Đêm qua mưa trút xuống như thác đổ, lúc xế chiều trời tịch mịch bắt đầu cơn mưa nhỏ, thoáng một cái nhiều ngày liền, từ sau hôn lễ của Tiền Giang Hải, Lý Mạn không gặp lại anh, anh chưa quay về.

Lý Mạn đứng trước cửa sổ, ngoài cửa sổ là san sát nhà dân, ở bên trái có một ngã ba, xe cộ lui tới nườm nượp, ven đường có vài cây nhãn thơm lâu năm cao vút, lá cây phiêu động, hạt mưa mịn, bóng mưa cọ rửa bụi bặm, sau cơm mưa thế giới trông như tất cả đều tươi mới, đồng thời cũng là đục ngầu.

Lục Bân nhìn cô, đặt bút xuống, nói: “Cô Lý, em làm xong rồi.”

Lý Mạn lấy lại tinh thần, đổi đề thi cho cậu bé.

“Cô ơi, tối nay có thể giảm đề thi được không ạ?”

Lục Bân là học sinh sơ trung năm hai, học sinh bây giờ phổ biến thưởng thành sớm, cậu bé không hề cẩn trọng với Lý Mạn, ngay cả năm ba cô nghỉ hè cô cũng dạy kèm tại nhà.

Lý Mạn nói: “Cho cô một lý do.”

Lục Bân gãi đầu, “Bạn gái em chê gần đây em không tìm cô ấy nói chuyện, nên nổi giận với em.”

Lý Mạn cười một tiếng, “Bài thi làm rất tốt rồi, vậy thì giảm vài bài.”

Lục Bân: “Cô, em yêu cô!”

Lý Mạn đẩy bài thi đến trước mặt cậu bé, “Phép tính này sai rồi, tính lại đi.”

Lục Bân là đứa trẻ có thành tích tốt, hôm nay lớp bổ túc kết thúc sớm, hơi phân tâm, vừa nghĩ đề mục vừa tán dóc đứng dậy, hỏi: “Cô Lý, cô nói phụ nữ đang suy nghĩ gì vậy, không nói chuyện thì có nghĩa là thay lòng không thích nữa, sao lại như thế được, đúng là lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển.”

“Chuyên tâm giải đề đi.”

Lục Bân cười, “Cô Lý, em biết cô ba năm rồi, cô tìm được bạn trai chưa?”

Lý Mạn: “Vẫn chưa.”

“Người theo đuổi cô rất nhiều mà? Dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, tính khí cũng tốt, so với cô nàng kia của em thì dịu dàng hơn nhiều.”

“Không hơn nhiều.”

Lục Bân nói: “Sao cô không yêu đương đi ạ, cô, có có thích ai không?”

Lục Bân trả lại đề thi cho Lý Mạn, Lý Mạn bình tĩnh nói: “Có.”

“Vậy anh ta có thích cô không?”

“Ừm.”

“Quào, đó không phải là hai người yêu nhau sao, vậy sao hai người không quen nhau?”

Lý Mạn không trả lời.

Lục Bân dựa vào ghế, giống như nhìn thấu, nói cứng rắn: “Cô ơi, cô quá lo quá sợ rồi, tuổi tác cô không lớn, nếu như cảm thấy tình cảm này không có kết quả mà thẳng thừng buông bỏ thì quá đáng sợ.”

Lý Mạn: “Đợi em lớn thêm chút nữa sẽ hiểu, tình yêu không phải là toàn bộ sự thúc đẩy đến hôn nhân, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống.”

“Cô à, cô có biết trong mắt em người tàn nhẫn nhất là người thế nào không?” Lục Bân nói: “Là phụ nữ giảm cân thành công, còn cô, còn tàn nhẫn với mình hơn những người phụ nữ ấy.”

Mặc dù cái dáng vẻ già dặn khiến cho người ta buồn cười, nhưng Lý Mạn vẫn nhớ lời của Lục Bân, thằng nhóc không hẳn nói không có đạo lý.

Trên đường về nhà Lý Mạn nghĩ, nếu như cô ở cái tuổi của Lục Bân biết được tình cảm mà anh dành cho mình, có lẽ cô sẽ mặc kệ tất cả chạy về phía anh, cho dù cuối cùng là nơi khỉ ho cò gáy trống rỗng, nhưng tình cảnh bây giờ và tuổi tác quả thật không cho phép cô làm bừa, một người khi tư tưởng trưởng thành sẽ bị thế tục trói buộc từng chút một, tầm thường hơn nữa còn ngoan cố.

Khi về đến nhà ống quần và ống tay áo vẫn bị mưa làm ướt, Lý Mạn lên lầu tắm, vừa rẽ vào lầu hai đã nghe thấy tiếng nôn ọe, tiếng sau còn kịch liệt hơn tiếng trước, cô hơi khựng lại, rồi chạy đến cửa phòng Hoàng Mỹ Phượng đẩy ra, bà nằm nửa người trên giường khom lưng không ngừng nôn vào thùng rác.

Lý Mạn vỗ lưng cho bà, Hoàng Mỹ Phượng nôn đến không thở nổi, đến cả chất dịch cũng phun ra ngoài.

Lý Mạn siết gân siết cổ, nói: “Cho dù bác sĩ nói không đáng ngại, nhưng vẫn không loại bỏ khả năng tái phát, mẹ có thể nghỉ ngơi cho tốt được không, không cần mẹ kiếm tiền mua nhà cho con.”

Hoàng Mỹ Phượng khoát tay rồi lại nôn thêm vài lần sau đó mới dừng lại, nói yếu ớt: “Mẹ không sao, ngủ giấc trưa đột nhiên nôn thế này, chắc là trời nóng nên cảm nắng.”

“Vậy để con cạo gió cho mẹ.”

Lý Mạn mang nước và thìa canh bằng gốm đến, một lần cạo quả nhiên sau lưng đỏ bừng.



Lý Mạn nói: “Còn nửa tháng nữa con về Đồng Thành, đến quốc khánh lại về, một mình mẹ ở nhà cẩn thận chút, thuốc vẫn phải uống, làm ít nghỉ ngơi nhiều vào.

Hoàng Mỹ Phượng cười vui vẻ, nói: “Con một mình ở bên ngoài mới khiến mẹ không yên tâm, con nói con muốn làm việc bên đấy, thì tùy con, nhưng đã cân nhắc đến chuyện kết hôn chưa? Ăn tết năm nay là 25 rồi, là thời điểm tìm một đối tượng tốt, tốt nhất là gần nơi làm việc của con, vậy sẽ chăm sóc, mẹ cũng sẽ không quá lo lắng cho con, phải tìm một người có thể tin tưởng, đương nhiên tướng mạo cũng phải đàng hoàng.”

“Mẹ, công việc của con vẫn chưa ổn định, không vội.”

“Công việc và chuyện yêu đường là hai thứ, trên đời này đàn ông tốt còn nhiều mà, con đừng có mà không bỏ được một người. Vài hôm trước… có phải gây gỗ với Nghiệp Khôn không? Ngày hôm ấy mẹ thấy con về mà mặt cứ lạnh nhạt, khẩu vị cũng không tốt.”

“Không có.”

Hoàng Mỹ Phượng thở dài một tiếng, con gái mình nói dối nếu không nhìn thấy được thì bà đúng là uổng công sống.

Hoàng Mỹ Phượng nói: “Con có muốn nói với mẹ con thích cái gì ở cậu ta không?”

Lý Mạn nhúng thìa canh bằng gốm vào nước rồi cạo gió tiếp, cô im lặng, Hoàng Mỹ Phượng cho rằng cô không muốn nói, khi định nói sang chuyện khác, Lý Mạn bỗng nhiên lên tiếng.

Cô nói: “Khi ở cạnh anh ấy tương đối thoải mái.”

Tính cách hai người khác nhau một trời một vực, nhưng lại bổ sung cho nhau, anh mang cho cô cảm giác tự do phong trần, cô mang cho anh cảm giác dịu dàng tinh tế hạnh phúc, mang đến sự tin tưởng lẫn nhau.

Ngày hôm ấy anh nói ngoại trừ mẹ anh thì cô là người phụ nữ quan trọng thứ hai trong cuộc đời anh, đối với cô mà nói, anh là ngọn lửa duy nhất trong cuộc đời cô, thiêu đốt đồng cỏ hiu quạnh trong cô, bừng cháy không ngừng, bất diệt trong cuộc đời này.

Hoàng Mỹ Phượng nói: “Các con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quen thuộc với nhau, sống chung đương nhiên thoải mái. Tiểu Mạn, đừng đâm vào chỗ có vấn đề, gặp gỡ thêm vài người nữa, sống với nhau cũng được như thế thôi. Mẹ hi vọng năm nay con có thể đưa bạn trai con về cho mẹ gặp, như vậy mẹ an tâm.”

“Khoan hẵng nói đã, yêu chưa được hai năm kết hôn vẫn chưa muộn. Con không muốn nhanh như vậy.”

Hoàng Mỹ Phượng nhắm mắt, lo lắng.

Bữa tối do Lý Mạn nấu, ớt xanh xào đậu nành, bí đao hầm xương.

Giọt mưa rơi từ mái hiên xuống, giống như bức rèm, mưa gió làm rơi đầy lá cây hồng trong sân, ngay cả quả còn xnah mướt cũng bị rơi khắp, mưa mùa hè đến chạng vạng tối tĩnh lặng, chỉ có tiếng ếch nhái gọi vui tai.

Hai mẹ con ngồi ngắm màn mưa từ từ dùng bữa tôi, sự tĩnh lặng yên ả thế này không biết còn có được bao nhiêu lần, khi ăn ánh mắt Hoàng Mỹ Phượng hơi chua xót, cúi đầu xuống để Lý Mạn không nhìn thấy.

Mấy ngày qua Lý Mạn hơi mất ngủ, cơn nghiện thuốc lá chưa bao giờ là nặng.

Khi đến chín giờ mưa lại tuôn xuống một trận như thác đổ, đi kèm với vài đạo thiên lôi, vài cây thủy sam phía xa nhành cây nhỏ như cái đuôi lay động mạnh mẽ, gió lớn mưa dầy đặc đánh đùng đùng trên lớp cửa sổ thủy tinh.

Nhà Bùi Nghiệp Khôn ánh lên một tia sáng nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại rất trống trãi, Lý Mạn biết hôm nay anh vẫn chưa quay về, cô không biết sau hôm đó anh đi đâu, thậm chí cô cảm thấy có lẽ anh đã quay về một chuyến lấy hành lý trở về Đồng Thành, cứ như vậy không tạo bất kỳ âm thanh nào mà lặng lẽ rời đi.

Lý Mạn nhớ trước đây có một lần anh cũng bỏ nhà đi mấy ngày liền như thế, cô cho rằng anh sẽ không quay về nữa.

Khi đó anh mới mười hai hay mười ba tuổi gì đó, chàng thiếu niên gầy gò nhưng quật cường ngang ngạnh như trâu, anh vốn có thành kiến với Cố Lan, nhưng anh không có gì cả, chỉ có thể dựa vào cái gia đình này để duy trì mạng sống, trong cuộc sống mà một chút mâu thuẫn cũng có thể đưa đến gió to sóng lớn, người ngoài khuyên Cố Lan rằng đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện, bảo bà yên tâm.

Ngoài mặt đều nói giúp cho Cố Lan, nhưng ai cũng biết đứa trẻ mới là người thực sự chịu khổ, vậy mới nói, mẹ ruột khác hoàn toàn với mẹ kế.

Mặt Cố lan đầy uất ức không biết làm thế nào, lập trường của Bùi Giang không đứng vững, cuối cùng vẫn trách mắng trên người Bùi Nghiệp Khôn, ông nghĩ con trai là con ruột của mình, đánh chửi cũng chẳng sao, Cố Lan cho dù là vợ nhưng chung quy không phải là người của mình.

Người lớn đều hiểu đạo lý này, chỉ có đứa trẻ là không hiểu, Lý Mạn đứng bên cạnh mẹ nhìn anh, cô cũng không hiểu. Cô biết anh từ trước đến giờ chưa hề sai.

Ngày hôm sau Bùi Nghiệp Khôn đi học, đến tận tối vẫn chưa về, thấy muộn quá mới gọi điện cho giáo viên hỏi, rồi chắc chắn không có người, không ai biết anh đi đâu, khiến chủ nhiệm bị sợ hãi cả đêm ngủ không ngon.

Bùi Giang chạy đến vài nhà bạn học của anh, nhưng không tìm thấy người, lên quán net trên trấn cũng không thấy đâu.

Cố Lan nói: “Tối khuy tối mù rồi còn dày vò người ta.”

Khi ấy cô vẫn còn ở tiểu học, ăn cơm trưa ở một cửa hàng bên ngoài người, ăn xong sẽ ghé qua cửa hàng tạp hóa mua quà vặt, cô thấy Bùi Nghiệp Khôn đứng bên ngoài cửa hàng nhỏ, anh dựa vào cây dột điện nói chuyện với vài nam sinh khác, ánh mặt trời lóa mắt, chiếu trên cơ thể lười biếng và bơ phờ cửa anh.

Cô chạy lại, nói: “Anh về nhà chưa?”

Cô thấy trong mắt anh hiện ra một tia miệt thị.

Cô nói: “Chưa về nhà sao?”

Một giây đó, lần đầu tiên cô có mong muốn rằng anh biến mất đi, một người từ bé đã ở bên cạnh lại trở nên khó gặp mặt nhau, cảm giác này không biết phải hình dung thế nào.

Lý Mạn không nói với Bùi Giang cô đã thấy Bùi Nghiệp Khôn.

Khoảng mười ngày sau, đêm hôm đó sau khi tan học cô nhìn thấy Bùi Nghiệp Khôn ở trong sân đào giếng nước, anh nhìn có vẻ rất kiềm chế và căm hận.



Cô muốn một ngày nào đó anh sẽ rời chốn này, không quay đầu lại. Sự thật sau đó chứng minh quả thực như vậy, chỉ có điều năm tháng khiến cho người ta thực hiện lý tưởng đồng thời cũng trao phó cho người ta tư tưởng trưởng thành.

Bùi Nghiệp Khôn thi vào trường kỹ thuật ở nơi khác rời xa chốn này, đến thành phố khác làm việc rời bỏ Giang Châu, nhưng anh vẫn sẽ quay về, giống như khi ấy anh nói, dù nơi này có kém cỏi thế nào thì cũng là nhà của anh, lá rụng về cội, nơi này cái gốc cây của anh, cho dù anh có oán trách Bùi Giang thế nào đi chăng nữa nhưng cuối cùng vẫn là người thân duy nhất của anh.

Lý Mạn dựa vào cửa sổ hút thuốc, đến điếu thứ ba thì cô bị sặc, ho khan đến mức trào nước mắt.

* * * * *

Cơn mưa chợt dừng lại, ngày hôm sau mặt trời ló lên, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.

Lý Mạn lên trấn mua thức ăn, chỉ không ngờ rằng đến trấn thì nhìn thấy anh.

Bùi Nghiệp Khôn tựa vào một chiếc xe nhỏ hút thuốc, luôn mồm nói gì đó với Tiền Giang Hải, nhướng mày cười khẽ, nhìn không ra có bất kì khó chịu nào.

Tiền Giang Hải mặt đầy phiền não, nói: “Cậu còn cười được đấy à, cái này không biết là vận xui gì đây. Không giải thích được tại sao lại tàn!”

Bùi Nghiệp Khôn được ánh nắng ban mai soi rọi sáng cả cơ thể đầy mồ hôi, nhưng cảm thấy khá thoải mái, nói: “Được rồi, cậu đá bánh xe đến nổ luôn rồi kìa, đợi một lúc nữa, xe kéo sẽ đến thôi.”

“Cậu không vội à? Không phải nói chút nữa lên tàu sao?”

“Xời, bỏ chuyến này thì mua chuyến khác, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm!”

Tiền Giang Hải nói: “Bỏ lỡ người nọ, cậu cũng đổi người khác?”

Bùi Nghiệp Khôn nâng mi mắt nhìn anh ta, Tiền Giang Hải nhếch về phía Lý Mạn đang đứng, Lý Mạn ở ven đường chọn trái cây, bóng lưng nhỏ bé hết sức duyên dáng.

Tiền Giang Hải không biết rốt cuộc giữa Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn là thế nào, nhưng nhìn trạng thái vài ngày qua của Bùi Nghiệp Khôn, anh dám cầm giấy hôn thú đánh cược, hai người này đã quá vạch rồi.

Bạn có từng thấy trong hôn lễ ai say mèm hơn chú rể chưa, anh đã mở mang đôi mắt, đó chính là Bùi Nghiệp Khôn.

Người ta giỏi, ngủ suốt hai ngày, khách khứa của hôn lễ giải tán hết, anh và Kỷ Thư Linh ở lại xử lý chuyện sau đó, tất cả phòng đều trả, chỉ có phòng anh thì chưa, có thế nào cũng không gọi anh tỉnh lại được.

Đến ngày thứ ba khi anh từ phòng đi ra ánh mắt đỏ tươi như được quét sơn, cả người toàn mùi rượu, phục vụ khách sạn đều che mũi đi vào.

Anh ta mẩm tính còn cách ngày trăng mật chừng mười ngày, chỉ biết săn sóc người anh em này, hỏi anh rốt cuộc thế nào, sống chết cũng không nói, men say còn quanh quẩn trong đầu chỉ văng ra một câu: Cậu thật lớn gan.

Bùi Nghiệp Khôn chăm chăm nhìn bóng lưng Lý Mạn, nụ cười nhạt nhẽo nơi khóe miệng dần dần bị san phẳng.

Tiền Giang Hải nói: “MẶc dù không biết hai người thế nào, nhưng hai người về điểm kia anh em chúng ta thấy rõ ràng, Tiểu Mạn nhất định cũng có ý với cậu đấy, nếu thích như vậy, gây sự hay đi rêu rao, cậu là sát thủ thiếu nữ cơ mà, bây giờ lại không giải quyết được? Còn cả ngày mượn rượu giải sầu, giống cái dạng gì?”

Bùi Nghiệp Khôn liếc anh ta, nhìn lại thì không thấy Lý Mạn nữa, yên lặng không nói, chỉ là rít hơi thuốc hơi mạnh.

Lý Mạn mua trái cây xong lại không kiềm lòng được mà nhìn về phía anh, đúng lúc đối diện với tầm mắt Tiền Giang Hải, Tiền Giang Hải đưa tay lên, gọi: “Tiểu Mạn!”

Bùi Nghiệp Khôn dựa vào cửa xe, khẽ nâng cằm đón ánh mặt trời chói chang nhả ngụm khói ra.

Lý Mạn vốn định vờ không nghe thấy, nhưng Tiền Giang Hải cố gắng thu hút, cô bác chú dì bên cạnh đều nhìn sang cô, Lý Mạn đẩy xe đi về phía họ.

Tiền Giang Hải nói: “Gọi em lâu thế mà em không nghe, cố ý phải không? À, đúng rồi, giúp anh chuyện này, giúp anh đưa lão Khôn về, xe anh hỏng, đừng làm trễ chuyến tàu chiều nay của cậu ta.”

Anh chỉ nghiêng mặt về phía cô, Lý Mạn hỏi: “Muốn về cùng em không?”

Bùi Nghiệp Khôn gảy tàn thuốc lá, không trả lời, đôi chân dài bước một bước đã ngồi ngay ngắn trên yên sau chiếc xe điện, sức nặng đè thân xe xuống.

Tiền Giang Hải cười nói: “Đi nhanh đi, đi đi.”

Lý Mạn cho xe chạy, chậm chạp ổn định trên đường.

Nhìn hai người càng đi xa dần Tiền Giang Hải mới lặng lẽ thở dài ra, nghĩ trong đầu, cái xe cùi này hôm nay cũng có giá trị.

Cả đường anh không nói lời nào, Lý Mạn chỉ ngửi thấy mùi thuốc lá chưa bao giờ đứt đoạn, cô không biết anh ngồi phía sau dùng ánh mắt thế nào nhìn cô, có khi anh còn chẳng nhìn cô.

Lý Mạn cho xe chạy chậm, nói: “Nhất định phải thế này à?”

“Chứ thế nào?” Anh vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn đáng sợ, giống như quỷ hút máu gặp phải ánh mặt trời sắp tử vong lại phải trầm giọng chịu đựng.

Lý Mạn lắc đầu, nói khẽ: “Không có gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play