Lý Mạn tắm xong sấy tóc, gió thổi ra làn gió nóng khiến cả cơ thể đầy mồ hôi, vừa tắm xong mà trên người đã dính dấp, cô dùng kẹp cố định tóc, tuân theo chương trình của cuộc sống, giặt đống quần áo một cách thong thả.
Cô làm ổ trên ghế sô pha nghỉ ngơi xem ti vi mới nhớ ra ngày hôm nay về lại đây vẫn chưa có bữa ăn nào, Lý Mạn mua chút đồ bên ngoài.
Đây chính là thời gian vàng, chiếu phim thần tượng thanh xuân, nữ chính nhà nghèo, không xứng với nam chính, nhưng nam chính không từ bỏ, nữ chính thì cứ lùi bước.
Lý Mạn đổi sang kênh khác, tiết mục du lịch, trời xây mây trắng, xem cảnh đẹp thêm vui.
Người dẫn chương trình nói một đoạn tiếng Anh dài khá lưu loát, sau đó dùng tiếng Trung giải thích cho người xem, Lý Mạn ôm gối, cơ thể tụt xuống dựa vào một phái sô pha, cái váy bông cuộn lên để lộ phần bắp chân trắng nõn.
Cô điều chỉnh ngọn đèn nhỏ, ánh đèn không quá chói, màu sắc ấm áp nhàn nhạt, như vậy không thu hút nhiều muỗi.
Cảnh tượng trên màn hình ti vi biến hóa liên tục, đủ mọi ánh sáng màu sắc thay đổi trên gương mặt cô, hai mươi phút thoáng cái trôi qua, có người gõ cửa, Lý Mạn mới choàng tỉnh.
Nhân viên giao hàng nói: “Giao cơm đây, đây là thức ăn của quý khách, chúc quý khách dùng ngon miệng.”
“Cảm ơn.”
Trước khi đóng cửa lại, nhân viên giao hàng bỗng nhiên nói: “Cô ơi, cô ở một mình thôi à?”
Lý Mạn giương mắt lên, cảnh giác.
Nhân viên giao hàng vội vàng khoát tay, nói: “Tôi thấy một người đàn ông ở dưới lầu cứ chăm chăm nhìn căn hộ của cô, nhìn có vẻ không giống người đứng đắn lắm, chú ý an toàn.”
“Đàn ông?”
“Đúng vậy, cánh tay còn băng bó nữa.”
Lý Mạn gật đầu nói cảm ơn, cô tắt tất cả đèn torng phòng, đi ra ban công ngắm xuống dưới.
Bên giàn hoa quế ở dưới có một ngòn đèn đường, trong sáng như ánh trăng, người đàn ông đứng dưới đó đang hút thuốc, khi thì cúi đầu khi thì nhìn quanh, ánh điện mờ ảo chiếu trên vai anh rồi vòng quanh cơ thể người đàn ông, cường tráng vững chắc, giống như một ngọn núi cô độc.
Bây giờ có lẽ chưa đến chín giờ, cô không biết anh đã đứng bao lâu, chỉ có thể nói anh và người phụ nữ kia đã ăn cơm rất nhanh.
Lý Mạn quay lại phòng khách, ở trong không gian yên tĩnh nương theo ánh trăng mà ăn cơm, yên tĩnh đến mức bọt khí trong lon nước ngọt cũng trở nên rõ ràng, cô không phải là rất đói, nhìn đồ trước mắt lại càng không thấy ngon miệng, chẳng khác nào đang nhai đèn cầy.
Nhiều năm như thế, bởi vì biết mình không thể tự do lựa chọn, cho nên rất đón nhận sự cực khổ, rất chịu đựng sự cực khổ, cô vẫn cảm thấy ngày hôm ấy mình đã đưa ra một sự lựa chọn chính xác, chính xác nhưng không vui vẻ, bây giờ còn cực khổ hơn trước.
Gần đây cô không chỉ suy nghĩ một lần, nếu như, nếu như ở bên cạnh anh thì sẽ như thế nào.
Cô đặt đũa xuống, lẳng lặng đứng sững trong đêm tối vô biên, vòi nước trong phòng bếp không vặn chặt, tiếng nước chảy tí tách vang vọng.
Rầm rầm rầm, bỗng nhiên có người đập cửa.
Trái tim Lý Mạn căng cứng, bất giác phỏng đoán người ngoài cửa là ai, phản ứng đầu tiên của cô là anh, nhưng cảm giác lại không giống.
Từ Kiều dựa tay vịn hành lang bên cạnh, vừa nghịch điện thoại vừa đợi người mở cửa, đèn cảm ứng tắt, cô giậm chậm, đèn hành lang sáng lên một lần nữa.
Lý Mạn không quá quen với cô ấy, nhưng cảm giác của cô với cô ấy khá ổn, Từ Kiều là người thẳng thắn chính trực, tốt hơn đám người vòng vo nhiều.
Từ Kiều hạ cằm xuống chỉ ra bên ngoài, nói: “Người đàn ông dưới lầu kia lần trước cô đưa về nhà, người ta cứ quanh quẩn dưới lầu mãi, nửa tiếng trước tôi đi chạy bộ đã thấy đứng đó, lúc này vẫn còn đứng đó, nhanh đi đón người thân đi, đợi lát nữa lại có bảo vệ đến tưởng rằng ăn trộm.”
“Không cần, đợi một lúc nữa anh ấy sẽ đi.”
“Gây chuyện à? Lý Mạn, cô đến nỗi nào, vứt Hàn Phó Minh rồi giờ còn đẩy người yêu ra, cái gì cũng không có được, không cảm thấy thua thiệt à?”
Lý Mạn nói: “Vậy tôi đi tìm Phó Minh thì tốt?”
Từ Kiều lập tức sừng sộ lên, “Cô có ý gì? Tốt bụng nhắc nhở cô một tiếng, còn cố ý chọc tức tôi.”
Lý Mạn bị vẻ mặt của cô ấy chọc cười, cô nói: “Cảm ơn.”
Từ Kiều lạnh nhạt quay đi, mở cửa vào nhà.
Nụ cười của Lý Mạn tắt dần, nghĩ đến việc anh đứng nhiều giờ thì tâm trạng hơi phức tạp, có chút đau nhói có chút do dự không biết phải làm thế nào.
Anh lạnh nhạt với cô, anh giận dỗi cô, anh còn vờ như không nhìn thấy cô, nhưng cuối cùng vẫn quan tâm đến cô, cô thì không như thế sao.
Cho dù cô cự tuyệt phần tình cảm này, nhưng có đôi khi trong tiềm thức cảm giác mình và anh từng có quan hệ thân mật, anh hẳn là giống cô. Giống như hôm nay thấy anh nói đùa với cô gái kia, mãnh liệt muốn chiếm làm của riêng, cô cảm thấy không phải thế, nhưng thay đổi ý nghĩa mà ngẫm nghĩ, cô có tư cách gì mà nghĩ như thế, người khiến cho cục diện phát triển thành thế này chính là cô mà, còn cô rõ ràng đưa ra một quyết định chính xác, nhiều năm như vậy vẫn luôn tôn thờ lý tính. Chỉ như thế, tư tưởng một mực rơi vào vòng tuần hoàn chết.
Dù cho cô có xử sự quyết đoán đoạn tuyệt đi chăng nữa, nhưng khi đối mặt với anh sẽ bất giác mà do dự, có thể, đây chính là diện mạo của tình yêu, nó khiến cho người ta rơi vào giãy giụa, khiến người ta trở nên đánh mất chính mình.
Lý Mạn nhớ lại bóng người anh đứng dưới ánh đèn đường, khẽ thở dài một tiếng rồi xuống lầu, đèn cảm biến ngoài hành lang sáng lên, ánh sáng yếu ớt truyền qua ô cửa sổ ra khỏi hành lang.
Anh ngồi khom lưng ở luống hoa bên cạnh, ngậm thuốc lá, tay trái đánh bộp một tiếng vào bắp chân của mình, đập bép xác con muỗi, anh giữ thuốc lá, tự lẩm bẩm: “Đến máu của ông đây mà cũng dám rút.”
Lý Mạn đứng trong góc tường ở tầng dưới, chần chừ vài giây rồi đi về hướng anh.
Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu hút thuốc, thấy trước mắt có bóng đen, liền biết có người đến, anh vờ như không thấy chỉ né người sang một bên.
Lý Mạn nói: “Hôm nay gió ít, côn trùng nhiều, đừng đứng ở đây.”
Tay anh đặt trên đầu gối rít hết hơi này đến hơi khác, giả vờ không để ý đến cô.
Lý Mạn im lặng vài giây, nói: “Về sớm đi.”
Anh không đáp lời, Lý Mạn không biết nên nói gì, xoay người muốn đi lên lầu.
Bùi Nghiệp Khôn đứng dậy, đạp tắt tàn thuốc, không nói tiếng nào bỏ đi, bước chân thẳng tắp vững vàng, Lý Mạn nghe thấy tiếng vang vội lấy lại tinh thần, vẫn chăm chăm nhìn anh bỏ đi, luống hoa quế che kín tầm mắt, cô thu hồi ánh mắt quay bước đi về.
Nhưng vừa nâng bước chân lên thì nghe cách đó hai trăm thước truyền đến tiếng đàn bà thét chói tai, nghe được vụn vặt mấy chữ: “Tông chết người rồi!”
Trái tim Lý Mạn chợt nhảy dựng lên, cho dù biết xác suất này rất nhỉ, nhưng cô không thể ngăn được cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, cô xoay người chạy xuống lầu như bay, chạy như điên ra ngoài tiểu khu.
Ở ngã tư đường đậu một chiếc xe, đèn xe lóe sáng, người đi đường dần dần vây quanh lại hiện trường.
Lý Mạn không ngừng tìm kiếm bóng dáng anh trong đám người.
Người qua đường nói: “Đụng đến thảm quá, máu me văng ra hết, nhìn trực tiếp mà không thở nổi, chàng trai này còn trẻ tuổi quá.”
Hai tay Bùi Nghiệp Khôn cuộn chặt đi đến nôi xảy ra tai nạn, cô len vào đám người, khi thấy rõ người chết cô bỗng hở phào một hơi, dường như sau một khắc nghẹt thở tử vong cuối cùng cô cũng được sống lại.
Bỗng nhiên trước mắt tối sầm, bàn tay ấm áp che chắn trước mắt cô.
“Em ra đây nhìn gì, không sợ ngủ không yên giấc à?”
Chủ nhân của giọng nói không cần xưng tên cũng biết là ai.
Bùi Nghiệp Khôn kéo tay anh xuống, xoay người đưa mắt nhìn anh, cô hơi mím môi.
Bùi Nghiệp Khôn biết cô đang suy nghĩ gì, anh hừ lạnh một tiếng, “Lo lắng cho tôi vậy à?”
Khi cô hồi hộp một chút thì sắc mặt sẽ u ám hơn bình thường, lần trước ở đường hầm cũng vậy, tâm tư gì của cô anh cũng có thể nhìn thấu.
Lý Mạn nói: “Không sao thì tốt rồi.”
“Không cần em quan tâm vớ vẩn.” Bùi Nghiệp Khôn rút tay về, băng qua đám người.
Lý Mạn vuốt mặt, đi về nhà một cách chậm chạp, tiếng còi xe cảnh sát và tiếng xe cứu thương sau lưng hòa lẫn với tiếng người ồn ào, đâm vào màng nhĩ đến đau đớn.
Sau khi sợ bóng sợ gió một lúc, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ tiểu khu ra giao lộ chỉ có vài thước ngắn ngủi, khi suy nghĩ của mình bị tự mình nuốt chửng cô lại cảm thấy tuyệt vọng, đây là một loại tuyệt vọng khiến cho dục vọng sinh tồn của người ta bị mất đi.
Đi đến cửa nhà Lý Mạn mới phát hiện mình quên mang chìa khóa, điện thoại di động cũng không mang theo.
Cô nhíu mày ngồi xổm xuống, vừa rồi chỉ chăm chăm nghĩ phải đối mặt với anh thế nào mà quên mất thói quen sinh hoạt.
Lý Mạn gõ cửa nhà Từ Kiều.
Từ Kiều vừa tắm xong trên đầu còn quấn khăn lông, mùi sữa tắm xộc vào mũi, nhìn Lý Mạn nghi hoặc ừ hử.
Lý Mạn nói: “Vừa nãy xuống lầu quên mang chìa khóa, có thể mượn điện thoại không, tôi tìm người mở khóa.”
Trong tiểu khu điều duy nhất tốt đó chính là tờ rơi quảng cáo trên tường rất nhiều, một chục cái thì một cái chính xác.
Từ Kiều nhìn cô mà cảm thấy buồn cười, mở rộng cửa, nói: “Đi vào trước đi.”
Phòng của Từ Kiều bố trí giống của cô, chỉ có điều được cô trang trí rất nữ tính, khăn trải bàn màu hồng, rèm cửa sổ màu hồng, khung cảnh rất thoải mái.
Lý Mạn thay dép cô ấy đưa.
Từ Kiều lấy thức uống cho cô, nói: “Giờ này thì người mở khóa cũng ôm vợ người ta ngủ ngon lành rồi, ngày mai rồi cô hẵng gọi, nếu không có vấn đề gì thì cô ở tạm nhà tôi một đêm.”
Lý Mạn ngồi xuống chiếc ghế sô pha rộng rãi, thức uống trong tay lạnh như băng, cô nói lời cảm ơn.
Từ Kiều bật quạt điện, thả tóc ra, ngồi sang phía quạt điện hong khô tóc, cô ấy mở ti vi, trò chuyện vài câu nhàn rỗi với Lý Mạn.
“Tôi không cho cô ở chùa đâu, sang đây, bây giờ tôi hỏi một câu cô trả lời một câu.”
Trong đầu Lý Mạn còn quanh quẩn chuyện vừa xảy ra, có phần hờ hững, cố bắt đầu nghĩ mà thấy sợ, nấu như cái xác suất nhỏ bé này thực sự xảy ra thì sao.
Từ Kiều nói: “Cô vài Hàn Phó Minh tiến triển đến đâu rồi?”
Lý Mạn ngẩn ra, nói: “Chắc là đến ôm rồi.” Hơn nữa còn lá cái ôm đầy khách khí và ngắn ngủi lúc chia tay.
“Vậy cô cảm thấy anh ấy thích cô bao nhiêu?”
Lý Mạn dường nhu đã nhìn thấu, người con gái trước mặt thật là “có dụng ý không tốt”, cô hỏi ngược lại: “Vậy cô cảm thấy anh ấy thích tôi bao nhiêu?”
Từ Kiều bặm môi, cô ấy cũng không nói ra được.
Lý Mạn nói: “Tôi và anh ấy thực sự giống như là bạn bè tri kỉ thì đúng hơn, cô thích anh ấy như thế chắc cũng biết, con người anh ấy thành thật hiền lành, dĩ nhiên có hơi ngốc, tôi và anh ấy ở cạnh nhau khá là hợp, nhưng đó không phải là tình yêu. Cho nên tôi nghĩ anh ấy chẳng qua là đơn thuần thích tôi, chưa đến mức gọi là yêu.”
Từ Kiều dựa ngã người vào ghế sô pha, trải mái tóc ướt, nói: “Không biết cô đang nói gì.”
Lý Mạn ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ do ban đầu học chung lớp, tiếp xúc tương đối nhiều.”
Từ Kiều hỏi: “Ngày hôm đó tôi hỏi anh ấy sao hai người chia tay, anh ấy không chịu nói, nhưng mà con mắt tinh tường của tôi nhìn một cái là rõ ngay, nhắc đến chuyện này, rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì thế, xem Hàn Phó Minh như lốp xe phòng hờ à?”
Lý Mạn cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi trì trệ, cô không biết kể từ đâu, đang sắp xếp ngôn từ, Từ Kiều cho rằng cô đang phòng thủ với mình, tặc lưỡi nói: “Không muốn nói cũng được, dù sao hai chúng ta chẳng phải bạn bè gì.”
Lý Mạn nói: “Tôi không xem anh ấy như lốp xe phòng hờ, chỉ là chuyện nói ra hơi dài dòng.”
Từ Kiều gác hai chân lên bàn trà nhỏ, nói chậm rãi: “Vậy thì từ từ mà nói, dù sao cũng rảnh chẳng có việc gì làm.”
Lý Mạn thả lòng cơ thể, rơi vào trong chiếc ghế sô pha mềm mại, có lẽ những ngày qua kiềm chế quá mức, cũng không có người t6am sự, có lẽ tính cách của Từ Kiều khiến cho cô cảm thấy thích, cô nói: “Tôi qua lại với anh ấy vì tôi biết con người anh ấy khá hợp với tôi, hoặc nói thẳng ra là một đối tượng kết hôn tốt, tôi cũng muốn thử thích anh ấy, tôi quen anh ấy nửa năm, ở cạnh nhau rất vui, nhưng tôi phát hiện một khi người ta chạm đến trái tim thì không còn vui nữa.”
“Cái gì… cô phát hiện mình vẫn còn thích người đàn ông dưới lầu kia sao?”
“Ừm.”
Từ Kiều nói: “Vậy tình trạng bây giờ của hai người là gì, giận dỗi?”
Lý Mạn khoanh hai tay, cô nói rất chậm, “Tôi không biết cô có hiểu không, gia đình anh ấy hay trình độ học vấn, tiền lương của anh ấy đều không phù hợp với yêu cầu của người nhà tôi, mà chúng ta ở cái tuổi này thì tư tưởng cũng trưởng thành hơn giai đoạn thiếu nữ, chúng ta biết điều gì nên và điều gì không nên, nhưng không phải tôi khinh thường anh ấy, chỉ là tôi biết anh ấy không thích hợp.”
Lên trung học thì bố mẹ li hôn, mẹ dùng hết mọi sức lức tâm huyết đặt hết lên người cô, mẹ hy vọng cô có thể vui vẻ hạnh phúc là bà an lòng, cô cũng muốn khiến cho bà an tâm, cộng thêm việc mẹ bị bệnh, Lý Mạn cảm thấy mình không có tư cách để lựa chọn chuyện gì. Bà đã bỏ quá nhiều thứ cho cô, cô không muốn khiến bà lo lắng thêm nữa.
Từ Kiều hiểu rõ, nói: “Cô nói rất có lý, kết hôn là lựa chọn cho cả đời, phải cẩn thận. Đàn ông li hôn vẫn là hoa, đàn bà li hôn là rác rưởi, quan niệm truyền thống này thực sự ăn sâu vào tâm trí con người, Nếu cảm thấy không thích hợp thì hãy nhanh hạ đao chém loạn đi.”
“Hạ đao chém loạn, đối mặt với người mình thích có thể làm được sao?”
Từ Kiều nói: “Dĩ nhiên tôi không làm được, nếu tôi làm được thì bây giờ còn dùng con mắt khó chịu nhìn cô à. Lần trước không phải cô nói với tôi thích thì theo đuổi ngya hay sao, sao đến giờ thì cô không làm được, còn tưởng rằng cô là người rộng lượng cô đấy, bình thường mang dáng vẻ thanh cao. Không bỏ được anh ta như vậy mà còn không theo đuổi đi.”
Đầu Lý Mạn dựa vào ghế sô pha, cuộn cơ thể lại, tai nạn giao thông bên ngoài vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ mà càng sợ.
Từ Kiều nói: “Cô cứ quắn quýt như thế, chi bằng buông tay đánh một trận, nếu như không có kết quả thì ít nhất cũng không hối hận, bây giờ mới hai bốn, hai lăm tuổi, tìm chút thời gian đánh cược còn kịp, đợi sau này già rồi, anh ta lập gia đình, giả như cô có li hôn rồi theo đuôi anh ta cũng không còn cơ hội, chưa từng nghe qua câu nói này à, bỏ lỡ một lần bỏ lỡ cả đời. Tôi thấy cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, sống như thế thì chỉ thêm đau khổ.”
Lý Mạn nói: “Thật ra tôi không để ý anh ấy nghèo hay là không nghèo, có lẽ anh ấy không cho tôi được một cuốc sống rất tốt, nhưng tôi vẫn đồng ý ở bên cạnh anh ấy. Chỉ có điều tôi còn hơi… tôi không biết nên nói thế nào.”
Có lẽ giống như Lục Bân nói, cô quá lo lắng xa vời, cân nhắc mặt này cân nhắc mặt kia, bị những thứ vô hình ấy trói buộc, giống nhưng những thứ tư tưởng phong kiến đi sâu vào lòng người ấy, cô cũng bị những tư tưởng luân lý truyền thống và kì vọng của mẹ phong tỏa.
Người sống quá quy tắc cũng không phải là chuyện tốt.
Từ Kiều nói: “Đổi vị trí mà suy nghĩ, nếu tình huống của Hàn Phó Minh như thế, tôi vẫn sẽ thích và theo đuổi anh ấy, bởi vì tôi biết anh ấy là một người có tiền đồ, cho dù cuộc sống tương lai không đầy đủ sung túc, nhưng anh ấy không phải là một người khiến cho người khác thất vọng, anh chàng kia của cô có là người như vậy không? Nếu như tích cách anh ta tốt, Lý Mạn, tôi cảm thấy cô nên sống chung với anh ta. Trên đời này không có gì khinh khủng hơn việc tiếc nuối và hối hận.”
Lý Mạn nheo mắt lại, từng chời từng chữ của Từ Kiều giẫm đạp từng chút, câu nói cuối cùng của cô ấy vào mười phút trước thực sự có quá nhiều cảm xúc sâu sắc.”
Từ Kiều cũng nghe được tiếng còi xe cảnh sát ở bên ngoài, hỏi: “Bên ngoài thế nào? Cháy nhà à?”
“Tai nạn giao thông.”
“Thật hay giả, nghiêm trọng không?”
“Chết tại chỗ.”
“Ồ.”
Đầu óc Từ Kiều chuyển động mau chóng, lập tức liên kết ra, nói: “Thực sự thì cô đã sớm đưa ra lựa chọn rồi.”
Lý Mạn nghiêng đầu nhìn vào con người sâu thẳm của Từ Kiều, màn đêm yên tĩnh bỗng dâng lên một làn gió nóng, quần áo phơi ngoài ban công bay phất phơ.
Lý Mạn: “Nhà vệ sinh ở đâu, tôi muốn rửa mặt.”
Từ Kiều nghiêng mặt hất cằm chỉ hướng.
Lý Mạn tìm tòi một lúc lâu mới bật được công tắc đèn, ngọn đèn chân không ấm áp, cô nhìn mình qua tấm kính trên bồn rửa tay không được vui, giống như con cá voi bị sóng biển xô dạt vào bão cát, chỉ im lặng chờ đợi cái chết từ từ đến.
Cô rửa mặt không nhanh không chậm.
Trong đầu thoáng qua ánh mắt của anh ở trong thang máy, bóng lưng dưới lầu của anh, lời thề của anh ngày hôm ấy.
Người khác không biết có thể cảm thấy anh vô học, cuộc đời bình thường, nhưng cô tỏ tường tất cả, anh không phải là kiểu người không có cốt khí hay không có chí khí, bời vì khi thích một người, nên có thể tìm ra hàng vạn ưu điểm, trong tâm trí cô nhảy ra vô số điểm tốt của anh.
Đời người khi còn sống vừa dài đằng đẵng lại vừa ngắn ngủi, khi bài trừ nó thì sẽ trở nên dài dằng dặc, khi hưởng thụ nó mới cảm thấy ngắn ngủi, mà đây chỉ hơn nửa tháng mà tựa như một năm trời.
Lý Mạn rút khăn giấy lau mặt.
Cô nhìn thẳng mặt mình trong gương, ánh mắt dần cố định.
Có đôi khi chỉ một lời thức tỉnh được người trong mộng, rốt cuộc có người nói với cô, có có thể làm như thế, câu nói của Từ Kiều giống như một phiến băng bỏng rơi trên tầng bụi đất, nhẹ, nhưng đủ để băng vỡ.
Cô không muốn khi cô còn sống chỉ toàn là sự tiếc nuối và hối hận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT