu.
Theo Yên Nhiên ý niệm điều khiển, từ trong Nạp Giới bay ra một cuốn sách cổ, dùng tay nấm lấy cuốn sách, hoàn toàn làm lơ Yêu Dạ đang dùng hai mắt tóe ra ‘tinh tinh’ tò mò nhìn bị nàng nhét lại vào túi áo Nạp Giới.
…………………………..
Ngày 29 Tháng 6 Năm 878 theo lịch thống nhất của Tây Bắc Địa Vực.
17 giờ 45 phút Chiều (PM)
『Nạp Lan Vương Tộc Vương Cung.』
Khác với các Cung điện thông thường Vương Cung của Nạp Lan Vương Tộc được xây dựng với 3 tầng tường thành bảo vệ xây dựng theo hình ngũ giác sao năm cánh.
Với trung tâm Vương Cung là Vương Điện được bảo vệ xung quanh là một cái rộng hàng trăm ngàn mét và sâu không thấy đáy cái hố, với vô số tầng kết giới mạnh mẽ vô hình bảo vệ với vô số chức năng đặc biệt, cùng với hàng trăm lính canh ngày ngày canh giữ ở trong và ngoài.
『Vương Điện. Vườn Bạch Dương』
Yên Nhiên nằm ở trên một cái treo ở hai bên cây ghế võng, dùng sức duỗi thân chính mình thân mình.
Nhìn trong tay nàng cổ thư, có chút thất vọng mà xoay người. Nàng phiền muộn thở dài.
Ác: [Ahh, ta chịu không nổi nữa rồi, ta muốn cùng quái vật nhiệt huyết chiến đấu!! ta muốn tiêu diệt ma quỷ!!!]
Ác: [ Muốn cùng các chiến hữu ăn ý chiến đấu và quan trọng nhất..ta muốn uống RƯỢU!!! Rượu!! cho ta rượu!!!]
Yên Nhiên, Thiện: [….]
『Muốn lớn lên thật nhanh』
Đây là Yên Nhiên phần ác và cũng một phần nhỏ bản thân nàng hiện tại phiền não.
Bị phụ thân và gia gia quản thúc nghiêm, từ giờ cho tới lễ thành nhân của nàng thì họ nghiêm cấm tuyệt đối không cho phép nàng ra ngoài, làm cho ngày ngày vẫn luôn sinh hoạt hoặc là ở Học Viên hoặc là Vương Cung Yên Nhiên đã có chút phiền chán.
Tuy rằng nơi này có rất nhiều làm Yên Nhiên sáng mắt kỳ nhân dị sĩ, thư viện, kỹ thuật cơ quan và chiến thú v.v..
Cùng với việc do Vương Cung được xây dựng ở trên đỉnh núi cao chót vót có thể để nàng dù ở trong Vương Cung hậu hoa viên vẫn có thể ngắm được trên không trung làm người lưu luyến mỹ lệ phong cảnh, nhưng mà Yên Nhiên thật sự không muốn tiếp tục sống như vậy ở chỗ này.
Sống ở nơi này cũng đã sáu năm, Yên Nhiên tự nhiên muốn đi ra ngoài nhìn xem.
Chính là ai..sẽ để nàng Vương nữ của Nạp Lan Vương Tộc,cho chạy đi ra ngoài chạy loạn?
Yên Nhiên khó chịu xoay người trở về, nhìn về phía đỉnh đầu của nàng rậm rạp cành lá.
Lúc này vì nàng ấn mặt của mình quá mạnh vào ghế võng mà đáng yêu khuôn mặt nhỏ, đã xuất hiện một loạt các hình thoi vết đỏ, đem mặt nàng chia thành thật nhiều cái khu vực.
Bất quá, tựa hồ cũng cũng không có giảm bớt nàng đáng yêu.
Yên Nhiên: “Haizz... Vì sao thời gian trôi qua lại chậm như vậy a!”
Yên Nhiên: “Ân?”
Trong lúc Yên Nhiên đang than ngắn thở dài, nàng vô ý nhìn thấy một tên nam nhân nhìn khoảng 30, đầu tóc râu ria gọn gàng thân mặc một bộ áo trắng của đầu bếp, từ trong nhà bếp đi ngang qua.
Song, trái ngược với cái cách ăn mặc gọn gàng đó của hắn, Yên Nhiên nàng tinh mắt nhìn thấy được trong đôi mắt nam nhân đó sự vô hồn, tinh thần sa sút, một cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong đôi mắt đó.
Cùng với trên mặt lại mang theo vô tận tang thương, để cả người hắn đều lộ ra dàng vẻ tiều tụy.
Nhìn thấy được nam nhân đó tình huống, không hiểu sao Yên Nhiên bổng cảm thấy hứng thú với hắn, đỉnh đầu nàng chỏm tóc (ahoge) không ngừng lắc lư.
Không chút do dự nhảy xuống võng, hai chân nhỏ thật nhanh cất bước đuổi theo phía sau nam nhân đó.
………………
“Bang!”
Tướng mạo hung ác trung niên nam nhân đem trên tay đĩa đồ ăn hung hăng ném lên bàn, chiếc đĩa thức ăn cùng làm bằng gỗ quý giá mặt bàn va chạm phát ra thanh thúy tiếng vang.
Bếp Trưởng: “Hồ nháo! Quả thực hồ nháo hết sức mà!!”
Bếp Trưởng: “Bạch Thế! Ngươi bị sa thải!!”
Trung niên nam nhân ước chừng 50 tuổi, khuôn mặc hắn lúc này cực kỳ phẫn nộ, thân không ngừng tản mát ra một loại uy nghiêm khí thế.
Hắn ngón tay mạnh mẻ chỉ về phía một cái khác nam nhân rít gào, như thể muốn đem hắn toàn bộ tức giận phát tiết ra hết.
Bị hắn rống giận nam nhân tuổi chừng 30, cùng uy nghiêm trung niên nam nhân so sánh, thì hắn trên người lại phát có một loại ôn hòa thư sinh hơi thở.
Bị hắn rống giận Bạch Thế, không hiểu tại sao mình bị sa thải hắn, không cam lòng nói.
Bạch Thế: “Sa Thải!? bếp trưởng!! tại sao!? ta đã làm gì sai!?”
Nghe vậy Trung niên nam nhân mặt tức khắc trở nên âm trầm, hắn nói.
Bếp Trưởng: “Ngươi còn nói không biết tại sao!?”
Từ trong túi áp lấy ra một tờ giấy ném thật mạnh lên bàn, rồi gầm lên.
Bếp Trưởng: “Ngươi cho rằng mình là ai hả!? Ai bảo ngươi tự ý thay đổi công thức của món Pa-Te Rau Củ Cầu Vồng HẢ!!!?”
Bạch Thế: “Nhưng bếp trưởng…Xe ngựa chuyển nguyên liệu hôm nay gặp vấn đề không thể tới được trong hôm nay mà bông cải tươi trong kho đã không còn..”
Bạch Thế còn chưa nói hết thì trung niên nam nhân liền cắt lời hắn.
Bếp Trưởng “Còn lại chỉ là một ít đã bắt đầu sẫm màu và hư hại bông cải cho nên ngươi đã dùng rượu vang làm dấm rượu tăng độ ngọt của bông cải bị hư lên, kết hợp vị ngọt rau củ và vị chua nhẹ của dấm rượu vang hòa hợp với nhau một cách tuyệt diệu, mà tạo ra một hương vị mới”
Nghe vậy Bạch Thế liền biết bếp trưởng hiểu ý định của hắn, hắn nói.
Bạch Thế: “Nếu vậy thì tại sao ông lại sa thải ta?”
Bếp Trưởng: “Rốt cuộc ngươi là bếp trưởng hay ta bếp trưởng hả? Ta không cho phép cấp dưới của mình tùy tiện thay đổi công thức do ta tạo ra.”
Bếp Trưởng: “Hơn nữa!! Ngươi có biết món ăn đó sẽ mang lên cho ai không!!? HẢ!??”
Hiểu ý của bếp trưởng muốn nói gì, Bạch Thế cúi đầu yếu ớt đáp.
Bạch Thế: “Là…là Vương Công bệ hạ!!”
Bếp Trưởng: “Đúng Vậy!! là VƯƠNG CÔNG!! Và Ngươi có biết công rằng pa-te rau củ này là một trong các món ngài thích ăn nhất không!?”
Bạch Thế gật đầu.
Bếp Trưởng: “Và ngươi có biết rằng Vương Công là ngươi rất hay nghi ngờ không!? đặt biệt là khi Vương Nữ điện hạ tối nay sẽ ăn chung với ngài và khi ngài ăn nó!”
Bếp Trưởng: “Và vạn nhất… chỉ là vạn nhất.. mà Vương Công vì cảm thấy mùi vị của nó bỗng thay đổi mà nghi ngờ có kẻ đầu độc vào thức ăn.”
Bếp Trưởng: “Thì không chỉ mình TA….Mà còn là TẤT CẢ đầu bếp trong cái bếp này bao gồm cả ngươi sẽ mang đi tra khảo và có khi là tất cả mọi người sẽ bị mang đi chém đầu!!!”
Theo từng tiếng gào là của trung niên nhân, hắn ngón tay không ngừng chỉ vào vây quanh hai người bọn họ đang có chút sợ hãi bởi những lời của hắn các đầu bếp.
Bếp Trưởng: “NGƯƠI CÓ HIỂU KHÔNG!!?”
Ngón tay chỉ hết một vòng xong, hắn ngón tay liền chỉ thẳng về phía Bạch Thề dùng hết sức gào lên.
Bạch Thế: “….”
Đối mặt từng lời chỉ trích nặng như núi nhưng hoàn toàn hợp lý lẽ đó của trung niên nhân, Bạch thế không tài nào phản bác được, hắn chỉ có thể cúi đầu chấp nhận những lời trung niên nhân vừa nói.
Bếp Trưởng: “Haizz”
Nhìn Bạch Thế cúi đầu im lặng không nói gì, Hắn thở dài, sau đó lấy ghế ngồi xuống, tiếp đó lấy ra một phần giấy bút, ở trên múa bút thành văn.
Bếp Trưởng: “Bạch Thế a, ngươi trước kia biểu hiện luôn làm ta cảm thấy ngươi là một thiên tài”
Hắn âm trầm mà nói
Bếp Trưởng: “Ban đầu ta nghĩ…sau khi ta nghỉ hưu..ta có thể nhường cái chức vị Bếp Trưởng này cho ngươi”
Bếp Trưởng: “ Nhưng đáng tiếc......Thời gian gần đây ngươi làm ta quá thất vọng rồi!”
Bếp Trưởng: “ Không chỉ có không có hảo hảo nấu đúng như công thức mà ta đã giao cho, ngược lại ngươi lại còn không làm việc đàng hoàng mà đi nghiên cứu mấy thứ bất nhập lưu như thế này!”
Nói tới đây hắn tức giận liếc nhìn về phía để trên bàn mấy cái bánh bao được làm nhìn giống một con thỏ trắng đáng yêu với đôi mắt màu đỏ từ nho khô.
Bếp Trưởng: “Nơi này không cần ngươi nữa và ngươi cũng không cần ở lại đây!”
Nói xong, trung niên nhân cũng viết xong. Hắn đem trên tay tờ giấy phong kín lại, đưa cho Bạch Thế.
Bếp Trưởng: “Đây là thư tin gửi cho lính gác [Thiên Môn], ngươi cầm lấy đừng để mất.”
Bằng không đến lúc đó còn chưa kịp bước ra 『Thiên Môn』tiến ra bên ngoài, thì đám lính canh xem ngươi là thế lực nào đó gửi tới gián điệp mà bắt ngươi đem ngươi tới 『Hắc Ngục』mà tra khảo ”
Bạch Thế hoàn toàn dại ra.
Hắn sắc mặt tái nhợt nhìn trong tay hắn bức thư, toàn thân hắn phát run, hắn cảm giác máu của hắn tựa hồ đều phải đọng lại.
Bạch Thế: “Bếp Trưởng.....”
Bạch Thế cắn môi, nhìn về phía trung niên nam nhân.
Nhưng là từ đối phương trên mặt, hắn nhìn không thấy một chút gì vãn hồi cơ hội.
Bếp Trưởng tính cách hắn làm sao không hiểu? Nếu trung niên nhân đã hạ quyết tâm, thì chắc chắn sẽ không thay đổi ý định.
Vì thế, Bạch Thế chỉ có thể là chỉnh đốn lại trang phục của mình, thu lại bức thư hàm, sau đó hướng đối phương thật sâu cúi đầu.
Bạch Thế: “Cảm tạ ngài những năm quá chiếu cố.”
Bếp Trưởng không có đáp lời, hắn xoay ghế đưa lưng về phía Bạch Thế. Sau đó, hắn phất phất tay.
Bạch Thế minh bạch, trung niên nhân là không nghĩ lại nhìn thấy hắn.
Vì thế, hắn đứng thẳng thân mình, xoay người đi ra phòng bếp. để lại một cái quyết tuyệt bóng dáng.
………………………
Mỹ lệ mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, đem nửa bầu trời đều nhuộm thành lộng lẫy màu vỏ quýt.
Bạch thế ngồi tại Vương Điện biên giới, nhìn xem cái này mỹ lệ tràng cảnh.
Bạch Thế: “Haizz….”
Quan sát phía dưới đám mây cùng trời chiều nơi xa, phát ra nặng nề ai thán.
Nơi này thật ra là một nơi cực kỳ vắng vẻ, cho nên dù ở biên giới Vương Điện nó cũng không hề được xây dựng một chút phòng hộ, cũng chính là không có cái hàng rào lan can nào để cho không có người vô tình không chú ý rơi xuống sâu không thấy đáy cái hố mà thôi.
Bạch Thế lần nữa trầm trọng thở dài một hơi, hắn cúi đầu nhìn xuống.
Tối xâu như mực cái hố đen, để hắn không tài nào nhìn thấy được dưới đó cảnh tượng.
Hắn…đã đối với cuộc sống đã mất đi tín niệm.
Quỷ Dữ Ma Thú hoành hành ngang ngược, Tu luyện giả cướp đất xưng bá tự phong, quý tộc thối nát tham ô hối lộ, hủ bại triều đình sưu cao thuế nặng như thế này…
Ở cái thời đại loạn lạc khói bụi mịt mù này, mà trên vai hắn phải nuôi sống có đã hơn 60 tuổi phụ mẫu, có người vợ và hai đứa con gái mới 4 tuổi của hắn.
Mất đi công việc lương cao như thể này thì gia đình hắn làm sao sống được?
Hắn nhìn xem bị mỹ lệ chiều tà cùng bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, trong lòng dâng lên từng đợt bi thương.
Tiền nhân đối với hoàng hôn ngâm nga câu thơ cũng ở thời điểm này trong đầu nhảy ra của hắn.
Song, có lẽ vì quá chú tâm vào thế giới của mình mà hắn không hề phát giác rằng Yên Nhiên đã không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh hắn, hai chân bắt chéo chống cằm có chút tự hỏi nhìn hắn.
Yên Nhiên: {Hmmm…thì ra là thế}
Trong miệng không ngừng nhai cái bánh bao hình bạch thỏ của Bạch Thế mà nàng nhờ Ngự Phong bay tới nhà bếp lấy tới cho nàng cùng với sức mạnh『Niệm Lực: Đọc Tâm』mà có được khả năng đọc suy nghĩ của nàng mà nàng trong nháy mắt biết được hết tất cả câu chuyện của nam nhân này.
Bạch Thế: "Sách..."
Bạch Thế chăm chú nắm chặc hai tay, mu bàn tay cũng là bởi vì dùng quá nhiều sức mà nổi đầy gân xanh.
Rốt cục, hắn hạ quyết tâm. Hắn duỗi chân ra, bước lên một bước.
Nơi này là Vương Điện biên giới phía dưới là sâu không thấy đáy cái hố, hành động lúc này của hắn, không hề nghi ngờ là muốn tìm cái chết.
Hơn nữa nếu như ở độ cao này rơi xuống, đừng nói phía dưới là mặt đất, thì dù phía dưới có là hải dương đi chăng nữa thì đoán chừng hắn vẫn sẽ chết.
Hắn hành động này, ngược lại đối với đã đọc suy nghĩ của hắn Yên Nhiên không chút nào bất ngờ.
Và cũng vì đã biết hắn sẽ làm vậy, nên nàng đã có chuẩn bị từ trước nếu hắn nhảy.
Lúc này, đã chuẩn bị rơi xuống Bạch Thế hai mắt nhìn thẳng về phía phía dưới hố sâu cũng không thể thấy cái gì cảnh sắc, vẫn là một màu đen như mực.
Quả nhiên, vẫn là nên nhảy đi.
Hắn nhắm mắt lại, buông lỏng toàn thân của mình, Thân thể của hắn chậm rãi rơi xuống.
Song, hắn bỗng nhiên cảm giác được một lực lượng nào đó nắm lấy cổ áo của hắn đang lôi kéo hắn trở lại, để cho hắn không có tiếp tục rơi xuống.
Hắn mở mắt ngước đầu quay lại nhìn, liền phát hiện bắt lấy hắn vậy mà là một cái tóc vàng nhỏ nhắn đeo mặt nạ xinh xắn nữ hài.
Yên Nhiên hai chân đạp mạnh xuống đất, một tay dùng sức nắm lấy Bạch Thế quần áo, một tay lấy sợi vải quấn lấy thân cây nàng đã chuẩn bị từ trước, hai tay nổi đầy gân xanh nàng dùng toàn bộ lực lượng của mình ngăn chặn Yên Nhiên rơi xuống.
"Này.”
Với giọng nói có phần thờ ơ của mình, Yên Nhiên hô một tiếng, sau đó nàng tiếp tục dùng sức, chậm rãi đem Bạch Thế kéo lại!
Bạch Thế mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Bạch Thế: {Thật là cỡ nào đáng sợ lực lượng, một cái chỉ có sáu bảy tuổi tiểu nữ hài không có một chút Đấu Khí trong người vậy mà lại có thể đem một người trưởng thành từ rìa vách núi cho lôi trở lại!}
Tuy nhiên càng khiến người ta chấn kinh vẫn còn đang ở phía sau.
Yên Nhiên: “Đại Thúc…Nhân sinh tốt đẹp như thế, làm gì không có việc gì mà phải nhảy tự sát cơ chứ...... như vậy là không tốt a!"
Bạch Thế: “Hả?”
Yên Nhiên: "Ngươi cứ xem như là bản thân gặp được chuyện không như ý, vậy thì sao không về nhà tắm rửa ngủ một giấc cho thật tốt hôm sau tính tiếp…cần gì nhất định phải suy nghĩ quẩn quẩn trong đầu chi cho mệt."
Bạch Thế: “Tiểu cô nương..làm sao mà ngươi…”
Song, hắn chưa kịp nói hết câu thì Yên Nhiên bỗng nhiên dùng sức kéo hắn lên, hất bay hắn lên cao vài mét.
Hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng không nhịn được mặt lộ vẻ chấn kinh.
Thật là cỡ nào đáng sợ …
Bạch Thế: “a a a a a a a!!!"
Hắn lấy mặt chạm đất tư thế ngã xuống mặt đất.
Bạch Thế “Aiii đau đau đau..haizz đến cả chết cũng không thành, mặt mũi này quả thực mất hết mà."
Ngồi dưới đất đau đớn vuốt ve khuôn mặt của mình, nhưng rồi hắn đột nhiên cảm giác trước mặt hắn ánh hoàng hôn bị ngăn cản ngăn cản.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thì hắn thấy Yên Nhiên không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn cúi đầu nhìn hắn, thân phát ra một loại uy áp nặng nề đè lên ngươi hắn, khiến nàng như là một kẻ bề trên từ trên nhìn xuống nhìn hắn.
Nàng duỗi ra đầu ngón tay tại Bạch Thế trên trán búng một cái.
Yên Nhiên: “Này. Nếu như nhà bếp đã đuổi ngươi đi..vậy thì hãy trở thành đầu bếp riêng của bổn vương đi!”
Bạch Thế: “Hả!? Tại Sao!?”
Yên Nhiên: “Tại sao hả? hmm~ đơn giản là vì ngươi nấu rất ngon ta thích nó, hơn nữa… Chiến Thú của ta cũng thích nó.”
Hơi nghiêng đầu nhìn đậu trên vai nàng Ngự Phong đang vui vẻ mổ lấy cái Bánh Bao có hình con thỏ.
Nhìn thấy cái bánh bao hắn làm ở chỗ Yên Nhiên, hắn cả kinh.
Bàn tay khẽ vuốt ve đang thỏa mãn híp mắt vì bữa ăn ngon miệng của mình Ngự Phong, nàng dùng đôi mắt bạch kim tuyệt đẹp mỹ lệ như kim cương khẽ nhìn Bạch Thế.
Bị Yên Nhiên đôi mắt bạch kim nhìn chăm chú, Bạch Thế không hiểu sao bị đôi bạch kim đồng đó làm cho mê hoặc, tâm thân rơi vào mê ly, trong vô thức hắn không kìm được thốt lên.
Bạch Thế: “Đôi mắt của ngươi …thật là đẹp…”
Yên Nhiên: “Cảm ơn.. quá khen rồi.”
Đối với mấy lời như thế mặc dù đã nghe thấy chán nàng nhưng nàng, với sự dạy dỗ lễ nghi, lễ nghĩa đàng hoàng của Vương tộc, nàng xem như lễ phép mà đáp lại lời khen tặng của hắn.
Bạch Thế: “Tên ngươi là gì, tiểu cô nương!”
Yên Nhiên: “Tên của bổn vương?”
Nghe hắn thình lình hỏi tên nàng, nàng cảm thấy có thú vị nhếch lông mày, nàng không ngờ sau khi nghe được cái cách xưng hô bổn vương của nàng mà hắn lại vẫn không nhận ra nàng là ai.
Song, khi nhìn ánh mắt mờ mịt mất hồn của hắn, nàng liền hiểu.
Yên Nhiên: “Nếu như ngươi đã thành tâm muốn biết, thì bổn vương ta xin sẵn lòng trả lời.”
Chân trái khẽ lùi lại một bước, tay trái tay phải để ngang bụng, cùi hơi cúi xuống.
Yên Nhiên: “Ta là…Nạp Lan Vương Nữ, con gái của Nạp Lan Vương Công Nạp Lan Túc, và là cháu gái của Sư Tâm Nguyên Soái – Nạp Lan kiệt.”
Yên Nhiên: “Một số kẻ gọi ta là Vương Nữ điện hạ, nhưng cũng có kẻ gọi ta Ngọc Diện Thiên Ma Nữ..nhưng ngươi có thể gọi ta là… Nạp Lan Yên Nhiên.”
Yên Nhiên: “Và giờ.. ta hỏi ngươi…ngươi có nguyện làm đầu bếp của ta, nấu ăn cho ta không? và vĩnh viễn trung thành với ta?”
Bạch Thế tâm thần kịch chấn, nhìn trước mặt hắn nữ hài.
Hắn thề hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái khung cảnh này.
Dưới ánh mặt trời phảng phất bị ái thần hôn môi quá lộng lẫy vàng óng tóc dài.
Như nữ thần vậy trời sinh thần cốt, khí chất tôn quý ưu nhã, cao không thể phàn, tựa như Thiên Sơn sương tuyết, cao lãnh chi hoa.
Dài mà nồng đậm lông mi giống như hai cái quạt hương bồ nhỏ ẩn chứa làn thu thuỷ.
So với không trung ánh trăng càng thêm tuyệt mỹ bạch kim sắc hai mắt.
Cùng với lộ ra bệnh trạng trắng nõn không cái gì trang dung tô son trát phấn phát ra một loại xuất trần thoát tục tự nhiên mỹ cảm.
Bạch Thế: “Yes, Your Highness” (Vâng, Thưa Điện Hạ).
Không để ý mặt đất dơ bẩn, hắn liền quỳ gối trước nàng.
Không chút dối trá, không chút tư tâm, dưới ánh hoàng hôn, hắn thề toàn tâm toàn ý phụng sự cho nàng.