Hoàng hôn hôm nay đến rất muộn, nó từ từ lặn về phía chân trời để lại một buổi sáng muôn màu phía tây, những đám mây là là, như làn sương trôi trên mặt hồ xanh biếc, từng cụm từng chùm, cái nóng hầm hập cả một buổi chiều. Vài tia nắng rải rác hắt vào từ ô cửa sổ cuối hành lang, và ánh sáng vàng chan chứa hi vọng.

Ca phẫu thuật của Ngô Xảo kết thúc sau sáu giờ, mọi người đợi bác sĩ thông báo kết quả.

Mẹ Ngô run lên, nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của vị bác sĩ mà bà đang cố gắng níu kéo một tia hy vọng cuối cùng.

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, làm động tác nói: “Ca phẫu thuật rất thành công.”

Mẹ Ngô hít một hơi, ôm vai khóc thút thít, y tá đẩy Ngô Xảo ra, trên người bị quấn băng gạc quá nhiều, Lí Mẫn cảm thấy kỳ lạ.

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, cứ để một người chờ, đợi đến khi người đó tỉnh lại mới vào thăm.”

Lý Mạn đi theo xe đẩy vài bước, ánh mắt nhìn theo Ngô Kiều, Bùi Nghiệp Khôn ôm lấy cô.

Bác sĩ nói Ngô Xảo ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm, nếu là vì kỳ thi tuyển sinh đại học, nên hoãn một năm rồi mới nói.

Lý Mạn và một số giáo viên khác cũng nghĩ như vậy, chưa kể vết thương tâm lý khó lành hơn vết thương thể xác.

Lý Mạn đỡ mẹ Ngô và nói: “Khi nào cô bé tỉnh lại, xin hãy gọi cho tôi. Nếu chị gặp khó khăn về tài chính trong việc nhập viện, chị có thể nói với tôi. Người còn sống là tốt rồi, những chuyện khác sẽ luôn có cách giải quyết”.

Lý Mạn lấy một bộ màu bột từ trong túi xách đưa cho mẹ Ngô, “Lựa chọn tự sát của cô bé hẳn là vì không thể chịu đựng được. Chúng tôi không thể hiểu được lòng cô bé khó chịu như thế nào. Nếu cô bé tỉnh dậy thì nói vài lời an ủi, đừng trách con bé…, chị phải để con bé biết rằng có rất nhiều người yêu quý con bé bên cạnh những người không thích nó. Con bé không làm chuyện gì sai cả. Ông trời đã cho con bé cơ hội thứ hai thì con bé nên trân trọng nó . Lời của bác sĩ rất có lý, chúng ta hãy tạm nghỉ học một năm để điều chỉnh lại tinh thần và thể chất của cô bé vào năm sau. Con bé là một người chăm chỉ, sẽ có nhiều triển vọng trong tương lai. “

Mẹ Ngô cầm bộ màu bột, giữ chặt trong tay, gật đầu cảm ơn.

Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô bước ra khỏi bệnh viện. Vài quán ăn nhỏ ở lối vào bệnh viện nồng nặc mùi thức ăn. Những người bán bóng bay đi lại trên đường. Từng chùm bóng bay đủ màu sắc lơ lửng, và ánh sáng của buổi tối đã thay đổi màu sắc của chúng, tạo nên bức ảnh lộng lẫy hơn.

Đèn qua đường cho người đi bộ chuyển đỏ, dòng xe cộ chạy qua lại phía trước.

Năm ngón tay Bùi Nghiệp Khôn giữ lấy tay cô, mười ngón tay đan chặt, lòng bàn tay anh dày rộng, ngón tay thon dài cứng cáp, tựa như sợi xích cứng rắn quấn chặt tay Lý Mạn.

Ánh mắt Lý Mạn hơi dừng lại, phía trước có một chiếc xe buýt bấm còi, vài tiếng còi vang đã đánh thức cô.

Lý Mạn nói: “Chuyện Chu Uý Sơ, nếu là thật thì sẽ bị phán xử thế nào?”

Bùi Nghiệp Khôn: “Bị xử thế nào cũng chẳng liên quan gì đến em, làm sai chuyện gì thì phải trả giá tương ứng với tội lỗi của mình.”

“Mặc dù em không thích cô ta, nhưng bất kỳ ai gặp trường hợp đó đều sẽ hoảng hồn. Bảo sao cô ta khác thường như vậy, em với cô ấy cũng chẳng phải thù hận thâm sâu gì, cô ta vậy mà…” Lý Mạn mấp mấy môi, cô không muốn kể chuyện vừa rồi cho Bùi Nghiệp Khôn nghe.

Bùi Nghiệp Khôn tai thính, hỏi cô: “Cô ta làm sao? Hửm?”

“Cô ta vậy mà… muốn đánh em.” Cô đáp lại.

Đèn sáng lên, Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô băng qua đường, nói: “Như tên mặt trắng kia nói, khi một người tử tế làm điều xấu, cô ấy sẽ không nhìn thẳng vào vấn đề mà trốn tránh, cô ta sẽ bị lương tâm mình dằn vặt. Càng ngày càng lớn, quan hệ giữa em và cô ấy càng căng thẳng, vậy là mọi áp lực trong lòng đều chuyển hết lên người em.”

Lý Mạn nói ‘vâng’, không đề cập những thứ liên quan đến họ nữa.

Khi đi ngang qua KFC, Bùi Nghiệp Khôn mua hai lon Coca, rồi hỏi nhân viên đá lạnh và túi giữ nhiệt.

Bên ngoài ô cửa sổ đèn vừa lên phố, dòng người cuồn cuộn.

Lý Mạn ngồi ở vị trí bên ô cửa sổ ngây người ra, cô cũng chẳng biết mình đang nghĩ chuyện gì, chỉ là trong đầu vụt qua hình ảnh Trần Ngọc, Lý Kiến Trung, Chu Uý Sơ, cuối cùng cô nhớ đến mẹ mình.

Bùi Nghiệp Khôn bỏ đá vào túi giữ nhiệt, cuộn lại, xoay mặt cô sang, nhẹ nhàng xoa cho cô.

“Da em trắng quá, chút lực tác động vào là để lại vết tích ngay, yếu ớt như bánh gạo nếp.” Mông lúc nào cũng bị anh bóp bầm tím.

“Em tự làm được.” Lý Mạn nhận túi chườm lạnh từ anh, sức lực anh hơi nặng khiến cô bị đau, túi đá lạnh đặt bên mặt hơi châm chích.

Bùi Nghiệp Khôn uống hai lon Coca, nói: “Lát nữa về ngủ một giấc thật ngon, đừng nghĩ chuyện có chuyện không, Ngô Xảo không có vấn đề gì, tất cả đều an tâm, những chuyện khác em đừng để tâm, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, nghe thấy không?”

“Vâng.”

Bùi Nghiệp Khôn nâng gò má cô. “Nào, cười lên xem.”

Lý Mạn đánh tay anh. “Đau.”



“Sức lực yếu ớt, nhìn riết thành quen.”

Anh vắt chân này lên chân kia, chơi đùa với tấm khăn giấy, nhanh chóng xử lý hết lon nước, Bùi Nghiệp Khôn nói: “Ba ngày sau anh đi, em phải ngoan ngoãn đợi đấy, có chuyện gì không giải quyết được thì phải nói với anh, đừng tự làm mình thêm buồn phiền.”

“Vâng.”

Bùi Nghiệp Khôn cười hừ một tiếng, đưa tay sờ đầu cô. “Đừng để người ta lo lắng, ngốc nghếch như heo, đến heo bị giết còn kêu vài tiếng, nhưng chẳng mấy chốc cũng bị người ta giết.”

“Đúng vậy, hôm nay anh kêu rất lớn đấy.”

Anh búng trán cô. “Mồm miệng lợi hại đấy.”

***

Chu Quốc Xương ở đồn cảnh sát thừa nhận mọi chuyện, chỉ có điều ông thừa nhận mình là người điều khiển xe gây tai nạn chứ không phải Chu Uý Sơ, trên đường đưa con gái về có hơi lo lắng, chuyện này có thể lý giải được, nhưng những gì nghe và nhìn thấy không khớp với nhau ảnh hưởng đến quá trình điều tra của cảnh sát.

Vài lần đặt câu hỏi ông ta đều đổi tông giọng, còn Chu Uý Sơ ở phòng kế bên lại thẳng thắn hơn ông ta, kể lại chuyện một năm một mười.

Hàn Phó Minh dặn người đưa Trần Ngọc đến phòng y tế băng bó vết thương, đầu óc Trần Ngọc trống rỗng, run rẩy gọi cho Lý Kiến Trung, lúc đầu Lý Kiến Trung nói ông đang ở trấn bên cạnh Đồng Thành bàn chuyện làm ăn, vừa nghe thấy sự tình của Chu Uý Sơ liền vội vàng thu xếp chạy xe về gấp.

Lý Kiến Trung bảo Trần Ngọc liên lạc với luật sư, có thể xử lý chuyện đơn giản thì cứ xử lý, cho dù có phải ngồi tù cũng ngồi thời gian ngắn, về phần bồi thường không là vấn đề.

Trần Ngọc gọi đến trường xin nghỉ phép một tháng.

Hôm sau đi làm Lý Mạn mới biết bà ấy một tháng tới sẽ không đến, thế này cũng tốt, ít nhất cô có thể ổn định tinh thần suy nghĩ sau này phải đối mặt với người ta thế nào mới là tốt nhất.

Chuyện Ngô Xảo tự tử ở trường gây xôn xao dư luận, hiệu trưởng lại một lần nữa phải đau đầu, trong hai tháng đã xảy ra hai chuyện lớn, phòng giáo dục phải xử lý nghiêm túc.

Họp giáo viên mỗi ngày, lặp đi lặp lại công việc kiểm điểm, tuyên truyền giáo dục an toàn, cũng như giáo dục sức khỏe tinh thần cho học sinh.

Chiều hôm sau Ngô Xảo mới tỉnh lại, Lý Mạn định sau khi tan làm sẽ đến bệnh viện thăm cô bé, lớp trưởng gọi Lý Mạn, nói muốn đi cùng.

Lớp trưởng nói: “Chuyện của Ngô Xảo tất cả mọi người đều cảm thấy khó khăn, nói đúng ra thì mỗi người chúng em đều có trách nhiệm, cũng may mà hiện giờ cậu ấy không sao. Mọi người gom ít tiền, sau đó lấy hai trăm từ quỹ lớp mua ít đồ, em đại diện mọi người đến thăm bạn ấy.”

Lớp trưởng cầm giỏ hoa quả trong tay, đã chuẩn bị từ trước.

Thực sự việc này cũng ảnh hưởng lớn đến bạn học cùng lớp, bình thường nghe đến chuyện nhảy lầu tự tử không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng khi xảy ra xung quanh mình đáy lòng lại bị kinh sợ khó mà diễn tả bằng lời được.

Bùi Nghiệp Khôn và bác Tưởng ngồi hóng mát đánh cờ, không thể không tò mò mà đề cập đến chuyện nhảy lầu tự tử, bác Tưởng nói: “Hôm nay bác đọc báo, bên Đông Giao vừa bắt được hung thủ đâm chết người vài ngày trước, nghe nói là y tá bệnh viện trương ương, thực sự ác độc quá.”

Bùi Nghiệp Khôn nhíu mày, không nói gì, nhìn đồng hồ, năm giờ rồi, anh đặt quân cờ cuối cùng xuống, nói: “Hôm nay đến đây thôi, cháu phải đi đón vợ cháu.”

“Ôi chà thằng nhóc cậu, cố ý kéo ván cờ với tôi! Tôi không phục, ngày mai chơi thêm một ván nữa!”

“Vâng, ngày mai xem như là lần cuối cùng, sau này cháu phải đi làm rồi, bác trai, tranh thủ kiếm một người bạn cờ khác đi, không thì sắp tới sẽ chán lắm đấy.”

“Nói như thể cậu không đến đây nữa ấy, tiểu Lý ở đây sao cậu lại không đến? Không tìm, không cần tìm, quanh đây chẳng có người nào có kỹ năng tốt, không có chút sức lực nào.”

“Đến chứ, sao lại không đến được, cô ấy ở đâu cháu sẽ theo đến đó.”

Buổi chiều Lý Mạn gửi tin nhắn cho anh nói Ngô Xảo tỉnh lại rồi, để anh đi theo cô một chuyến. Bùi Nghiệp Khôn ghé vào sạp hoa quả mua hai giỏ, ngậm điếu thuốc rồi ung dung đi đến cổng trường học.

Cổng trường vừa mở, học sinh mặc đồng phục ùa ra khỏi cổng như đám cá mòi đang bơi.

Tuy anh lớn hơn những học sinh này mười mấy tuổi, nhưng anh nhìn không già, gương mặt sạch sẽ ngũ quan thanh thoát, dựa bên cây hút thuốc, cử chỉ lười biếng, áo phông đen ngắn tay để lộ cánh tay mạnh mẽ rắn chắc, mà đàn ông cao ráo vốn đã thu hút ánh nhìn.

Học sinh nữ đi qua không nhịn được mà nhìn vài lần, thì thầm bàn luận với nhau người gì đẹp trai quá.

Đám nữ sinh đẩy nhau cười thầm, nụ cười diễm lệ của tuổi thanh xuân, trong đó có một người bị đẩy lên trước mặt Bùi Nghiệp Khôn, vóc dáng nữ sinh kia cũng tầm cỡ Lý Mạn, rất xinh đẹp.

Cô nữ sinh do dự vài giây, cực kỳ ngại ngùng hỏi anh: “Anh đẹp trai, có thể kết bạn Wechat không?”

Bùi Nghiệp Khôn bỏ thuốc xuống, cười nói: “Trường các em để các em yêu sớm à?”



“Hả?”

“Có quản không?”

“Quản…”

Bùi Nghiệp Khôn nhướng mày. “Vậy thì em chạy nhanh đi, lát nữa để bạn gái tôi thấy lại lên lớp dạy dỗ em đấy, chà, cô giáo Lý của tôi đến rồi.” Anh hất cằm, ánh mắt rơi trên người phía sau đám đông.

Cô nữ sinh nghe không hiểu, nhưng biết người này có bạn gái rồi, mới quay đầu lè lưỡi với đám bạn gái.

Lý Mạn liếc anh, thấy anh mua hoa quả cảm thấy anh cũng chu đáo.

Lớp trưởng quan sát Bùi Nghiệp Khôn vài lần, cảm thấy người đàn ông này cao lớn đẹp trai, khí thế áp đảo, yên lặng đứng sau lưng Lý Mạn.

Lý Mạn nói: “Đây là lớp trưởng lớp em chịu trách nhiệm, đi chung với chúng ta, bắt xe thôi, đi bộ qua đó tốn nhiều thời gian.”

Bùi Nghiệp Khôn giẫm tàn thuốc lá. “Đưa đây, thầy cầm giúp em, tay chân lèo khèo bưng bê thế nào được?”

Lớp trưởng bị bạn trai cô giáo ghẹo, nói câu cảm ơn.

“Tiểu Mạn! Tiểu Mạn!”

Ba người định lên xe, nhưng Lý Mạn nghe được giọng nói quen thuộc, cô nhìn quanh một lượt, Lý Kiến Trung đứng bên xe của ông ta vẫy gọi cô.

Bùi Nghiệp Khôn bảo bạn nhỏ lớp trưởng lên xe, đặt hai giỏ hoa quả vào trong, nhìn về phía Lý Kiến Trung.

Con người này lúc dầu sôi lửa bỏng lại tìm đến người ta, không biết có ý gì.

Lý Mạn nói với Bùi Nghiệp Khôn: “Đợi em một chút.”

Tiếng người trên con đường lớn ồn ào, Bùi Nghiệp Khôn đứng xa không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy dáng vẻ Lý Kiến Trung thấp thỏm.

Một tuần sau sẽ mở phiên toà sơ thẩm Chu Uý Sơ, tình hình căn bản luật sư đã nắm được rõ, Trần Ngọc khóc cả đêm qua, sáng nay mới chợp mắt ngủ, chiều nay mới nói đến chuyện ở bệnh viện với ông, Lý Kiến Trung mới biết Lý Mạn dạy học ở trường này, còn quen với Trần Ngọc. Ông không biết duyên phận này là tốt hay xấu, chỉ là hữu duyên, vậy thì thử lại một lần nữa.

Lý Kiến Trung nói: “Chuyện hôm qua giữa mọi người bà ấy nói với bố rồi, vấn đề ở chỗ Uý Sơ, Trần Ngọc bà ấy cũng cảm thấy có lỗi với con. Hôm nay bố đến tìm con là muốn nói tiếng xin lỗi con.” Ông thở dài thườn thượt, đưa tay định chạm vào bả vai cô nhưng lại rụt tay về, nói tiếp: “May mà hôm qua con không xảy ra chuyện gì, không thì bố không biết phải ăn nói với mẹ con thế nào. Bố biết trước đây bố không chăm sóc con, không có trách nhiệm cần có với con, nhưng như Trần Ngọc nói đấy, bố muốn bù đắp cho con. Lần này may mắn là con không có chuyện gì, bố rất xin lỗi con, để họ làm tổn thương con rồi.”

Gương mặt Lý Mạn vẫn còn hơi đỏ. Lý Kiến Trung biết cô chịu trọn cả bàn tay của Chu Uý Sơ, Trần Ngọc không có ý xấu nên đã nói hết chuyện với ông.

Bây giờ Chu Uý Sơ lại xảy ra chuyện khiến đầu óc ông nổ tung, nhưng nếu Lý Mạn xảy ra chuyện ông cũng đau khổ như vậy, người càng lớn tuổi càng thấy trân trọng máu mủ tình thân, con gái ruột của mình lại không hoà hợp với mình, so với người ngoài, quan hệ máu mủ mới là nhất.

Lý Mạn thấy ngạc nhiên, ông ta chỉ vì một câu xin lỗi mà cố tình chạy đến đây.

Lý Mạn nói: “Con không bị tổn thương gì, chuyện hôm qua dù sao cũng là Trần Ngọc đỡ giúp con, con cảm ơn bà ấy, chuyện công việc của con cũng cảm ơn bà ấy. Nhưng ở những phương diện khác thì bỏ đi. Không có việc gì thì đừng đến tìm con, cuộc sống của các người là của các người, của con là của con, chuyện bù đắp cũng chỉ là chuyện nói bằng miệng của cô, thôi thì quên đi.”

Cô không dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện với Lý Kiến Trung được, đây càng giống như thời điểm tuyệt vọng nhất đã từ bỏ tất cả.

Sóng mũi Lý Kiến Trung cay xè, không giải thích biện minh gì cho mình. “Tại bố không tố, bố có lỗi với con.”

“Con đi trước.”

Bùi Nghiệp Khôn không hỏi cô, chỉ giữ vai cô mà trấn an.

Trên đường đi, Lý Mạn nhớ lại vì sao mình lại thất vọng về Lý Kiến Trung, suy cho cùng vẫn là vì trong lòng mình còn kỳ vọng với ông ta, khi không có Bùi Nghiệp Khôn bên cạnh, cô chỉ có tình yêu thương của mẹ và sự độc lập của mình, mỗi một việc vặt trong đời sống thực sự cô và mẹ mình cần có một người trụ cột, bởi thế cô luôn tưởng tượng ra, nếu như Lý Kiến Trung ở đây những việc này đã được giải quyết nhanh chóng rồi, sự tưởng tượng ấy lại biến thành sự mong đợi, nhưng những gì ông làm hết lần này đến lần khác là phá tan sự mong đợi đó.

Bùi Nghiệp Khôn để cô dựa vào, khiến cô an tâm hơn, khiến cuộc sống của cô có một cái trụ vững chắc, cho nên cô không cần Lý Kiến Trung nữa.

Còn những khao khát thiếu thốn lúc trước đều biến thành oán trách ông ta, cho dù ông ta có bù đắp thế nào cũng không thể trả lại những thiếu thốn kia.

Chưa kể ông ta còn luôn viết những tấm séc khống.

Bùi Nghiệp Khôn nhìn mặt mày cô ủ rũ, biết cô vì bác Lý mà buồn phiền, mặc dù không biết hai người nói gì, những cũng có thể đoán ra được vài phần, còn có thể nói gì được nữa, chuyện Chu Uý Sơ không thân thiện với Lý Mạn, tóm lại là nói xin lỗi cô và vài lời quan tâm, bác Lý càng như thế thì Lý Mạn càng khó tha thứ cho ông, nghe nhiều mà không có ý nghĩa, ai cũng đều mệt mỏi.

Bùi Nghiệp Khôn xoa cánh tay cô, ôm người vào trong lòng ngực, cúi đầu nói vài ba câu.

Lớp trưởng ngồi bên ghế lái phụ len lén nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho bạn học chung lớp: Lơ là một chút là ăn cơm chó của cô Lý ngay, còn nữa, bạn trai của cô Lý đẹp trai lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play