*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quyển I: Vân Lam Tông – Ngũ Tài
Ở diễn biến của chương trước.
..
Thời Gian: 14 giờ: 48 phút - chiều (pm).
Nạp Lan Túc: “Phụ Thân Đại Nhân!!”
Đứng ngay bên cạnh Nạp Lan Kiệt, Nạp Lan Túc gào lên tên của phụ thân mình, cánh tay vươn ra muốn chạm vào người của phụ thân.
Nhưng ngay khi mà cánh tay hắn vừa mới chạm vào người của phụ thân thì trước mắt hắn Nạp Lan Kiệt cứ như là một ảo giác vậy.
Bàn tay hắn không có chút nào lực cản xuyên qua người của phụ thân, thân hình hắn như ẩn như hiện, phảng phất chỉ là một cái hình chiếu.
Nạp Lan Túc: “Cái gì thế này!?”
Hoảng sợ nhìn xuống bàn tay của mình, sau đó hắn một lần nữa đưa ra muốn nắm lấy Nạp Lan Kiệt xong kết quả vẫn như cũ, trước mặt hắn Nạp Lan Kiệt giống như chỉ là không khí vậy, dù là nắm, đấm hay đá đều không thể chạm vào được.
…………………….
Thời Gian: 14 giờ: 49 phút - chiều (pm). (hiện tại)
Đứng ở trong lầu hai của một ngôi nhà bóng người, ngước đầu ra ngoài cửa sổ nhìn đã gần như hoàn toàn biến mất bảy màu tam giác kim tự tháp.
???: “Thiên Giai Cao Cấp Kết Giới Trận - Thất Thải Thiên Kính Trận à, ta thừa nhận … với vẻ đẹp của nó thì dù có nhìn bao nhiêu lần đi nữa … cũng không bao giờ cảm thấy nhàm chán...”
Nói xong áo choàng đen từ từ xoay người nhìn về phía không biết đã đứng ở đằng sau hắn hai mắt âm trầm lạnh lẽo tay cầm một cây đang phát sáng đỏ như máu sáng Thương, từ trong hai mắt mỗi cái có bay ra một cái không bay theo một quỹ đạo nào, kéo thành một đường dài 10 phân (10 cm) màu trắng luồng khí hai mắt âm trầm nhìn [hắn] ‘Tiểu Đảo’.
‘Tiểu Đảo’ không nói lời nào và cũng không có ý định nói nhiều lời với [Hắn], nếu mục đỉnh nàng đến đây ngay từ đâu là để đánh giết thì đánh là đánh không nói nhiều, vì thế đáp lại lời của [hắn] nàng tùy tiện quét ngang cây thương màu đỏ một cái xem như là chào hỏi.
Oanh!
Tiếng nổ vang trời vang khắp cả Đế Đô vang lên, theo một cái vung thương của ‘Tiểu Đào’ toàn bộ ngôi nhà bỏ hoang hai tầng chỉ trong nháy mắt bị một thương nhẹ nhàng của nàng mà nát vỡ thành nhiều mảnh, khói bụi bay mù mịt khắp trời.
‘Tiểu Đảo’: “Hmmm”
Khói bụi tan đi, đứng cao cao ở trên một khúc gỗ vỡ nát của ngôi nhà Tiểu Đào, lông mày hơi nhíu lại nhìn có chút run run đang cầm lấy màu đỏ cây thương cánh tay trong lòng có điều suy nghĩ.
‘Tiểu Đảo’: ‘Vào khoảnh khắc đó…ngay vào khoảng khắc mình ra đòn, cái tên đó với tốc độ nhanh hơn rất nhiều, như đập con muỗi vậy tát vào mũi thương của mình, đánh cái cây thương qua chỗ khác…’
‘Tiểu Đảo’: ‘không những vậy, cái sức mạnh từ cái tát đó…mạnh một cách bất thường…’
Xong trong đầu nàng suy nghĩ có lẽ rất nhiều, suy tư rất dài rất lâu nhưng thực chất chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
Đứng trên mái nhà đối diện nàng, toàn thân chẳng có lấy một vết xước trên người Áo Choàng Đen, [hắn] nghiêng đầu nhìn ‘Tiểu Đảo’, nói.
???: “Chà Chà, thật đúng là nằm ngoài dự đoán, quả không hổ danh là thiên tài…không…phải nói là yêu nghiệt vạn năm có một”
???: “Kể từ sau khi các ngươi đánh hạ một tên thuộc hạ của ta, chỉ trong thời gian ngắn không đầy một tháng như vậy mà các người không những tìm được cách tìm được chúng ta mà còn nhanh hơn một bước tính ra chúng ta định ra tay với ai và ‘ôm cây đợi thỏ’ mai phục ở đây.”
‘Tiểu Đảo’: “Sao vậy đại chủ mưu~, hối hận rồi sao!?”
Biểu cảm của ‘Tiểu Đảo’ thay đổi, nàng hơi nghiêng đầu khuôn mặt cười cười có phần xem thường, trêu chọc nhìn [Hắn].
Nếu người quen ở đây nhìn cái biểu cảm bây giờ của nàng ta thì họ lập tức nhận ra ‘Tiểu Đào’ đang muốn đi ‘Săn’, nàng đang muốn nghiền nát kẻ mắt mình, khiến [hắn] tuyệt vọng, khiến [hắn] hối hận, vùi dập [hắn] trong vô tận không có hồi kết đau khổ.
???: “…hmmm, đúng là ta có chút hối hận, hối hận vì đã không tự mình ra tay giết ngươi…khiến ta phải mất đi một quân cờ tốt!”
‘Tiểu Đào’: “Vậy thì tại sao người không lên đây thử giết ta xem, Mục Vương ~ đại nhân ~!”
‘Tiểu Đào’ biểu tình khiêu khích nhìn Mục Vương, ngón tay ngoắc ngoắc như nói hắn có ngon thì lên đây.
Mục Vương: “Như ý ngươi!”
Vù.
Dưới âm thanh xé gió, hai người đồng thời xuất thủ, ‘Tiểu Đào’ vụt một tiếng trong nháy mắt biến mất.
Mà đứng đối diện Mục Vương cũng trong nháy mắt biến mất.
Oanh!!
………………………………………
Bill Đồ Tể: “Ahhhhhh~!!”
K7: “Agrhh!! phiền quá!! Tên béo chết tiệt! sao ngươi vẫn chưa chết!!”
K7 nhìn vẫn còn trong miệng Dực Xà đang kêu thảm thiết Bill Đồ Tể, hắn nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt lộ ra không kiên nhẫn thần sắc cùng với âm trầm, sau đó hắn quát lên một tiếng đối với Dực Xà hạ lệnh.
K7: “Dực Xà! Quấn quanh!!”
Rống!!
Nghe chủ nhân ra lệnh, Dực Xà không chút do dự làm theo, nó gầm lớn một cái phát ra chói tai “Tê tê” âm thanh.
Nó nhanh chóng thả lỏng miệng của mình thật mạnh vung đầu ném trong miệng nó Bill ‘rầm’ một tiếng đánh thật mạnh xuống mặt đất, sau đó không để Bill có thời gian đứng lên bỏ chạy nó thân thể vặn vẹo, thân thể nhanh chóng đem Bill thân thể quấn quanh lên, quấn chặc lấy nằm dưới đất Bill Đồ Tể, siết chặt tới mức khiến toàn thân xương cốt Bill gãy nát phát ra những tiếng răng rắc, răng rắc âm thanh.
Bill Đồ Tể: “Ahhhhhh~!!”
K7: “Kết thúc tại đây, Dực Xà! Bích Độc Thổ Tức!!”
Dực Xà hai tròng mắt bích lục nhanh chóng chuyển hoàn toàn sang màu tím, ngay cả bích lục lân phiến bao trùm trên đuôi rắn cũng bị phủ lên một lớp quang mang màu tím nhạt, nó hé miệng, phun ra một ngụm nồng đậm sương tím, hướng tới bị nó quấn chặt Bill Đồ Tể mà bay đến.
Ngay khi độc thổ tức còn chưa tới, thì một mùi cực kỳ tanh hôi đã truyền đến mũi Bill, khiến cho hắn cảm thấy buồn nôn, đầu óc mê man, choáng váng, tay chân mềm nhũn vô lực.
Bill Đồ Tể: “Ahhhhhh~!!”
……………………………………………
L2: ‘Hmm~ có vẻ như không thể mang Nạp Lan Phu Nhân đi được rồi”
Đứng ở phía trước Lâm Song cẩn thận bảo vệ nàng, L2 nhìn vừa biến mất to lớn bảy màu kim tự tháp, vốn định nhân lúc A9 vẫn còn chưa khởi động ‘Thất Thải Thiên Kính Trận’ mà nhanh chóng mang Lâm Song chạy xa khỏi nơi nhưng sau khi nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện rồi chớp mắt một cái là đã biến mất bảy màu kim tự tháp L2 lập tức từ bỏ.
Xong trong lòng hắn không có chút nào sợ hãi khi đối mặt với tai tiếng vang xa Jack Nhân Trệ, hắn hai chân hơi cong lại, hạ thấp người xuống, đồng thời hai tay hắn dần biết thành màu trắng, trắng như ngọc, mười ngón lúc đó tựa hồ có khí lưu chuyển nhàn nhạt.
L2 hơi thả lỏng vai và cánh tay, hai mắt hơi híp lại nếu chú ý kĩ thì có thể thấy được đồng tử trong mắt hắn ẩn ẩn dựng đứng lên như mắt mèo vậy.
Vù!
Như một tiếng xé gió vang lên, trong chớp mắt hắn trong nạp giới ở hai tay một trái một phải lấy ra mười cái phi tiêu.
Vút… vút, mười đạo hàn quang từ hai tay L2 phóng ra, mười đạo hàn quang công kích các vị trí khác nhau, hơn nữa là những vị trí yếu hại.
phân biệt hai mắt, vai, cổ họng, trái tim, đầu gối, bụng dưới của Jack Nhân Trệ phóng tới.
Ken! Ken! Ken! Ken!
Tiếng xé gió chói tai vang lên, Jack nhìn đám phi tiêu cực nhanh bay tới trước người hắn nhắm thẳng vào chổ hiểm của hắn với từng góc độ phải nói là cực kỳ xảo quyệt.
Đối với mấy cái chiêu trò này mà nói thì thường cũng hay sử dụng Jack hắn không hề có chút luống cuống tay chân, không chút nào sợ hãi.
Jack trong đầu thầm nghĩ có lẽ nếu đứng ở đây không phải là hắn mà là Đệ Đệ của hắn thì có lẽ, tên đệ đệ ngu đần đó sẽ lập tức trở nên hoảng sợ, hoảng loạn không biết phải làm gì vì Bill tên đó, thứ mà đệ ấy không am hiểu nhất chính là nhanh nhẹn, mặc dù có Đấu Khí cường hóa cơ thể, tốc độ cũng gia tăng đôi chút.
Nhưng vì hình thể quá to lớn, hơn nữa lại quá ỷ vào lực phòng ngự kinh người, cùng sức chịu đựng và sức sống cao hắn thường hay lựa chọn phương cứng đối cứng với những đối thủ bình thường.
Nghĩ vậy Jack nhanh chóng nâng lên kim loại thủ trảo chuẩn xác đánh bay đã bay rất gần hắn đám phi tiêu.
Ken~ Ken~ Ken~ Ken~
Đánh bay cái phi tiêu cuối cùng, Jack hắn vận chuyển Đấu Khí trong cơ thể truyền vào Thủ Trảo, trong nháy mắt Thủ Trảo lập tức bị hào quang màu vàng của kim thuộc tính Đấu Khí bao phủ lấy, sau đó Jack nhanh như chớp phóng thẳng tới L2, trực tiếp hướng về L2 đánh tới.
L2 không lùi mà tiến, hắn trong Nạp Giới lấy ra một cây dao găm, nhanh nhẹn chặn lại đưa tới trước mặt màu vàng Thủ Trảo.
Ken!
Jack hai mắt có chút thưởng thức nhìn L2 không có chút nào khó khăn cản lại một trảo của hắn, hắn không tiếc lời khen ngợi lấy.
Jack: “Oh~ Không tồi chút nào! Bạch Hiệp Sĩ!!”
L2: “Nếu là lời của mỹ nữ ta còn thấy thích, nhưng đáng tiếc nó lại là một lời khen từ một tên nam nhân và ta không có hứng nhận nó, nhất là từ tên sát nhân biến thái như ngươi!!”
Ở L2 vừa gầm lên một tiếng, Jack có chút giật mình quay đầu nhìn lại phía sau hắn bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hắn một cái khác ‘L2’ tay đang cầm lấy một con dao găm thật nhanh đâm tới.
Jack: “Không thể nào!!...”
Jack không thể tin được ngạc nhiên gào lên, xong vốn đang tỏ ra vẻ hoảng sợ hắn bỗng nhiên dữ tợn cười một cái.
Jack: “….ngươi nghĩ ~ ta sẽ nói vậy sao~?”
‘L2’: ‘Hmm!? Không đúng!’
Đang định giáng một đòn trí mạng ‘L2’ bỗng cảm nhận Jack biểu hiện có điều không đúng cùng với trong lòng luôn cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra, vì vậy hắn không chút do dự nhảy dựng tay và lùi lại ra xa, cánh tay nhanh chóng thu hồi dao găm, che ở trước người.
Jack: “Ngạc nhiên chưa!!”
L2: ‘Cái gì thế này!’
Ở L2 không thể tin được hai mắt, sau lưng Jack bỗng nhiên mọc ra hai cái có móng tay sắc nhọn, có màu trắng gầy gò cánh tay, hai cánh tay đâm thủng áo choàng mà ra tốc độ nhanh vung trảo đánh vào L2.
Ken!
May mắn là hắn đã đề phòng Jack có thể sẽ giở trò nên đã nhanh chóng lùi lại từ trước, ‘L2’ nhanh tay dùng dao găm cản lại bay tới cánh tay.
‘L2’: “Thật là bất ngờ làm sao! ta thật không ngờ tới được là danh tiếng vang xa, nổi tiếng khắp Tây Bắc Đại Lục cao cấp lính đánh thuê Jack Nhân Trệ trứ danh lại là một Á Nhân cơ đấy!”
Lắc Lắc đang run run cánh tay, ‘L2’ trong lòng khá ngạc nhiên nói.
Jack: “Không riêng gì một mình ngươi bất ngờ mà ta cũng vậy đây nè~!”
Jack: “Ta thật không ngờ được là ngươi có thể cản lại được đó, phải biết là ở không có thông tin hay tin tức gì về cánh tay này của ta, thì rất ít người có thể sống sót trước một chiêu bất ngờ này đấy!”
Jack: “Ta phải thừa nhận rằng… ngươi thật là kẻ khó chơi!”
Nói tới đây Jack không nhìn phía sau lưng hắn đang từ từ tan rã L2 nữa, mà xoay người lại nhìn về hướng đang đứng đối diện hắn L2 vẫn luôn không hề nhúc nhích bảo vệ cho đang ngơ ngác kinh ngạc không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Thì ra ở lúc cả hai người bắt đầu chém giết nhau ở trong miêu tả thì nhìn trận giao tranh lúc đó trông có vẻ rất là dài, nhưng thật ra trong mắt của Lâm Song cả hai người từ đầu tới chưa từng di chuyển một chút nào, ở nàng chỉ vừa chớp mắt một cái thì ‘vụt’ một tiếng thì nó là đã kết thúc.
L2: “Như đã nói, lời khen của nam nhân thì xin miễn…nhưng mà cũng tương tự cho ngươi, ngươi cũng khó chơi không kém!”
Nói tới đây hắn hơi thâm ý nhìn tay áo của Jack, nhìn cái dao gâm đang từ từ thu về trong tay áo của hắn.
L2: ‘Nếu không phải lúc bắt đầu mình nhìn thấy ống tay áo của hắn hơi run run khiên mình hơi đề phòng… thì có lẽ Nạp Lan Phu Nhân đã…’
Nghĩ vậy L2 hai mắt hơi híp lại, trong âm thầm tăng cường cảnh giác và hơi đề cao mức độ nguy hiểm của Jack Nhân Trệ lên một bậc.
Jack: “Vậy thì… chúng ta tiếp tục chứ!?”
Jack khát máu cười một cái thân hình hơi khom xuống, chuẩn bị phóng về phía L2 thì bên tai hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng hét thê thảm của Bill truyền tới.
Bill Đồ Tể: “Ahhhhhh~!!”
Nghe bên tai tiếng kêu thảm có khác biệt so với mọi khi của đệ đệ của mình, Jack khó hiểu nhăn mày trong lòng thầm cảm thấy kỳ lạ.
L2: “Có vẻ như đệ đệ của ngươi gặp nạn với đệ đệ của ta thì phải~!?”
L2: “Ngươi lo sao!? Có cần ta bảo đệ đệ của ta ‘nương tay’ với hắn một chút không giải thoát hắn khỏi thống khổ~!?”
Luôn chú ý nhất cử nhất động của Jack, L2 lập tức nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, hắn mặt cười tươi nói.
Jack: “Cảm tạ ngươi đã lo lắng, nhưng đáng tiếc ta không cần thậm chí ngược lại ngươi nên lo cho đệ đệ của ngươi thì hơn,”
Giống như nghĩ tới cái gì đó hắn thâm ý cười một cái làm L2 có chút không hiểu, âm thầm đề phòng có trá.
L2: “Lời ngươi vừa nói là có ý gì?”
L2 lông mày hơi nhăn lại, trong lòng không đoán ra tên Jack này định giở trò gì.
Trong lúc L2 đang suy đoán Jack đang định làm gì thì hắn bỗng khát máu cười một cái, rồi hắn hít một hơi thật sâu sau đó bỗng nhiên hét thật to một tiếng âm thanh vang dội khắp trời.
Jack: “BILLLL~!!!!”
…………………………
K7: “Pheww~ chết tiệt, cuối cùng!! con heo này cuối cùng cũng chết! mệt VL CMNR!”
Đứng trên đầu Dực Xa K7 mệt mỏi thờ dài một hơi, hai mắt đảo qua nhìn nằm dưới đất Bill Đồ Tể đã hoàn toàn im lặng không còn kêu hét nữa, hắn hai mắt trợn trắng, đồng tử tan rã, mũi miệng thì liên tục trào ra máu đen.
K7: “Nhưng mà…chỉ vì giết tên này, mà thiệt hại có chút hơi quá rồi thì phải!?”
K7 có chút mệt mỏi nhìn xung quanh phạm vi một dặm bị bao phủ bởi độc khí mà bị làm cho tan chảy nhà cửa.
K7 trong lòng thầm tính toàn một chút thiệt hại mà hắn tạo ra, nếu chỉ tính sơ sơ mỗi thiệt hại nhà cửa và đất đai bị phá hủy thôi thì con số tổn thất ít nhất cũng phải là một triệu kim tệ đi.
Nghĩ tới mình đã làm hư hại hơn cả một triệu kim tệ tiền của cải vật chất, K7 có phần hơi xấu hổ gãi đầu, khuôn mặt không nhịn được đỏ lên, hắn hơi bối rối nhìn xung quanh xem xem có ai nhìn thấy không.
Nhận thấy không có ai nhìn hắn, K7 manh manh lè lưỡi một cái.
K7: ‘Cũng may là không ai nhìn thấy…’
K7: ‘…hơn nữa xong chuyện này thì cô ta cũng sẽ như mọi khi phục hồi lại mọi thứ mà thôi!’
K7: ‘Dù sao thì nữ nhân đó giàu kinh khủng mà’
Nghĩ tới đây K7 trong lòng thầm có chút ghen tị trong đầu hắn luôn có cái ấn tượng là thân là nhà giàu tư bản, tiền nhiều tới mức giàu nứt đố đổ vách nữ nhân.
Hắn quay đầu nhìn qua vị trí của ‘Tiểu Đào’, nhìn hai tên đó chiến đấu làm nổ ầm ầm Oanh Oanh, Đấu Khí như pháo hoa nổ tung, khói bụi bay đầy trời, phá hủy hầu như là bảy phần diện tích của khu Chợ Thương Nhân.
K7: “….” (=_=)
Nhìn đối phương vẫn còn đang rất hăng hái chém giết nhau mà làm khu chợ tan nát gần hết và chưa có dấu hiệu dừng tay.
Quay đầu lại nhìn chính bản thân, ngược lại thì chiến đấu tới mức cảm thấy thấy toàn thân mệt rã người mà chỉ phá được có một dặm nhỏ bé và thiệt hại vật chất cũng không nhiều như họ.
Mặc dù trong lòng hiểu thiệt hại càng ít thì càng tốt, là chuyện đáng để khen ngợi, nhưng hắn không hiểu sao lại cảm thấy có chút thất bại, trong lòng có chút muốn khóc.
Jack: “BILLLL~!!!!”
Ngay lúc K7 đang cảm thấy nhân sinh u ám ngồi xổm ôm lấy hai chân mình, ngón tay vẽ vòng tròn thì bên tai hắn bỗng nghe thấy một tiếng kêu cực kì chói tai.
K7: “Gì vậy!?”
Ngay khi K7 đang không hiểu nhìn về phía L2, tò mò âm thanh vừa truyền tới là sao thì hắn không hề chú ý tới vốn đã nằm lăn xuống đất rồi chết Bill ngón tay hơi hơi nhúc nhích khi nghe thấy âm thanh của ca ca.
L2: ‘Không ổn!’
L2 nhận thấy Jack đang định làm gì có không tốt, định ra tay ngăn cản thì hắn có chút hơi trễ.
Jack: “CUỒNG HÓA!!!”
K7: ‘Ửm!?’
Âm thanh vừa dứt lời, K7 bỗng cảm thấy phía dưới mặt đất có gì đó kỳ lạ, hắn thấy lạ cúi đầu nhìn lại thì hắn ngạc nhiên phát hiện vốn nên đã chết Bill bỗng nhiên như cứ như làm chưa có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy.
K7: “Không thể nào!”
Đang tại K7 đang kinh ngạc, vừa mới chết giả lập đứng dậy vì đáp lại lời của ca ca mình Bill, hắn hai mắt đỏ rực, toàn thân nổi đầy gân từ bên ngoài nhìn như nhưng toàn thân hắn bị một bầy giun bao phủ lên vậy, cực kỳ kinh khủng, kiếp người.
Rống!!
Bill như dã thú rống lên, ở K7 không thể tin được ánh mắt, thân thể hắn đột nhiên bắn ra vài đạo hồng quang, mà khi hồng quang bùng lên, thân thể của Bill như bong bóng phình lên, ở dưới mắt thường có thể thấy được từ từ to lên, trong mơ hồ K7 bên tai ẩn ẩn có thể nghe được những tiếng xương cốt vặn vẹo rắc rắc vang vọng.
Khi hồng quang càng lúc càng đậm, quá trình phình to này cũng diễn ra nhanh hơn rất nhiều.
Rống!!
Chỉ ngắn ngủi không đến nửa phút, chiều cao của Bill Đồ Tể gần như đã tăng lên rất nhiều trong chớp mắt đã đạt tới 14 – 15 thước (mét) trình độ, nhìn qua như một người khổng lồ vậy, vừa biến thành cự nhân Bill, toàn thân to béo xấu xí hắn ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, sóng âm đáng sợ trực tiếp khuếch tán đến từng ngõ ngách khu chợ.
K7: “Lão thiên trên cao!!” (giống kiểu: ‘Oh my god!’ đó mà)
K7 không thể tin nổi vào mắt mình, khuôn mặt hoàn toàn biến sắc nhìn tên cự nhân to béo cao gần tới 15 thước hoàn đã cao ngang với dưới chân hắn Dực Xà.
Không những thế, hắn còn cảm nhận uy thế Đấu Linh cực hạn tiếp với Đấu Vương từ trên người tên cự nhân phát ra làm K7 có một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Loại cảm giác này làm khỏe này làm mắt của K7 hơi giật giật, trong lòng nghiêm trọng nghĩ
K7: ‘xem ra lần này không thể không xuất huyết rồi.’
…………………………
Jack: “Đã bảo rồi mà!”
Jack cực kỳ hài lòng nhìn đã biến thành cự nhân Bill, hắn khuôn mặt đầu ý cười nhìn biểu tình có chút nặng nề L2.
Jack: “Giờ thì….bắt đầu hiệp hai nào!! bạch hiệp sĩ!!”
Nói xong Jack phong người tới xông thẳng vào L2 vung trảo.
L2: ‘Haizz, xem ra … đệ phải tự mình cầu phúc rồi..vì bây giờ lão ca có một tên khó chơi cần phải đối phó’
Nghĩ vậy L2 tiến vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, toàn lực tập trung tinh thần để đối phó sắp tới như vũ bão công kích.
[To Be Continued]