Trời chiều ngả sang màu vàng cam, học sinh sinh viên đông đúc kéo nhau ra về. Mễ An ngồi nép người ở trạm xe buýt đông kín sinh viên đợi xe. Khang Duật ngồi trên ô tô cá nhân chờ cô lên xe buýt rồi mới đánh xe chạy theo.

Anh nghe các bạn cùng lớp nói, cô là một cô nhi được sơ nhận nuôi từ nhỏ và cho đi học. Nhưng anh đoán có thể cô đã phải trải qua một quá khứ khủng khiếp nào đó nên mới trở nên rụt rè và khác người như vậy.

Xe buýt đi được mười phút rồi dừng tại một trạm khá vắng vẻ, xung quanh là cây côi. Mễ An chầm chậm đi xuống rồi sau đó men theo con đường nhựa tiến về phía cô nhi viện Thánh An. Bất giác cô xoay người lại vì cảm thấy như thể có người đang nhìn chằm chằm mình. Chẳng thấy gì ngoài một chiếc xe đã khuất ở ngã rẽ, cô vội vàng quay người rồi tiến tới cổng của viện.

Khang Duật ngồi trên xe quan sát, sau khi đã biết rõ cô nhi viện mà cô ở thì liền quay về. Anh định sáng hôm sau quay trở lại cô nhi viện Thánh An vì theo tìm hiểu của anh, ngày mai có vẫn có tiết còn anh thì không. Khang Duật nghĩ vậy thì đánh xe quay về nhà

..............................................

Ngay từ sớm, Khang Duật đã đánh xe đến trước cảnh cô nhi viện Thánh An. Bước vào cánh cổng có hơi sờn cũ là khoảng sân rộng và đầy khắp các trò chơi được tô đủ màu sắc. Sau khoảng sân là khuôn viên của tòa nhà chính, nơi Khang Duật dự định sẽ tiến vào.

Sơ Lục Diệp Maria thấy một chàng trẻ một thân một mình giữa sảnh chính thì đi đến hỏi:

“Tôi giúp gì được cho cậu?”

“Vâng... con là bạn học của Mễ An, con nghe nói em ấy ở cô nhi viện nên con đến muốn hỏi sơ một vài chuyện.” Khang Duật gãi đầu không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Có phải con bé cư xử hơi kì lạ với nhút nhát đúng không?”

“Vâng, đúng rồi ạ! Con không có ý gì hết chỉ muốn hiểu hơn về em ấy, xem có thể giúp đỡ gì được cho em ấy không.”

Sơ Lục Diệp Maria cười hiền hậu, thấy anh chân thành như vậy nên không nỡ chối từ.

“Không sao, con vào đây đi uống một ly nước đã.”

Khang Duật cầm ly nước uống vội rồi nghe sơ kể chuyện.

*“Mễ An được sinh ra trong một hoàn cảnh đau thương, mẹ con bé là một vũ nữ của hộp đêm thác loạn, ba con bé tuy là người đã có vợ nhưng vẫn đến hộp đêm để dây dưa với nữ nhân khác. Mế An chính là kết quả của mối tình vụng trộm đó. Bà ấy ban đầu vì muốn có danh phận và phú quý nơi ba con bé, nên dọa phá cái thai trong bụng nhằm uy hiếp ba con bé.*

*“Nhưng nào mọi chuyện có diễn ra như bà ấy nghĩ đâu, ba con bé chẳng những không sợ mà còn phũ phàng ném xấp tiền vào mặt bà ấy rồi sau đó đuổi đi. Bà ấy túng quẫn đi vào đường cùng nhưng sợ hãi không dám phá thai.*

*“Cuối cùng bà ấy vẫn quyết định sinh cô ra rồi sau đó đến cô nhi viện vào một đêm mưa bão, liên tiếp bấm chuông gọi người. Sơ nghe tiếng chuông lớn vang lên khá nhiều lần nên tỉnh giấc, ra mở cửa thì thấy cảnh một bà mẹ ôm một đứa bé sơ sinh trên tay, cả người ướt đẫm đang nhìn bà.*

*“Ta nghe mẹ con bé kể ra hết hoàn cảnh như vậy nên cảm thấy cảm thương hai mẹ con này. Ta nhận lấy con bé từ vòng tay của bà ấy khi con bé chỉ mới là một đứa bé đỏ hỏn, cả người run lên oà lên khóc lớn đầy xót xa.*

*“Nhưng càng lớn lên dần dần, cô lại khá kì lạ suốt ngày chỉ la hét trốn vào góc tối sợ hãi không tiếp xúc với ai. Ta mời bác sĩ tâm lý về khám và bác sĩ chẩn đoán là rối loạn lo âu chia ly, sợ cảm giác trống rỗng của việc bị bỏ lại nên luôn trốn tránh người khác, ái ngại mở đầu bất kỳ mối quan hệ mới. Ta phải cất công dỗ dành và yêu thương, kiên nhẫn lắng nghe con bé từng chút một nên con bé mới dần có thể mở lòng mình được như thế. Con là bạn thì hãy hiểu và thông cảm cho con bé nhé.”*

......................

Tay cầm ly nước của Khang Duật nãy giờ cứng đờ, cả người như bị xịt keo. Tận tai nghe những chuyện của cô, rồi nhớ đến những hành động bữa giờ anh thấy được mọi thứ đều có nguồn cơn của nó cả.

Một cô bé nhỏ xíu rồi dần lớn lên thành thiếu nữ nhưng tâm lý lại luôn bị tổn thương, chỉ thu mình vào thế giới riêng mặc kệ thứ gì khác. Chả trách cô bị bóng trúng vào đầu đến chảy máu mũi, còn không một câu trách móc hay tức giận chỉ bỏ chạy một mạch. Chả trách bị người khác trêu ghẹo như vậy mà cũng im lặng cam chịu không đáp trả.

Tâm Khang Duật đột nhiên có chút xao xuyến, thấy cô rất tội nghiệp đó là thương hại sao? Anh không biết, anh chỉ thấy Mễ An đáng thương muốn là bạn hoặc là một người anh trai bên cạnh giúp đỡ.

“Con không biết là em ấy đã trải qua những đau khổ như vậy, con cảm ơn sơ vì đã kể cho con. Từ nay con sẽ giúp đỡ chăm sóc em ấy.” Khang Duật nhìn sơ trong lòng kiên quyết.

“Cảm ơn con đã thấu hiểu và giúp, con bé đáng yêu lắm nên mong con chiếu cố cho nó.”

Mọi chuyện đã sáng tỏ, Khang Duật tạm biệt bà sau đó đi về trường học. Trên đoạn đường về nhà, anh cứ cười mỉm chi không ngớt. Nghĩ đến Mễ An, anh vô thức cười ôn hoà, cô xuất hiện giống như là một gia vị mới đi vào cuộc đời tẻ nhạt của anh.

Đang suy nghĩ thì bỗng điện thoại bên cạnh hộp số rung lên, nhìn qua thì thấy cái tên nãy giờ mà giờ mình nghĩ đến, Khang Duật lười biếng nhấc điện thoại, thở dài bắt máy.

“Có chuyện gì sao?”

“Anh vẫn còn giận em à?”

“Giận gì chứ?”

Đã nhiều lần anh muốn suy nghĩ đến chuyện chia tay Chu Hy, cô bạn gái hững hờ của anh, vì cô ta luôn lạnh nhạt hờ hững với anh. Nhiều lần đến trễ hoặc là không đến khi hai người có hẹn đi chơi còn có gọi nhắn tin cô ta không bắt máy hay trả lời. Anh im lặng, cô ta cũng im lặng nên hai người cứ mơ hồ như là người xa lạ vậy.

“Anh đừng giận nữa mà, tối nay đi ăn với em nha có một nhà hàng Tây mới mở ngon lắm!” Chu Hy cố gắng xoa dịu cơn giận của anh.

“Ồ, hôm nay Chu tiểu thư không bận nữa sao? Lại hẹn đi ăn phải không?” Khang Duật cười cười chế giễu

“Không có mà, anh thật là! Em chỉ bận lo học nên không quan tâm đến anh một chút mà anh lại giận mãi như vậy.”

Khang Duật thở dài, thôi thì cố gắng kéo dài mối quan hệ đến chừng nào thì tốt chừng ấy. Khang Duật là vậy đấy, dù người ta có lạnh nhạt ra sao đi nữa thì tình yêu một thời anh vẫn luôn trân trọng và cố gắng sửa chữa nó nếu có đối chỗ có vấn đề. Dù sao cũng đã một thời vì nhau mà đi được tận 3 năm cơ mà.

“Được rồi, tối nay qua nhà anh ăn đi, anh mời đầu bếp chuyên món âu của nhà hàng Trùng Khánh về nấu cho em.”

Nói xong, anh cúp máy, vứt điện thoại sang ghế bên cạnh rồi dựa vào ghế xoa xoa thái dương một hồi. Anh nhớ rằng anh và Chu Hy từng là thanh mai trúc mã của nhau, yêu nhau cũng lâu rồi, nhưng cảm xúc cứ nhạt dần, còn Chu Hy thì càng ngày càng làm anh thấy mệt mỏi vì những đòi hỏi của cô.

Khang Duật đang không biết mình đang là yêu hay đang thi hành nghĩa vụ người yêu nữa. Ánh mắt vui tươi ban nãy giờ đã biến mất, thay thế nó là cái nhìn mệt mỏi về phía vô lăng. Khang Duật cau mày, chán chường xoay vô lăng chuyển hướng xe đi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play