Quay về khu vực nướng đồ, trên băng ghế đá dài, Lý Mạn ngồi phía ngoài cùng, cách một khoảng với anh.

Từ Khiết bê hải sản nướng xong lên, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, nếm thử tay nghề của hai vị đầu bếp kia nào.”

Bùi Nghiệp Khôn đưa lon bia cho Lý Mạn, nói: “Mở ra.”

Lý Mạn kéo bật nắp bia cho anh, cầm lấy xâu mực nướng ăn.

Lâm Vĩ bưng cánh gà nướng qua, hỏi Lý Mạn: “Mùi vị thế nào?”

Lâm Vĩ chính là người tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa làm nghề IT mà Từ Khiết nhắc đến, người hơi gầy, mang mắt kính rất dày, nhìn qua không phải là loại người tâm địa gian xảo.

Từ Khiết ho một tiếng, nói chòng ghẹo: “Sao cậu không hỏi bọn tôi có ăn ngon không.”

Lâm Vĩ gãi đầu, xoay người đi về phía lò nướng, dường như có chút xấu hổ.

Một chàng trai khác chọc cánh tay Lâm Vĩ, vừa cười vừa nói gì đó.

Đồng nghiệp nữ của Từ Khiết nói với Lý Mạn: “Em gái, cậu ta ghẹo em đấy, vừa rồi bọn chị mới nói với Từ Khiết đấy, Lâm Vĩ nhìn em hai con ngươi sắp rơi ra đến nơi rồi, đi sang đây nướng đồ cũng là cậu ta nói, đồng nghiệp với nhau hai ba năm, lần đầu thấy cậu ta có ấn tượng tốt với con gái, em có muốn thử chút không? Bọn chị dám đảm bảo cậu ta là người đàn ông nội trợ cần thiết, hơn nữa còn từ Thanh Hoa…”

Bùi Nghiệp Khôn uống vài ngụm bia, cười nói: “Thì ra các cô đã sớm có âm mưu như vậy rồi à.”

Đồng nghiệp Từ Khiết nói: “Em gái, có muốn cân nhắc không, có thể thêm weixin trước.”

Lý Mạn nói: “Xiên mực này cay quá, em không thích ăn cay.”

Hai đồng nghiệp kia trố mắt nhìn nhau câm nín, cười khan vài tiếng.

Từ Khiết đặt đồ sang một bên, nói: “Nào, chơi bài tiếp nào, ngồi hoài mãi cũng chán.”

Có lẽ do thời tiết nóng bức, Bùi Nghiệp Khôn nhanh chóng uống cạn một lon bia, anh dùng một tay bóp lon bia thành một khối rồi tiện tay ném thành một đường vòng cung, cái lon nằm ngay ngắn trong thùng rác.

Ngón trỏ Bùi Nghiệp Khôn gõ trên mặt bàn, nói: “Qua đây ngồi đi, không thì tôi xem bài thế nào.”

Lý Mạn dịch về phía anh một chút.

Ván này họ vẫn bị thua.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Hôm nay vận khí không tốt rồi.”

“Nói thật hay chơi mạo hiểm?”

“Nói thật.”

Đồng nghiệp Từ Khiết suy nghĩ rất lâu rồi mới nghĩ ra một vấn đề, nói: “Có phải khi còn bé anh từng có suy nghĩ không đứng đắn với Từ Khiết không? Nếu như có thì kể rõ ra.”

Bùi Nghiệp Khôn: “Không có.”

“Nói thật đi, không được nói dối.”

Bùi Nghiệp Khôn: “Thật sự không có.”

Từ Khiết giả vờ che miệng các cô: “Hỏi chuyện gì không biết, khi còn bé có suy nghĩ không đứng đắn gì, xấu xa hay bẩn thỉu gì không biết.”

Lại chơi thêm vài ván, không hỏi được cái gì ra hồn, Lý Mạn không chơi nữa, có hơi mệt.

Lâm Vĩ nướng đồ xong bê lên, còn mang theo một chai rượu trắng.

Có người cười nói: “Rượu trắng uống buổi tối mới vui.”

Bùi Nghiệp Khôn uống vài lon bia, muốn đi vệ sinh, túm lưng quần đi về phía nhà vệ sinh.

Lý Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhấp một ngụm bia.

Từ Khiết ôm trán cũng rời đi.

Lâm Vĩ ngồi xuống cạnh Lý Mạn, nói: “Có muốn thử chút rượu trắng này không? Em đừng hiểu lầm, anh không phải chuốc rượu em đâu. Đây là rượu chưng cất ở quê anh, có vị ngọt của trái cây và vị cay nồng, nhưng mà rất dễ say, em có thể nếm thử, mùi vị khá ổn đấy.”

Người đàn ông phía trước Lâm Vĩ nói: “Mùi của rượu này đúng là rất tuyệt, đúng là dễ say, lần trước ở nhà cậu ta hồ đồ uống vài chén, ngủ suốt ba ngày.”

Lâm Vĩ rót nửa cốc cho Lý Mạn, “Nửa cốc không xảy ra chuyện được.”

Rượu trắng có mùi gạo, màu sắc trong mát, mùi thơm nồng nàn.

Ban đầu là ngọt, sau đó lại cay.

Lý Mạn: “Mùi vị đúng là không tệ.”

Lâm Vĩ cười một tiếng, nói: “Em thích thì lần sau anh gửi cho em, nhà em có người uống rượu không?”

Lý Mạn: “Trong nhà tôi không có người uống rượu, cho nên không cần gửi, cảm ơn.”



Lâm Vĩ đan hai tay đặt trên đầu gối, có phần lúng túng, vốn còn định mượn rượu ngon xin số weixin.

Lâm Vĩ không biết bắt chuyện thế nào, gắng gượng thốt ra một câu, “Quần áo em mặc xinh thật đấy.”

Vài người khác hò hét cười đùa, cười nhạo Lâm Vĩ quá low (*) rồi.

(*) Nguyên văn tác giả ghi là low.

Lý Mạn nói: “Buổi sáng cũng có người nói thế.”

Lâm Vĩ nói: “Dáng người em đẹp, mặc gì cũng đẹp.”

Rượu trắng cay nồng lan tỏa trong khoang miệng, Lý Mạn nói: “Có thể cho tôi thêm một cốc nữa không?”

Lâm Vĩ rót cho cô, nói: “Không được uống nhiều, tửu lượng của con gái không chịu nổi, rượu này thực sự rất dễ say, tác dụng lại chậm.”

Lý Mạn uống hai cốc, sắc mặt bắt đầu ửng đỏ, cô uống một ngụm thì mặt sẽ đỏ ngay.

Mặt trời buổi trưa càng thêm phần oi bức, mặt đất dường như cũng đang bốc hơi, dọn dẹp đồ xong xuôi, một nhóm người định quay về ngủ trưa.

Nhóm người Từ Khiết ở khách sạn gần đó.

Mọi người cũng uống hơi nhiều, đi bộ mà như lướt trên đường.

Bùi Nghiệp Khôn từ nhà vệ sinh quay lại đã nhìn thấy Lý Mạn nằm trên bàn, nói là đầu choáng váng.

Nằm nhoài người đến tận bây giờ.

Bùi Nghiệp Khôn một tay xách cô lên, ý thức Lý Mạn vẫn còn, nhưng mà đầu óc choáng đến mất sức, giống như người mắc bệnh mềm xương, tựa vào lồng ngực Bùi Nghiệp Khôn không nhúc nhích.

Bùi Nghiệp Khôn véo cánh tay cô, “Lý Mạn?”

Lý Mạn khẽ đáp, nói rì rầm: “Nóng quá!”

Ban ngày nhiệt độ cao, hai người sát vào nhau, mồ hôi chảy ướt cả lưng.

Từ Khiết nói: “Hai người về thế nào? Bắt xe à?”

Bùi Nghiệp Khôn nhìn người trong lòng, dừng một lúc rồi nói: “Phải đợi một lúc, đợi cô ấy tỉnh rượu lại rồi đi, mọi người đi trước đi.”

Ngồi thêm khoảng mười mấy phút, Lý Mạn quả thực nóng đến không chịu nổi, cô đưa tay chống trước ngực anh đẩy ra.

“Nóng!”

Bùi Nghiệp Khôn một tay không được tiện, lúc này cô lại còn nhích tới nhích lui, anh giữ chặt eo cô, cúi đầu nói: “Còn làm càn nữa là tôi ném em xuống hồ nước cho mát luôn đấy.”

Lý Mạn quả nhiên bất động.

Khóe miệng Bùi Nghiệp Khôn giương lên, bụng bảo dạ: Đúng là nghe lời.

Khi áo phông bị thấm ướt thì giọng Bùi Nghiệp Khôn cũng khàn đi, anh không thể chịu đựng nổi nữa, Lý Mạn vẫn mơ mơ màng màng như thế.

Anh kéo cô đi tìm cái khách sạn mà Từ Khiết nói.

Anh đứng trước cổng công viên gọi một chiếc xe đò, chạy đến khách sạn cũng chỉ mất năm phút đồng hồ.

Lý Mạn mang túi, bên trong có chứng minh thư, lấy ra làm thủ tục.

Vừa vào phòng Bùi Nghiệp Khôn lập tức ném người xuống giường, chuyện đầu tiên cần làm chính là mở máy điều hòa.

Anh kéo áo lên ngang bụng, nhìn Lý Mạn nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả cần cổ cũng hồng theo, vài sợi tóc dính sát vào trán do mồ hôi, phần hông lộ ra da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, dưới lớp quần ngắn là đôi chân vừa trắng vừa dài, cứ nằm ngủ mê man vô sự không đề phòng như vậy.

Hơi lạnh phả vào người anh, phần hơi nóng trên người nhanh chóng tiêu tan.

Bùi Nghiệp Khôn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, dùng khăn lông lau khắp người một lượt.

Bởi vì nhiệt độ mát mẻ hơn, Lý Mạn không càu nhàu như trước nữa, vẻ mặt thả lỏng, nằm yên ngủ say giống hệt một đứa trẻ sơ sinh.

Bùi Nghiệp Khôn nằm phía bên kia chiếc giường, đắp chăn cho cô, mình nằm bên ngoài chăn, anh dựa đầu vào giường nghịch di động.

Bình thường anh cũng chỉ dùng điện thoại chơi trò chơi hoặc xem tin tức, không cảm thấy điện thoại hay ho gì khác, chưa được bao lâu đã chán, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lý Mạn.

Ngủ đúng là ngon quá.

Anh mở điện thoai ra chụp hình, chụp vài tấm cho Lý Mạn.

Trong ảnh môi cô vẫn đỏ như vậy, Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu nhìn về phía Lý Mạn, đưa tay giữ lấy cằm cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên đôi môi cô.

Ngày ấy, khi cô hôn anh môi vẫn mềm như thế.

Lý Mạn nằm nghiêng, mặt quay sang phía anh, nếp nhăn trên cổ áo hở ra để lộ đường cong tròn trịa tươi mát.



Cô bất giác đẩy chăn ra, cơ thể vẫn cảm thấy nóng.

Lý Mạn đưa tay giữ lấy tay anh, không cho anh chạm vào môi mình, nói trong cơn nửa tỉnh nửa mê: “Nhột quá, anh Nghiệp Khôn đừng!”

Cục xương ở cổ họng Bùi Nghiệp Khôn trượt xuống, con ngươi sắc bén giống như tia lửa đốt cháy gỗ than.

“Gọi tôi là gì?”

“Anh Nghiệp Khôn.”

Anh xoay người, bàn tay rơi trên đùi cô, làn da trơn mượt như trứng gà luộc.

Bùi Nghiệp Khôn bấm vào phần thịt trên mông cô, nói: “Tôi thấy em đúng là nhột thật.”

Lý Mạn ngủ say, bất động, hô hấp đều đều.

Buổi chiều ánh mặt trời không còn chói chang nữa mà chuyển sang màu vàng nhạt, sau cửa sổ khách sạn có một cây liễu lớn, ánh mặt trời xuyên qua tấm lụa mỏng in hình cây liễu chiếc giường màu trắng, trong căn phòng ngập mùi thuốc là và mùi mồ hôi, trên tủ đầu giương để tờ rơi phục vụ bắt mắt và một hộp bao cao su, mờ ám và lười nhác.

Lý Mạn uống không nhiều, cơn say đến nhanh, cũng rút lui nhanh, lúc tỉnh lại cô mơ màng nghe thấy âm thanh của ti vi.

“Tỉnh rồi à?” Giọng nói cực kỳ trầm.

Lý Mạn chống tay để nhổm người dậy, tựa vào đầu giường giống như anh, cô day day huyệt thái dương, nói: “Đây là đâu?”

“Khách sạn.” Bùi Nghiệp Khôn rít một hơi thuốc, nhìn màn hình ti vi.

“Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Hơn hai giờ.”

Cũng may, không muộn.

“Em say à?”

“Nếu không thì thế nào?”

Lý Mạn đảo mắt nhìn một vòng, dần dần tỉnh hồn lại, quần áo hai người vẫn còn nguyên, cô đi xuống giường rửa mặt.

Trên bồn cần ném một cái khăn lông đã dùng qua, bàn chải đánh răng cũng dùng qua.

Lý Mạn rửa mặt vài cái, rồi mới lấy khăn lông lau khô, sắc mặt vẫn còn hơi đỏ.

Cô sực nhớ mình đã hỏi Lâm Vĩ uống thêm cốc rượu, chuyện sau đó cô không thể nào nhớ nổi.

Lý Mạn quay về phòng, nói: “Có muốn về không?”

Hai chân Bùi Nghiệp Khôn gác lên nhau, anh hút thuốc không nhanh không chậm, nói: “Gấp làm gì, bên ngoài còn nóng, đợi đến lúc mặt trời lặn rồi về, mát mẻ, dù sao cũng trả tiền rồi, ngồi máy điều hòa lâu thêm chút nữa.”

Anh vỗ xuống giường ý bảo Lý Mạn ngồi.

Lý Mạn đứng ở đó không chịu động đậy.

Anh nhếch khóe môi, “Giả vờ giả vịt dè dặt cái gì, vừa rồi không biết ai giống như con chó nhỏ bám dính trên người tôi, còn nói anh Nghiệp Khôn em nóng, anh Nghiệp Khôn em nóng.”

Lý Mạn biết anh nói bậy, không quan tâm đến anh, cô đi đến cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Bùi Nghiệp Khôn chân dài, anh đưa chân đánh vào đầu gối Lý Mạn, nói: “Gọi một tiếng anh nghe nữa xem.”

Lý Mạn túm lấy bắp chân anh, toàn là khối thịt rắn chắc, người nọ không động không đậy, đặt chân lên ngang đùi cô.

Lý Mạn: “Với cô gái khác anh cũng đối xử như vậy à?”

Bùi Nghiệp Khôn: “Em cảm thấy thế nào?”

Lý Mạn đứng dậy, chân anh rơi vào khoảng không, cô thu dọn đồ đạc muốn đi.

Bùi Nghiệp Khôn: “Gấp làm gì không biết, đã nói đợi bên ngoài hết nóng rồi mà.”

Lý Mạn nói: “Bạn gái anh sẽ hiểu lầm.”

Bùi Nghiệp Khôn thoáng sửng sốt, một lúc lâu mới phản ứng lại, vừa nãy khi chơi trò thật – thách anh nói mình có bạn gái rồi.

Anh nhìn về phía Lý Mạn, nói: “Còn không xem sắc mặt của tôi?”

Cái bản mặt ấy, giống hệt miếng đậu phụ khô.

“Không.”

Bùi Nghiệp Khôn khẽ cười một tiếng, nói: “Bạn gái là tôi nói bừa nói bậy, dáng dấp đẹp trai thì chẳng còn cách gì, nói có bạn gái rồi, Từ Khiết còn lén đưa số điện thoại cho tôi, em nói nếu tôi nói không có, vậy chẳng phải cô ta muốn…”

Bùi Nghiệp Khôn lại vỗ lên giường, nói: “Xem ti vi đi, đang vào phần đặc sắc, cần gom lưới rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play