Bùi Nghiệp Khôn ở lại Giang Châu một đêm, trưa hôm sau hai nhà dùng bữa, Bùi Giang vui vẻ say khướt, buổi chiều Bùi Nghiệp Khôn trở về Đồng Thành, sau khi Lý Mạn tiễn anh đi rồi về lại, Hoàng Mỹ Phượng không có ở nhà. Lý Mạn gọi điện hỏi, Hoàng Mỹ Phượng nói con gái của một người bạn lúc trước làm chung nhà máy của bà bị ốm, nên bà đến bệnh viện vài hôm thăm người ta.

Bà quả thực có quan hệ tốt với bạn bè, Lý Mạn tin răm rắp.

Lý Mạn đã giúp Lý Bân học thêm vào các ngày trong tuần, không liên lạc nhiều với Hoàng Mỹ Phượng. Chỉ có điều cả tháng tám họ gặp nhau rất ít, không được mấy đêm thấy bà ở nhà, không bận việc này thì cũng bận việc kia, có nhiều hôm không về nhà, Lý Mạn nghĩ mẹ mình lại đi làm những công việc trước kia, có một hôm cô nói cô đi gặp bà, Hoàng Mỹ Phượng thầm hoảng hốt, nói dối Lý Mạn là mình đang đi dạo phố với bạn.

Khi nào về sẽ mua nhiều quần áo và đặc sản, Lý Mạn vẫn tin.

Chỉ là người tiều tuỵ và bệnh tình không thể gạt được, đêm đó Lý Mạn về, Hoàng Mỹ Phượng đang nấu cơm, động tác chậm chạp, ban đầu Lý Mạn không để ý, nhưng khi cô giúp bà lột tỏi mới phát hiện tay bà run bần bật.

“Mẹ…” Tim Lý Mạn bỗng dưng nhảy lên. “Gần đây có phải thấy không khoẻ trong người không?”

Hoàng Mỹ Phượng khẽ gật đầu, nói: “Gần đây trời nóng quá, trong người cứ thấy khó chịu, lúc trước không phải mẹ nói mẹ đi chăm bạn mẹ sao, ngồi trong bệnh viện không thoải mái, ăn không ngon miệng, mấy ngày liền không nhai được gì. Con lo lắng làm gì, mẹ không sao, chắc là bị cảm nắng thôi, đâu phải là con không biết.”

Lý Mạn nhìn mẹ mình, đôi mắt nhỏ dài kia nhìn chằm chằm khiến Hoàng Mỹ Phượng càng thêm chột dạ, bà vung tay lên đuổi người đi chỗ khác. “Đừng đứng ở đây, bám mùi lắm đấy.”

Lý Mạn cướp lấy con dao trên tay bà. “Để con nấu, mẹ đi tắm rửa nghỉ ngơi đi.”

“Mẹ làm, con không cần làm những chuyện này.”

“Mẹ…”

“Được rồi, vậy con nấu đi.” Hoàng Mỹ Phượng cởi tạp dề. “Lát nữa nhớ thêm xì dầu, ăn mới ngon.”

“Vâng.”

Lý Mạn rửa tay, sau đó gọi điện thoại cho vị bác sĩ quen của mẹ mình, chắc có lẽ vì số lạ nên không ai nhận, trước đây toàn dùng số của Hoàng Mỹ Phượng gọi.

Lý Mạn nhìn vitamin và hoa quả cao cấp Hoàng Mỹ Phượng mua đặt ở trên bàn, những ngày qua bà vẫn luôn ăn chúng, nghĩ tới nghĩ lui, Lý Mạn cảm thấy mình nghĩ nhiều quá rồi.”

Cuối tháng tám, Lý Mạn chuẩn bị đi thì Hoàng Mỹ Phượng đã nhanh hơn một bước, bà nói bà muốn cùng mấy người chị em đi Bắc Kinh du lịch, Lý Mạn đương nhiên đồng ý, lam lũ cả một đời đương nhiên cũng nên đi chơi một chút, cô đưa cho bà ít tiền nhưng bà không nhận, Lý Mạn chuẩn bị hành lý cho bà.

Mặt trời chói chang, sắc mặt Hoàng Mỹ Phượng không tệ, Lý Mạn nói: “Mẹ đi chơi bên đó muốn ăn gì thì ăn, thấy đồ đẹp thì cứ mua, leo Vạn Lí Trường Thành nhớ đừng đi xa quá, kiệt sức thì không tốt đâu.”

Hoàng Mỹ Phượng đội nón lên rồi gật đầu, lên xe buýt, bà nói bà hẹn bạn bè gặp nhau ở trạm xe Giang Châu.

Tiếng người trên xe buýt ồn ào, nhân viên bán vé hỏi: “Đi đâu?”

Hoàng Mỹ Phượng đưa tay cởi nón xuống, trả lời: “Đi bệnh viện trung tâm.”

Bà cầm nón, trán đổ đầy mồ hôi, chiếc điều hoà nhỏ phía đối diện thổi gió ra, mồ hôi nhanh chóng được thổi bay, nhưng mắt của bà từ đầu đến cuối vẫn ướt át.

Hôm sau Lý Mạn về Giang Châu, khai giảng học kỳ mới, lớp mười lên mười một, bắt đầu học vẽ thêm, phòng cô thuê lúc trước đã có chủ nhân mới, cô quay về nhà mới của mình.

Vừa đúng lúc cuối tuần, Bùi Nghiệp Khôn đã đợi cô ở nhà trước, nằm trên sô pha xem tivi uống bia, rất thoải mái, anh bật dậy khỏi ghế sô pha khi nghe thấy tiếng mở cửa.

Lúc Lý Mạn vừa mở cửa còn tưởng rằng mình có nuôi một con chó ở nhà.

“Đợi một chút, người em đầy mồ hôi.”

Bùi Nghiệp Khôn bước tới ôm hôn cô, cửa phòng đóng lại, hai người bị đẩy ra ngoài, ông chú mở cửa bên cạnh đẩy kính với vẻ mặt đầy thấu hiểu.



Lý Mạn đẩy anh ra rồi xách hành lý vào nhà.

Không có gì lạ trong ngôi nhà mới, như thể tôi đã sống trong một thời gian dài.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Anh đến ngay khi anh có ngày nghỉ, anh đã dọn dẹp hết đấy, sạch sẽ.”

Lý Mạn xách hành lý vào phòng ngủ, liền nhìn thấy hai tờ giấy kết hôn đặt thẳng thắn bên trái đầu tủ ti vi.

“Đây không phải đồ trang trí, đừng đặt bên đó.” Lý Mạn cất hai tấm giấy vào ngăn kéo.

Bùi Nghiệp Khôn ôm cô ngã lên chiếc giường lớn, ga giường màu trắng đen lõm xuống, anh nói: “Con thiếu hình kết hôn, căn phòng này cứ trống rỗng thế nào, cuối năm anh sẽ cố gắng làm tiệc, em muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?”

Lý Mạn tựa vào cánh tay rắn chắc của anh, đèn chùm pha lê phía trên chói mắt, cô nói: “Anh có thời gian đi hưởng tuần trăng mật không?”

“Không phải tết dương lịch được nghỉ sao, em cũng được nghỉ, chúng ta dắt con trai ra ngoài chơi.”

“Con trai lấy đâu ra?”

Bùi Nghiệp Khôn sờ bụng cô, nói: “Ở đây.”

“Em chưa có dấu hiệu gì cả.”

Từ lúc nhận giấy chứng nhận đến nay, Lý Mạn rất chú ý đến thân thể của mình, cô cũng đang chờ sinh linh mới xuất hiện, nhưng thật sự không có động tĩnh gì.

“Em gấp gáp cái gì? Bây giờ có thời gian, anh làm vài lần sẽ có ngay thôi.”

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, và đó là thời điểm thích hợp để tạo ra loài người.

Bùi Nghiệp Khôn lật người đè cô xuống, anh không hề vội vàng mà cẩn thận hôn cô.

Lý Mạn: “Em đi tắm trước, ở nhà có gì ăn không? Em đói rồi.”

“Ừ, lát nữa anh cho em ăn.”

Đây là lần đầu tiên hai người làm chuyện ấy trong một ngôi nhà mới và lần đầu tiên làm chuyện ấy trên chiếc giường này, quả là một sự mới lạ không thể tả.

Bùi Nghiệp Khôn vừa tự đắc vừa xuýt xoa: “Anh nghĩ lần này chắc chắn anh sẽ làm được.”

Lý Mạn không biết mình có làm được không, nằm ở trên giường êm ái không muốn tắm rửa ăn uống, ở phương diện này anh đòi hỏi rất nhiều, lần nào cũng tràn đầy năng lượng, cô thì co quắp một bên, với nhịp điệu này quả thật cô thấy không đậu được là điều khó khăn.

Bùi Nghiệp Khôn đắp chăn cho cô, vặn điều hòa lên hai độ, “Em ngủ trước đi, anh xuống lầu mua mì, nấu xong sẽ gọi em.”

Lý Mạn nhắn tin cho Hoàng Mỹ Phượng hỏi bà đang ở đâu, Hoàng Mỹ Phượng nói rằng bà vẫn đang ở trên tàu và chuẩn bị ngủ.

Lý Mạn đang tắm, Bùi Nghiệp Khôn đang ở trong bếp, cô mặc một chiếc váy dài thướt tha. Tóc cô bị ướt một nửa. Cô vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách và chỉnh lại Kênh truyền hình. Bùi Nghiệp Khôn đập hai quả trứng rồi đi ra phòng khách, nhìn thoáng qua rồi chiên trứng, tâm trạng vui vẻ huýt sáo.

Lý Mạn nhớ tới Hoàng Mỹ Phượng thì trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái, tâm tình không thể bình tĩnh, tắt TV đi vào phòng bếp.

“Anh có thấy mẹ em tiều tuỵ nhiều đi không?”

Bùi Nghiệp Khôn cẩn thận hồi nhớ lại. “Nửa năm gần đây anh thấy bà gầy đi rất nhiều, người nhìn có vẻ mất năng lượng.”



Lý Mạn dựa vào cửa, đầu ong ong, cô nói: “Em sợ bệnh của bà ấy tái phát mà bà ấy không biết, đợi bà đi du lịch về, em về Giang Châu một chuyến, em đưa bà đi tái khám.”

Bùi Nghiệp Khôn tắt lửa, đặt hai quả trứng tình yêu lên trên: “Đúng đấy, em cũng có thể kiểm tra bụng của mình xem con trai anh lớn bao nhiêu rồi.”

“Miệng anh lúc nào cũng là con trai, nếu là con gái thì sao?”

Bùi Nghiệp Khôn bê lên bàn. “Không thể là con gái.”

Lý Mạn cười hỏi: “Tại sao?”

“Con gái dễ bị người ta bắt nạt.”

Lý Mạn nghĩ anh chắc là bị chuyện của Ngô Xảo hù doạ, cô nếm thử, mặn nhạt vừa đủ.

“Con trai cũng bị bắt nạt, giống như những đứa con trai bị anh bắt nạt khi còn nhỏ.”

“Đừng lo lắng, con trai của anh, nó là người duy nhất có thể bắt nạt người khác.”

Lý Mạn đột nhiên nói: “Chúng ta sinh con có sớm quá không?”

Tính cách của cô luôn thích những thứ vững vàng, chuyện mua nhà kết hôn và sinh con đều tập trung trong một lần, kỳ thực Lý Mạn không kịp xử lý, cô cảm thấy mình đang đi quá nhanh, cô luôn cảm giác mình chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối mặt, cô không thích làm những chuyện mà mình không chắc chắn.

Bùi Nghiệp Khôn biết tính tình của cô, anh nói: “Với anh mà nói thì hết thảy đều vừa vặn, như bây giờ không phải cảm thấy bất an, chúng ta có cái nhà, đăng ký kết hôn cũng nhận rồi, công việc ổn định, cái gì ở hiện tại cũng tốt cả.”

Lý Mạn cúi đầu ăn mì, đèn sáng rọi vào phòng, sàn nhà sạch sẽ, tường cũng sáng sủa, đây sẽ là nhà của họ trong tương lai.

Bùi Nghiệp Khôn đang rửa bát trong phòng bếp, tiếng động ồn ào.

Kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn năm nay trước kế hoạch mấy ngày, cuối tháng 9, còn một tháng nữa, Lý Mạn không biết tình hình học hành thế nào, nhưng anh rất cẩn thận.

Cô đang nằm trên giường xem ti vi, người đàn ông bên cạnh cô đang đọc sách, chăm chú nương theo ánh đèn, hai gò má mịn màng kéo dài đến cổ, cằm có chút râu, làn da càng đen, lại lật từng trang sách, xương ngón tay rõ ràng rắn chắc, trên khớp xương nhô lên có một vết thương đóng vảy nhỏ, vết sẹo đã mất đi, chỉ còn lại một mảnh nhỏ màu trắng.

Những tấm rèm màu xám nhạt ngăn cách mùa hè buồn tẻ bên ngoài, máy điều hoà thổi qua những chiếc lá của chậu hoa càng thêm sống động.

Lý Mạn: “Anh mang kính từ lúc nào?”

Chiếc kính gọng vàng mỏng manh được gác trên sống mũi cao của anh, tròng kính hơi phản chiếu ánh sáng, Lý Mạn nghĩ đến một câu: dã thú mặc quần áo.

“Lần trước về, nhìn hơi mờ nên đi cắt kính.”

“Bao nhiêu độ?”

“Hơn một trăm độ một chút, không sao.” Bùi Nghiệp Khôn quay đầu nhìn cô, tiện thể đẩy mắt kính, đột nhiên nhếch khoé môi cười. “Đẹp trai không? Có cảm giác giống tổng tài bá đạo trong phim truyền hình không?”

Thân trên không mặc quần áo, cơ ngực cường tráng, còn có vài giọt nước chảy ra từ xương quai xanh, cằm góc cạnh, khuôn mặt lúc nào cũng rất đẹp trai. Mặc dù đã trường thành, tính tình ngày càng trầm tĩnh hơn nhưng khi đối diện với cô vẫn chỉ là một hồn ma ngây ngô.

Lý Mạn trêu chọc anh. “Tổng giám đốc ở dưới kia thì con tạm chấp nhận được.”

“Em cứ thích tìm trăng sao nhỉ, cô vợ nhỏ, ngứa đòn có phải không?”

Anh kéo chăn, giường rung lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play